Lâm Lan đổi xiêm y, thướt tha đi tới tiền sảnh, đúng lúc Lý Minh Doãn cùng Trần Tử Dụ đã chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện.
“Chuyện này nhờ cậy cả vào cậu.” Lý Minh Doãn thấp giọng, có vẻ quan trọng.
Một giọng nói khác hớn hở tung bay: “Cậu cứ yên tâm đi, lo lắng gì? Mấy năm nay tuy Bộ ba kinh thành thiếu một, độ chú ý của mỹ nữ giảm sút nhưng tôi cố gắng ngăn sóng dữ, bảo vệ địa vị thành công, tôi vẫn là người bắt mắt nhất kinh thành, không nói hô phong hoán vũ, muốn biến chút sóng nhỏ là chuyện đơn giản, cậu chỉ cần từ từ chú ý, mang theo mỹ nữ chơi xuân, thoải mái nhàn nhã.”
Lâm Lan đứng bên ngoài nghe được mấy lời này, nàng nhăn mũi, cái loại người này, nói láo không chớp mắt, không đáng tin chút nào.
“Aiz… Chỉ là không biết, không biết sẽ làm vỡ mộng bao nữ tử khuê các, đáng thương a đáng thương.” Trần Tử Dụ khoa trương cảm thán thổn thức nói.
Lý Minh Doãn liếc hắn một cái, không nhanh không chậm nói: “Không phải là còn Trần Tam Thiếu cậu sao?”
“Aiz, tôi không đem những loại bình thường xoàng xĩnh này để vào trong mắt.” Trần Tử Dụ rất có cốt khí trả lời.
“Bình thường xoàng xĩnh? Cũng không biết là người nào mỗi lần chịu cảnh đìu hiu liền oán trách không nghỉ.” Lý Minh Doãn khịt mũi nói.
“Tôi đây vì các nàng bi ai, các nàng nhìn thấy thần đồng là cậu thì như ong vỡ tổ, chỉ hướng tới phía cậu, nhưng lại không nhìn thấy nhân tài đứng đây là tôi, không thấy hết nội hàm thâm hậu của tôi, lúc này bọn nàng ấy hối hận, tôi nhất định sẽ không thêm nhìn cái nào, nhất là Bùi Chỉ Thiến kia.” Trần Tử Dụ vô cùng khinh thường nói.
“Cậu thôi khoác loác đi.” Lý Minh Doãn lơ đễnh, sớm đã quen với việc tự biên tự diễn của Trần Tử Dụ, cách ba năm, công phu người này không những giảm mà còn tiến xa, cố làm ra vẻ bản lãnh không tồi.
“Haiz, thành thật mà nói, hành động lần này của cậu tôi có chút ý kiến, mẹ kế của cậu hơi có chút quá đáng, cha cậu cũng vậy… Nhưng cậu định mang hạnh phúc cả đời theo đấu bọn họ sao? Cô thôn nữ kia… Tôi nghĩ mãi không ra, sao lại lọt mắt cậu chứ?” Trần Tử Dụ lại tiếc hận không sao tự giải thích được.
“Vì sao nàng không vào được mắt tôi?” Lý Minh Doãn hỏi ngược lại.
Trần Tử Dụ chế nhạo cười: “Theo lý thuyết, một đại công tử kinh đô, cưới một cô vợ thì dung mạo so với Tây Thi, phẩm chất tốt đẹp mới phải. Cậu lại hái đóa hoa cứt lợn đồng nội về, chẳng phải sau này hằng đêm cầm đuốc soi xem mặt tốt của cô ta ở đâu sao? Hơn nữa, tôi thấy cô ta vừa không có đầu óc lại thô lỗ…” Trần Tử Dụ vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy.
Anh mới là hoa cứt lợn, hoa cứt chó, hoa cứt trâu, anh mới là đồ không có đầu óc, không, anh có đầu óc, là óc heo… Lâm Lan tức giận mắng.
Ngân Liễu một bên cũng tức giận, vị Trần công tử này rất vô lễ, sau lưng rất nhiều tiếng thị phi.
Lâm Lan suy nghĩ một chút, ghé tai Ngân Liễu nói mấy câu, Ngân Liễu gật đầu lia lịa, xoay người rời đi.
“Minh Doãn, tôi tới chậm, Trần công tử đã đi chưa?” Lâm Lan đổi gương mặt tươi cười đi vào.
Bởi vì vừa chê người ta xong, Trần Tử Dụ chột dạ, mặt lúng túng, cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng nhìn người đi vào.
Lý Minh Doãn đứng dậy đón nàng, đứng bên giới thiệu hai người với nhau.
“Lâm Lan, vị này là Trần công tử, tên chữ Tử Dụ, là Tam công tử nhà Trần Thái Phó, là bằng hữu tốt nhất ở kinh thành của tôi trước kia, lần này hắn lên kinh thành làm việc, cố ý đến đây tìm tôi.” Lý Minh Doãn giới thiệu với Lâm Lan.
Lâm Lan cười khẽ hướng Trần Tử Dụ thi lễ mình mới học được: “Trần công tử, lần trước thất thố, hiểu lầm anh… Hại anh té bổ nhào, có té hư chỗ nào không?”
Trần Tử Dụ thấy dáng vẻ thong dong của nàng, âm thầm lấy làm kỳ lạ, một cô nương nông thôn thô mịch có thể có bộ dáng dịu dàng lễ giáo như vậy sao? Sau khi nghe nàng mở miệng nói xin lỗi, trong lòng lại ùa tới một trận xấu hổ, chính mình vừa nói không tốt về người ta, định khách khí nói vài câu, lại nghe nàng cười dài nhắc tới tai nạn xấu hổ đó của hắn… Trần Tử Dụ giật mình, nàng có ý xin lỗi thật hay cợt nhả hắn? Lần trước té ngã, là chuyện thảm nhất đời này của Trần Tử Dụ, quả thực canh cánh trong lòng, khó có thể quên được, nàng lại vạch ra nỗi đau của hắn, cái này… hắn phải nói tiếp làm sao?
Lý Minh Doãn khẽ rủ mắt xuống, đem nụ cười giấu ở đáy mắt, Lâm Lan đích thị là nghe thấy Tử Dụ nói rồi, nàng cũng không chịu bị lỗ.
Lâm Lan thấy Trần Tử Dụ giật mình, đáy lòng cười thầm, giả bộ hết sức ân cần cùng đau lòng: “Trần công tử, nếu anh té đau thì đừng giấu nhé, tôi coi như học được vài năm y thuật, nếu không ngại, để tôi xem giúp cho anh, thay anh trị liệu?” Vừa nói vừa tiến lên hai bước.
Trần Tử Dụ không khỏi vội lui hai bước, khoát tay vội la lên: “Đừng… Không có.. Không có chuyện gì, tôi không sao, thật đấy, thân thể bổn công tử khỏe mạnh vô cùng, té một cái cũng không có gì, đa tạ cô nương quan tâm.” Trần Tử Dụ vừa nói xong, ảo não thầm than chết rồi, chuyện này là thế nào vậy? Lại còn tạ ơn nữa, quả nhiên là gây nhiều thị phi, giờ dính vào thân, đúng là tự mình gây họa.
Lý Minh Doãn nhìn vẻ mặt quẫn bách của Trần Tử Dụ, âm thầm bấm bụng cầu bình an cho hắn.
“Không có chuyện gì thì tôi an tâm rồi.” Lâm Lan cười sáng rỡ, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Mặt Trần Tử Dụ ngượng ngùng, lòng không khỏi phẫn nộ.
Ba người ngồi lại xuống ghế, nhân trước đó chính sự đều đã nói rồi, lúc này cơm lạnh hâm nóng cũng không thích hợp, Lý Minh Doãn dễ dàng để cho Trần Tử Dụ nói tới Ninh Hưng.
“Triều đình không phải muốn mở võ khoa sao? Hắn sao không đi tham gia? Nếu trúng võ cử, triều đình sẽ trọng dụng, cũng sẽ không để cho người chịu thiệt thòi.” Lý Minh Doãn nhướng mày hỏi.
“Mở võ khoa còn phải đợi sang năm, trước mắt… đại doanh Tây Bắc đang để trống, cái kia… Cậu cũng biết, là một chức vị quan trọng, tận dụng thời cơ rồi nói, danh Ninh Hưng sớm đã vang xa, ai nói hắn ta không được?” Trần Tử Dụ bởi vì có Lâm Lan ngồi bên mà vài chỗ ngắc ngứ.
Lý Minh Doãn mỉm cười: “Tôi cảm thấy tiếc cho hắn, nếu hắn tham gia thi võ khoa, không ai có thể vượt được hắn.”
Lâm Lan nghe xong bối rối: Bộ ba kinh thành, Minh Doãn là thần đồng, Ninh Hưng là bá vương, một văn một võ, không biết tên Trần Tử Dụ kia có sở trường gì?
“Ninh Hưng đi lần này, Đoạn Khánh Hồng này là người cao hứng nhất, trong núi không còn lão hổ, khỉ xưng bá vương…” Trần Tử Dụ khó chịu nói.
Hai người bọn họ nói câu được câu chăng, Lâm Lan liền tự hỏi sao Ngân Liễu còn chưa tới.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Ngân Liễu bưng cái khay đi vào.
Lâm Lan bày ra tư thái nữ chủ nhân, cười nói: “Trà trong chén hai người đã nguội, mau thay trà nóng.”
Ngân Liễu tới thay trà cho hai vị công tử, đến Lâm Lan, Ngân Liễu lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, Lâm Lan hiểu ý, ra hiệu cho nàng lui, sau đó nâng chén trà lên, lấy nắp khẽ gạt gạt nước trà, nàng cười nhẹ, nghiễm nhiên biểu hiện tư thái uyển chuyển của thục nữ, mắt quét đến Trần Tử Dụ đang bưng chén trà nhỏ, khẽ thổi một hơi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm.
Lâm Lan đếm thầm: một, hai…
PHỐC…
Trần Tử Dụ phun một ngụm trà ra ngoài, tung tóe khắp bàn và quần áo, động tĩnh quá lớn, chén trà trong tay hắn chao lên, trà nóng đổ vào tay hắn, nóng quá vội vã nhảy dựng lên, trông vô cùng chật vật.
Lý Minh Doãn kinh ngạc nhìn Trần Tử Dụ: “Tử Dụ, cậu…”
Trần Tử Dụ nhe răng nhếch miệng, mày kiếm nhíu lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Trà này sao đắng vậy?”
Hừ, cho thêm Hoàng Liên có thể không đắng sao?
Lý Minh Doãn liếc nhìn Lâm Lan, lòng biết rõ, đích thị là nàng giở trò quỷ, hắn đành thở dài không lên tiếng.