Lâm Lan tò mò đánh giá hai thiếu nữ, một người có vẻ nhiều tuổi hơn vóc dáng cao gầy, một thân xiêm y màu khói xám mờ ảo, lưng thắt dải, quần lụa mỏng manh, tóc búi cao sau đầu tinh xảo, điểm xuyết rất nhiều trân châu và ngọc trai, lông mày lá liễu cong cong, mắt phượng như tơ, khẽ chuyển động là khiến người khác động lòng. Người còn lại tựa hồ chưa cập kê, chỉ đứng tới cằm thiếu nữ kia, mặc một thân quần áo màu xanh lá, váy dài màu anh thảo vàng, tóc búi hai bên, mi mục như vẽ, má ngọc nõn nà, lộ ra vẻ đáng yêu khả ái vô cùng.
Nhưng Lâm Lan nhanh chóng cảm nhận được vị tiểu thư này không đáng yêu chút nào, bởi trong đôi mắt to tròn kia không hề che giấu sự chán ghét đối với Lâm Lan.
Có thể biểu lộ nội tâm thẳng thắn như thế, không đáng sợ, đáng sợ là trong ngoài không đồng nhất, tỷ như vị tiểu thư kia, thấy Lâm Lan liền chớp mắt một cái, trong mắt nàng ta hiện lên một tia lạnh lẽo nhưng nhanh chóng biến mất, ngay sau đó là nụ cười dịu dàng. Lâm Lan nhạy cảm nắm bắt được chút ít nội tâm phát ra trong nháy mắt đó, có thể khẳng định, sự chán ghét của người này đối với nàng, so với vị tiểu thư khả ái kia chỉ có hơn không kém.
Lý do rất đơn giản, không phải chán ghét Lâm Lan, mà là thân phận của nàng lúc này làm cho người ta chán ghét.
“Anh họ, vị này chính là chị dâu tương lai sao?” Tiểu thư dịu dàng mỉm cười, giọng nói như chim oanh hót, uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu: “Hinh Nhi biểu muội, Kha Nhi biểu muội.” coi như vừa là câu trả lời chắc chắn vừa là chào hỏi.
Tiểu thư khả ái tiến lên trước, nheo mắt đánh giá Lâm Lan, vẻ mặt rất là khinh miệt, quay sang nói với Minh Doãn: “Anh họ, mắt của anh xoàng xĩnh quá.”
“Kha Nhi, không được vô lễ.” Tiểu thư dịu dàng quát, trên mặt lại không giống như là không vui.
Kha Nhi bĩu môi mất hứng nói: “Em nói sai sao, em tưởng chị dâu tương lai phải là cô gái xinh như tiên, không nghĩ tới, còn không bằng nha hoàn trong phủ chúng ta.”
Rất trực tiếp, không hề nể mặt, Lâm Lan thầm nghĩ: tôi nói cô như vậy cô chịu nổi không?
Lâm Lan bỗng nhiên cười, đối Lý Minh Doãn nói: “Minh Doãn, tôi cảm thấy tôi không cần học quy củ lễ nghi rồi.”
Lý Minh Doãn từ từ đã thích ứng được với suy nghĩ nhanh chóng của Lâm Lan, đoán chừng Lâm Lan bắt đầu mở màn phản công, liền phối hợp hỏi: “Vì sao?”
“Mấy lần bà ngoại cường điệu nói, quy củ trong phủ rất nghiêm khắc, nhất là đối với các cô nương, sau đó lại nghe Chu mama dạy rất nhiều, vốn tưởng rằng tiểu thư trong quý phủ tuy không được như nhà quan đài các, nhưng cũng sẽ không khác biệt nhiều lắm, ai ngờ hôm nay vừa thấy…” Lâm Lan muốn nói lại thôi, nhìn Kha Nhi thất vọng lắc đầu.
“Chị nói gì? Hôm nay chị thấy thì thế nào?” Kha Nhi tự nhiên hiểu được Lâm Lan đang có ý bới móc mình, một nông phụ mà dám chọc tới Tam tiểu thư Diệp gia ư? Vốn đã không thoải mái, Kha Nhi liền giống như lửa cháy bị đổ thêm dầu, nhất thời lông mày dựng ngược, lớn tiếng chất vấn Lâm Lan.
Lâm Lan nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Đầu tiên là cảm giác thất vọng, Minh Doãn là anh họ các cô, tương lai tôi là chị dâu họ các cô, gặp mặt, không được một câu chào thì cũng nên có một hành động thi lễ, nhưng là các cô không hề có hành động gì, thứ hai, cô, vừa mở miệng với chị dâu tương lai đã nói năng lỗ mãng, hết sức cợt nhả, ăn nói hàm hồ, về phần những điểm khác tôi không có kể lể thêm, tránh cho cô khó xử, để cho nha đầu trong phủ chê cười.”
Kha Nhi đỏ bừng mặt, chỉ vào mặt Lâm Lan giận dữ nói: “Chị tính làm gì? Dám giáo huấn tôi ư?”
Lý Minh Doãn nhảy lên một bước, chắn trước mặt Lâm Lan, đưa tay nghịch ngón tay Kha Nhi, khuôn mặt trầm đi, giọng nói lạnh như băng uy hiếp: “Kha Nhi, hôm nay là em vô lý, chị dâu em nói không sai.”
Kha Nhi nghẹn giọng trợn to hai mắt, không thể tin nhìn anh họ trước mắt, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, ủy khuất hét lên: “Anh họ, anh giúp chị ta không giúp em?”
Hinh Nhi bước lên kéo Kha Nhi, ôn nhu khuyên nhủ: “Tam muội, đừng nghịch nữa, anh họ giận rồi.”
“Anh ấy giận… em mới giận, người này sao xứng đôi với anh họ, không đáng để anh ấy ra mặt, em không thích, em chán chị ta.” Kha Nhi khóc nháo ầm ĩ nhìn chằm chằm Lâm Lan, hận không thể đuổi nữ nhân này đi ngay lập tức.
“Đừng nói vậy, đừng chọc anh ấy giận nữa.” Hinh Nhi vừa nói vừa xin lỗi người anh họ: “Anh họ, tính tình tam muội anh cũng biết, đừng chấp nó nhé.”
Lâm Lan nghe Hinh Nhi mở miệng một tiếng anh họ, thật giống như cô ta để ý vị anh họ này rất nhiều. Đừng tưởng nàng nhìn không thấu, Kha Nhi mặc dù kiêu căng bừa bãi nhưng là đầu óc đơn giản, có gì nói nấy, còn Diệp Hinh Nhi thì có tâm kế hơn, cô ta lợi dụng Kha Nhi dò xét tâm ý Lý Minh Doãn.
Vẻ mặt Lý Minh Doãn lạnh lùng, khẩu khí nghiêm nghị: “Lâm Lan là vợ của anh họ các em, là chị dâu các em, các em có thể không thích cô ấy, nhưng đừng để ta nghe thấy các em nói động chạm gì cô ấy lần nữa.” Dứt lời, Lý Minh Doãn lôi tay Lâm Lan: “Chúng ta đi thôi, mợ hai đang ở cửa hàng chờ chúng ta.”
Lâm Lan thản nhiên cười, làm bộ rất vui vẻ đi theo Lý Minh Doãn, không quên quay đầu lại hướng Diệp Hinh Nhi cùng Diệp Kha Nhi cười đắc ý, chọc cho các cô tức chết đi.
Diệp Kha Nhi giậm chân chỉ vào bóng lưng đã đi xa tức giận nói: “Nhị tỷ, tỷ nhìn đi, loại nữ nhân này sao xứng làm chị dâu chúng ta? Em xem đầu óc anh họ hỏng mất rồi, bị quỷ ăn rồi.”
Diệp Hinh Nhi ngó theo bóng lưng kia, không che giấu sự lạnh lùng trong mắt, chậm rãi nói: “Cô ta sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Diệp Kha Nhi nóng lòng.
Diệp Hinh Nhi nhếch miệng, cười lạnh: “Em gấp cái gì? Tự có người sẽ so sánh, chúng ta hơn cô ta gấp vạn lần, tỷ đánh cuộc, cho dù anh họ đưa cô ta tới kinh thành, cô ta cũng sẽ không vào được cửa Lý gia đâu.”
Lý Minh Doãn vẫn nắm tay Lâm Lan đi ra ngoài, Lâm Lan cảm thấy nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay nóng lên, mặc dù nàng đến từ thế kỷ hai mươi mốt, tư tưởng không quá bảo thủ, nhưng là không phải nhỏ dại gì, sao phải nắm tay dắt đi? Nàng cũng có phải tiểu cầu đâu? Không nhìn thấy những nha hoàn, người hầu dọc đường đi đã kinh ngạc muốn rớt cằm rồi sao? Lâm Lan giãy giãy, hắn quay đầu lại nhàn nhạt quét nàng một cái, tựa hồ cảnh cáo nàng an phận đi, bàn tay to lại càng nắm chặt hơn lôi đi. Lâm Lan nhìn chằm chằm gáy hắn, oán thầm: Người này muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi?
Hai người ra khỏi cửa lớn Diệp gia Lý Minh Doãn mới buông tay, hạ nhân đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, thấy thiếu gia đi ra, vội vã lấy một cái bục cho thiếu gia, thiếu phu nhân lên xe.
Lý Minh Doãn đỡ Lâm Lan lên xe trước.
Ngồi lên xe ngựa, Lâm Lan lại bắt đầu chất vấn: “Anh làm gì mà lúc nãy lôi tôi đi kiểu đó?”
Lý Minh Doãn vuốt lại vạt áo, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói rõ thái độ của tôi, tôi nghĩ, sau ngày hôm nay, trong phủ sẽ không có ai chất vấn tình cảm của tôi đối với cô.”
Nguyên lai là vì mục đích này, tâm tình Lâm Lan liền tốt lên, nghiêng đầu nhìn hắn cười ý vị sâu xa: “A, vậy anh không sợ làm em họ đáng yêu kia đau lòng sao?”
Vẻ mặt Lý Minh Doãn hơi mất tự nhiên: “Dù sao mấy ngày nữa chúng ta cũng đi, những ngày tiếp nếu cô có gặp Kha Nhi, nếu nó có thái độ bất kính với cô, cô coi như không thấy là được.”
“Cũng không biết được, anh cũng biết tôi có tình chấp nhặt, không chịu ủy khuất được.” Lâm Lan liếc mắt nói.
Lý Minh Doãn rầu rĩ nhìn chằm chằm nàng một lát, cười khổ lắc đầu: “Cô nên đem bản lãnh kia đến kinh thành đối với mấy người kia, làm khó Kha Nhi làm gì, dù sao cũng nên nể mợ hai tôi chút chứ, mợ ấy đối xử với cô đâu có tệ, phải không?”