Đinh Nhược Nghiên thức suốt đêm, cuối cùng trước ngày Lâm Lan lên đường cũng làm xong cho Minh Doãn hai áo khoác lông cừu, Lâm Lan thì là áo khoác lông hồ ly loại nhỏ, kiểu dáng rất gọn, mặc lên không hề mập mạp mà vẫn rất ấm áp.
Tay nghề Đinh Nhược Nghiên không chê vào đâu được, tỉ mỉ chu đáo khiến Lâm Lan cảm động, luôn miệng nói cám ơn.
Đinh Nhược Nghiên mỉm cười nói: “Ta không giúp được gì, đệ muội thích là tốt rồi.”
Lâm Lan ôm lấy áo lông hồ ly, vui mừng nói: “Thích, thật sự rất thích, không nghĩ là ta cũng có.”
Đinh Nhược Nghiên cười nói: “Đệ muội này, trong lòng chỉ nghĩ nhị đệ, quên cả bản thân mình.”
Mặt Lâm Lan đỏ ửng: “Tẩu chọc ta.”
Đinh Nhược Nghiên khẽ than thở: “Hôm nay Lý gia chỉ còn hai huynh đệ, lần này hai người đi Tây Bắc, nhất định phải bảo trọng, bình yên trở về.”
Lâm Lan buông áo khoác ra, kéo tay Đinh Nhược Nghiên ngồi xuống một bên: “Đại tẩu đừng lo lắng, thật ra tẩu mới vất vả, tuy nói hôm nay nhà ta không còn vượng, nhưng muốn quán xuyến một gia đình lớn thế này không dễ, rồi lại nói còn bà nội cần chăm sóc, Diêu mama cũng có năng lực, để bà ấy làm trợ thủ cho tẩu coi như bớt được một mối lo, trong viện của muội, tẩu cứ tự chọn lựa người, Chu mama làm việc rất chu toàn, thận trọng, có việc gì cần thương lượng hoặc hỗ trợ, tẩu hãy tìm bà ấy. Hiện nay đại ca nhàn rỗi ở nhà, không có nguồn thu, sản nghiệp đều bị… Aiz! Ta biết mấy tháng tới, tẩu sẽ rất đau đầu, ta cùng Minh Doãn đi chuyến này ít cũng phải nửa năm, nếu thuận lợi làm tốt, Hoàng thượng cao hứng, Minh Doãn lại đi cầu tình, nói không chừng đại ca có thể phục chức, chẳng qua là, đoạn thời gian này, không thể cứ miệng ăn núi lở.”
Đinh Nhược Nghiên cười khổ: “Vậy nhưng có thể làm gì? Đại ca của đệ muội, trừ đi học còn làm được gì đây?”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Cửa hàng ở Đông Trực Môn ta đã giao cho đại cữu gia Diệp gia xử lý, tuy nhiên, còn có hai gian cửa hiệu mặt tiền chưa cho thuê, ta thấy đại ca bình thường hay nghiên cứu về lá trà, nếu anh ấy có hứng thú, mở một gian hàng về trà cũng tốt, trong phòng phụ thân có một ít tranh chữ, còn có cả chữ viết của Minh Doãn, lấy những thứ đó trang trí phòng trà sẽ hấp dẫn được văn nhân mặc khách, không quản là kiếm được nhiều tiền hay ít tiền, mấu chốt là có việc làm, sẽ không suy nghĩ lung tung, không đến nỗi chán chường, đại cữu gia Diệp gia có quen mấy vị thương nhân buôn trà, nếu đại tẩu quyết định, thì nói đại ca đi tìm đại cữu gia, đại cữu gia nhiệt tình, chắc chắn hỗ trợ.”
Đối với buôn bán Đinh Nhược Nghiên một chữ cũng không biết, việc mở cửa hàng không có chút hứng thú, nhưng Lâm Lan nói rất đúng, Minh Tắc gặp đả kích luân phiên, tâm tình không tốt, nếu rảnh rỗi ở trong nhà thì chắc chắn mặt mũi suốt ngày như đưa đám, không bằng để cho hắn ra đi ngoài đi làm, nam tử kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện đương nhiên, không quan trọng kiếm bao nhiêu tiền mà là để cho Minh Tắc có cảm giác mình cũng là nam nhân, rồi lại nói, theo như biện pháp của Lâm Lan, mở cửa tiệm trà, hấp dẫn chút văn nhân mặc khách, cũng có thể cho Minh Tắc gặp nhiều bằng hữu hơn, Đinh Nhược Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể được.
“Trước tiên ta đi hỏi Minh Tắc, xem chàng nghĩ thế nào, nếu chàng muốn làm, ta sẽ ủng hộ.” Đinh Nhược Nghiên đột nhiên cười một tiếng.
“Đại thiếu phu nhân, người phát từ bi, xin đừng đuổi nô tỳ đi! Nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ đại thiếu phu nhân…” Ngụy di nương từ đâu xông tới, dập đầu quỳ trước mặt đại thiếu phu nhân, khóc lóc cầu xin.
Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên hai mặt nhìn nhau, Đinh Nhược Nghiên mờ mịt không hiểu nói: “Cô đừng khóc, ta nói muốn đuổi cô đi khi nào?”
“Là ta cho cô rời đi.” Lý Minh Tắc sải bước đi vào. Minh Tắc không ngờ có Lâm Lan ở đây, nhất thời bối rối.
Lục Ỷ thấy đại thiếu gia, càng bi thương hơn, túm lấy váy đại thiếu phu nhân, nghẹn ngào: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ nguyện hầu hạ đại thiếu phu nhân, tận tâm tận lực, không dám có nửa phần không tuân theo, cho dù đại thiếu phu nhân muốn nô tỳ làm trâu làm ngựa, nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu đại thiếu phu nhân ban ơn, khuyên đại thiếu gia đừng đuổi nô tỳ đi…”
Đinh Nhược Nghiên nghi hoặc nhìn Minh Tắc: “Có phải Ngụy di nương làm sai gì không?”
Minh Tắc nói: “Cô ta không làm gì sai, mà là ta sai, ta không nên mắc thêm lỗi lầm nữa, hại người hại mình.”
Đinh Nhược Nghiên càng thêm mờ mịt, Lâm Lan cũng đoán được mấy phần nguyên do, xem ra Lý Minh Tắc muốn thay đổi triệt để, dốc lòng làm một người chồng tốt.
Đây là chuyện nhà bọn họ, Lâm Lan ở lại chỉ gây thêm lúng túng, liền đứng dậy mỉm cười nói: “Nếu đại ca, đại tẩu có chuyện bận, Lâm Lan xin cáo từ.”
Huỵch huỵch huỵch, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Xảo Quyên thở hổn hển chạy vào, nói: “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia mời mọi người nhanh tới tiền sảnh.”
Ba người không khỏi rùng mình, Lâm Lan gấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Xảo Quyên lắc đầu nói: “Nô tỳ không rõ, Văn Sơn hoảng hốt chạy tới truyền báo.”
Lý Minh Tắc vội nói: “Ta lập tức qua.”
Ngụy di nương vẫn kéo váy Đinh Nhược Nghiên không tha, hai mắt đẫm lệ, bi thương nói: “Đại thiếu phu nhân…”
Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên nặng nề: “Hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng, chuyện của cô lúc sau sẽ nói.” Nói xong, nàng đẩy tay Ngụy di nương ra.
Ba người vội vàng chạy tới tiền sảnh.
Tiền sảnh, Hoa Văn Bách đã rời đi, Lý Minh Doãn vừa thấy ba người, bước nhanh chào đón, nói: “Mới vừa rồi Trịnh tuần phủ tới báo, nói phụ thân trên đường đi xảy ra chuyện, giờ đã cho người đuổi theo, Hoa huynh đi cùng cứu người rồi.”
Sắc mặt Lý Minh Tắc đại biến: “Phụ thân làm sao?”
Lý Minh Doãn nhìn hai người phụ nữ đứng bên, kéo Lý Minh Tắc qua một bên nói nhỏ, chỉ thấy mặt Lý Minh Tắc trắng bệch, vội la lên: “Vậy còn chờ cái gì, chúng ta mau đi.” Nói xong, lôi Minh Doãn đi ra ngoài.
Lâm Lan vội vàng gọi hai người: “Vậy còn bọn thiếp?”
Lý Minh Doãn cùng Lý Minh Tắc liếc nhau một cái, Minh Doãn nói: “Hai nàng ở nhà chờ tin tức!”
Haiz. Lão cha già đúng là âm hồn bất tán, đi cũng vẫn còn ám người.
Lâm Lan bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội la lên: “Minh Doãn, đừng quên sáng sớm mai phải xuất phát.”
Lý Minh Doãn gật đầu, cùng Minh Tắc đi thẳng ra cửa.
Lâm Lan đợi rất lâu, đến khi đám Ngân Liễu đều đã về cả mà Minh Doãn vẫn chưa trở lại.
Đại lao phủ nha kinh đô, Hoa Văn Bách giúp Lý Kính Hiền đặt thuốc, băng bó vết thương.
Lý Minh Tắc nhìn phụ thân đang bất tỉnh nhân sự, trong lòng lo lắng: “Hoa Thái y, phụ thân ta có bị nặng không?”
Hoa Văn Bách cầm khăn lau vết máu trên tay, nói: “Đi ra ngoài rồi nói sau.”
Mọi người rời khỏi đại lao, đến tiền đường nói chuyện.
“Bá phụ thương thế có chút nghiêm trọng, mặc dù đã cầm máu nhưng đã bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất. Trước mắt vẫn hôn mê, nếu ngày mai có thể tỉnh lại thì mới giữ được tính mạng.” Hoa Văn Bách nói.
Lý Minh Doãn chắp tay nói: “Cực khổ Hoa huynh rồi.”
Hoa Văn Bách cười nhạt, khoát khoát tay: “Lý huynh không cần phải khách khí, ta về trước, chế chút thuốc chữa thương.”
Lý Minh Doãn liên tục tạ ơn, cung tiễn Hoa Văn Bách rời đi.
Lý Minh Tắc thần sắc bi thương, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy. Tại sao có thể như vậy…”
Kinh đô, phủ doãn Đỗ đại nhân khó xử nói: “Lý đại nhân, chuyện này, bổn quan phải báo lên triều đình.”
Lý Minh Doãn gật đầu, phụ thân là tội phạm quan trọng triều đình, chuyện xảy ra thế này, đương nhiên là phải báo lên: “Đỗ đại nhân làm theo chức trách, không cần khó xử.”
Sắc mặt Đỗ đại nhân bớt căng thẳng, Lý gia xảy ra chuyện này, Lý Minh Doãn chẳng những không bị liên lụy mà còn được Hoàng thượng ủy thác trách nhiệm nặng nề, Hoàng thượng yêu thích Lý Minh Doãn không giống bình thường, nếu lần này Lý Minh Doãn thuận lợi đi sứ trở về, sợ là tiền đồ bất khả hạn lượng. Lập tức lấy lòng Minh Doãn: “Bổn quan sẽ báo lên triều đình, Lý đại nhân trên đường áp giải đột nhiên phát bệnh, nguy hiểm tính mạng, vì vậy cho phép hồi kinh, đợi lành bệnh rồi sẽ áp giải tới Kiềm Tây.”
Lý Minh Doãn chắp tay nói: “Đa tạ Đỗ đại nhân dàn xếp, tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng.”
Đỗ đại nhân ôn hòa nói: “Lý đại nhân cứ nói.”
“Tại hạ muốn gặp người đả thương phụ thân.” Lý Minh Doãn nói.
Đỗ đại nhân cân nhắc giây lát, phân phó thủ hạ: “Mang Lý đại nhân đi gặp điên phụ kia, cẩn thận bảo vệ Lý đại nhân. Chớ để điên phụ kia làm bị thương.”
Nghĩ đến chỗ vết thương kia của Lý Kính Hiền máu chảy đầm đìa, Đỗ đại nhân không khỏi rùng mình, điên phụ này rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Lý Kính Hiền mà hạ thủ tàn nhẫn như vậy, đáng thương Lý Kính Hiền, cho dù giữ được mạng cũng thành phế nhân.
Lý Minh Doãn chắp tay nói tạ ơn, cùng Minh Tắc theo quan sai đi nhà giam phạm nhân nữ.
Dọc đường đi Lý Minh Tắc nghiến răng nghiến lợi: “Điên phụ này lòng dạ thật độc ác, nhị đệ, vì sao không để cho Đỗ đại nhân nghiêm trị ác phụ?”
Lý Minh Doãn nhàn nhạt liếc hắn một cái, chẳng lẽ Minh Tắc lại không đoán được điên phụ kia là ai? Còn có ai hận không giết được phụ thân? Không thể không nói, chiêu này của Hàn Thị tuyệt đối âm độc, mụ ta không giết người mà là phế người, khiến ngươi nửa đời sau không thể làm người bình thường, đả kích như vậy, đối với phụ thân, không thể nghi ngờ là kinh khủng nhất.
Trong phòng giam, Hàn Thị mang còng tay xiềng chân không nhúc nhích trong đám rơm rạ, nghe được tiếng mở cửa, mụ ngẩng đầu lên, thấy là Minh Tắc cùng Minh Doãn, thần sắc mụ trở nên quái dị, lạnh lùng nói: “Lão đã chết chưa?”
Lý Minh Tắc nằm mơ cũng không nghĩ ra điên phụ, ác phụ trong miệng mình lại là mẫu thân. Chia tay chưa tới ba tháng, mẫu thân như già đi mười mấy tuổi, hai má hõm sâu, da sạm đi, đầu tóc rối bời, quần áo lam lũ, nếu không nghe giọng, hắn không thể nghĩ người trông như một kẻ ăn xin trước mắt mình lại là mẫu thân.
“Mẫu thân, vì sao lại là người? Không phải mẫu thân về với ông bà sao?” Đầu óc Lý Minh Tắc mờ mịt không giải thích được.
Trong mắt Hàn Thị chỉ có lạnh lẽo, ngồi bật dậy, oán hận nói: “Tại sao? Con nên đi hỏi tên cầm thú phụ thân con đi, hỏi xem trái tim lão rốt cuộc có phải màu đen không? Máu chảy trong người lão có phải máu lạnh không? Hay là lão vốn không có lương tâm.”
“Này… Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ” Lý Minh Tắc hoàn toàn không hiểu gì.
Tâm tình Hàn Thị kích động, cả người run rẩy, giọng nói cũng run theo: “Ta thật không nghĩ tới phụ thân con nhẫn tâm như thế, lão nghĩ muốn giết ta cũng không sao, nhưng ngay cả nữ nhi ruột thị của lão…” mụ khó khăn dùng tay chân bò dậy, lảo đảo về phía trước bắt lấy tay Minh Tắc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, mụ bi phẫn nói: “Minh Tắc, con không biết phụ thân con độc ác thế nào đâu, lão cho người đưa tới không phải là điểm tâm, là độc dược lấy mạng mẹ và em con, lão hạ độc trong điểm tâm hại em gái con…nó đói bụng mấy ngày chưa được ăn, nào biết phụ thân đưa điểm tâm có độc…”
Lý Minh Tắc quá sợ hãi: “Mẫu thân, chuyện này thật không?”
Hàn Thị bi thương nức nở nói: “May nhờ em gái con mạng lớn, có quý nhân kịp thời cứu giúp mới bảo vệ được một mạng, nhưng là… nhưng là đại phu nói, em gái con không thể sinh nở được nữa, Minh Châu…” Hàn Thị ô ô khóc lớn.
Lý Minh Tắc không thể tin vào lỗ tai của mình, phụ thân mất nhân tình làm ra loại chuyện này sao, hắn phẫn nộ tự trách mình, tại sao lúc đầu không thể tỉnh táo chút ít? Phụ thân và mẫu thân gây chuyện đến mức không thể vãn hồi, phụ thân thậm chí không muốn đi chuộc mẫu thân và Minh Châu, thế nào lại có lòng tốt đưa điểm tâm, là sai sót của hắn, tự tay hắn đưa điểm tâm, thiếu chút nữa lấy mạng mẫu thân và em gái, hắn là kẻ đồng lõa với phụ thân.
Hàn Thị khóc nói: “Lão phá hủy Minh Châu, ta phải phá hủy hắn, ta không muốn lão chết, lão phải sống, sống khổ sống sở, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Phụ thân tuyệt tình khiến Lý Minh Tắc vô cùng đau lòng, tuy nhiên hắn vẫn kính trọng phụ thân. Song nhìn bộ dạng đau lòng của mẫu thân, không nhịn được mà nức nở nói: “Mẫu thân, vì sao không tới tìm nhi tử, có chuyện gì người có thể cùng nhi tử thương lượng.”
Hàn Thị bi thương nói: “Minh Tắc! Mẹ không thể đến, mệnh mẹ không đáng giá tiền, nhưng con thì khác, con còn trẻ, có làm quan hay không không quan trọng, chỉ cần sống tốt với Nhược Nghiên. Mẹ liều chết với loại lang tâm cẩu phế kia…”
Lý Minh Doãn một mực im lặng đứng bên nghe, xem ra Hàn Thị sau khi mất tích không rời khỏi kinh thành mà là núp ở nơi nào đó dò la tin tức phụ thân.
“Mẫu thân, nhi tử nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu người đi ra ngoài.” Lý Minh Tắc thổn thức nói.
“Minh Tắc, con không cần để ý tới mẹ, mẹ chỉ cầu con, sau này cố gắng chăm sóc em gái con, nửa đời sau của nó chỉ có thể dựa vào con, anh trai của con bé.” Hàn Thị nói Minh Châu, vẻ mặt lại càng bi thống.
“Mẫu thân, người yên tâm, muội muội, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, con cũng sẽ nghĩ biện pháp cứu mẹ.” Lý Minh Tắc kiên quyết nói. Chợt nhớ tới còn có Minh Doãn bên cạnh, vội vàng cầu xin Minh Doãn: “Nhị đệ, lúc đầu là mẹ ta sai, mẹ ta thật sự xin lỗi mẹ đệ. Nhưng bà ấy đã rơi vào tình cảnh này, coi như cũng nhận đủ báo ứng rồi. Nhị đệ, hãy bình tĩnh mà xem xét, người khởi xướng là phụ thân, đáng trừng phạt là phụ thân, nhị đệ, ca van xin đệ, đệ cứu mẹ ta!” Nói xong liền muốn quỳ xuống trước mặt Minh Doãn.
Lý Minh Doãn giơ tay ngăn Minh Tắc, mắt nhìn Hàn Thị đã sa sút, âm thầm phân tích, chỉ cần phụ thân không chết, nhiều lắm Hàn Thị chỉ mang tội đả thương người, cao nhất là ngồi tù mấy năm, hơn nữa phụ thân hôm nay là chó rơi xuống nước, bị người đánh thế này, đoán không chừng không cần hắn mở miệng, quan phủ nhận biết thân phận Hàn Thị, để thể diện cho hắn sẽ cho Hàn Thị một con đường.
Hàn Thị thấy nhi tử của mình quỳ trước Minh Doãn, lại thấy thần sắc do dự của Minh Doãn, liền nói: “Minh Tắc, con không cần van xin nó, nó ước gì mẹ chết thì hơn.”
Minh Tắc vội la lên: “Mẫu thân, người đừng nói như vậy, nhị đệ tâm địa thiện lương, tuyệt không như mẹ nghĩ, nếu không có nhị đệ, nhi tử vẫn đang ở đại lao.”
Minh Doãn cười lạnh trong lòng, Hàn Thị ơi Hàn Thị, mụ cho rằng ta nghĩ cứu mụ sao? Ai biết mụ đi ra ngoài, có làm chuyện như con thiêu thân nữa không.
Lý Minh Doãn không để ý tới mụ, nói với Minh Tắc: “Ta sẽ cầu tình Đỗ đại nhân, tuy nhiên, nếu như phụ thân không qua được, chuyện này sợ khó nói.”
Lý Minh Tắc cảm kích nói: “Chỉ cần nhị đệ chịu hỗ trợ là tốt rồi.”
Ra khỏi nhà lao, Lý Minh Tắc đi gặp Đỗ đại nhân, nói rõ ngọn nguồn cho hắn. Dù sao phụ thân bị vậy cũng là hoàn toàn xứng đáng.
Đỗ đại nhân nghe xong hết sức kinh ngạc, hiểu được ý tứ Lý Minh Doãn, đáp ứng sẽ suy nghĩ.
Đợi Lý Minh Doãn về đến nhà thì đã qua giờ Dậu, Lâm Lan vẫn chưa đi ngủ, còn ngồi chờ hắn.
Lý Minh Doãn rửa mặt xong lên giường nằm, mệt mỏi thở dài.
Lâm Lan đem ngọn đèn chuyển qua trước giường, buông mành, nằm xuống cạnh hắn, hỏi: “Phụ thân làm sao?”
Lý Minh Doãn đưa một tay cho nàng gối đầu, tay kia gối đầu mình, thở dài nói: “Không nghĩ tới, Hàn Thị vẫn trốn trong kinh thành.”
Lâm Lan kinh ngạc: “Hàn Thị đả thương phụ thân sao? Có nghiêm trọng không? Hàn Thị muốn giết lão sao?”
Lý Minh Doãn nhẹ cười một tiếng: “Nàng quá khinh thường Hàn Thị rồi, thủ đoạn trả thù của mụ người bình thường không thể nghĩ ra được.”
“Mụ làm gì phụ thân?” Lâm Lan hiếu kỳ nói.
“Thiến.” Lý Minh Doãn thản nhiên nói.
Lâm Lan giật nảy mình hít một ngụm lãnh khí, quả nhiên ngoan độc. Cha già coi như xong, biến thành thái giám. Lâm Lan nghĩ, mụ phù thủy làm chuyện thật khiến người ta hả lòng! Nàng len lén nhìn thần sắc Lý Minh Doãn, hắn có vẻ không thoải mái, nàng không nhịn được nghĩ, tâm tư Minh Doãn có giống nàng không?
“Vậy… Phụ thân hiện tại không có sao chứ? ” Lâm Lan nhỏ giọng hỏi.
“Hoa huynh nói có thể gắng gượng qua tối nay mới có thể giữ được tánh mạng.” Lý Minh Doãn nói, sắc mặt không chút thay đổi.
“Vâng…” Lâm Lan gật đầu, nàng rất tin tưởng y thuật Hoa Văn Bách. Tuy nhiên, sau khi bị thiến, thật sự là thống khổ vô cùng, lão già thảm quá.
“Bây giờ chàng định làm gì? Phải cứu Hàn Thị sao?” Lâm Lan lại hỏi.
Lý Minh Doãn cười khổ: “Nếu như phụ thân không chết được, không cần ta cứu, Hàn Thị cùng lắm thì ngồi tù mất năm, huống chi đại ca đang khổ sở van xin ta.”
“Cho nên, chàng mềm lòng? Hàn Thị độc ác như vậy, vạn nhất mụ mang lòng oán hận chàng, muốn dùng biện pháp đối phó chúng ta thì làm sao bây giờ?” Lâm Lan cảm thấy không ổn: “Chàng nên nghĩ biện pháp cho mụ yên phận mới được.”
Lý Minh Doãn liếc nàng một cái: “Nếu ta bỏ đá xuống giếng, đại ca chắc hận chết ta, nàng yên tâm, ta đã nói rõ với đại ca, sau khi Hàn Thị ra ngoài, tuyệt đối không thể ở lại kinh thành, đây là điều kiện ta đáp ứng cứu người.”
Lâm Lan nói: “Đúng vậy, nếu mụ còn lưu lại, tất cả mọi người không được sống yên ổn.”
“Điểm này, đại ca cũng biết rõ.” Lý Minh Doãn cười khổ nói.
“Được rồi, được rồi, mau ngủ thôi. Không còn nhiều thời gian nữa, ngày mai còn phải dậy sớm.” Lâm Lan đứng dậy đi tắt đèn, chui vào lòng Minh Doãn, điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất, chuẩn bị ngủ.
Trong bóng tối, chỉ nghe Lý Minh Doãn sâu kín nói: “Minh Châu ở trong một tiểu am ở Bắc thành, ngày mai đại ca đi đón trở về.”
Lâm Lan mặc nhiên một lúc lâu, mới “Ừm” một tiếng. Mặc dù nàng không thích Minh Châu, thậm chí chán ghét cô ta, nhưng Minh Châu rơi vào tình cảnh thế này, nàng còn có thể nói gì? Đón thì đón, dù sao sau này cũng tách ra, nhắm mắt làm ngơ.