Lâm Lan tiễn đại ca xong liền đi Diệp gia.
Diệp Đức Hoài hiểu ý Lâm Lan, quyết định để cho Vương Thị cùng con dâu mang theo hai đứa cháu về Phong An.
Đảo mắt đến ngày mồng tám tháng chạp, trong kinh thành đã có tuyết, khí trời càng lúc càng lạnh, Minh Doãn hạ triều càng ngày càng muộn.
Một ngày kia, A Tú đưa Sơn Nhi tới đây, mấy tháng không gặp, Sơn Nhi đã cao lên không ít, tuy nhiên gương mặt vẫn tròn trịa, non mềm khả ái, choàng áo khoác màu xanh thẫm, nổi bật lên gương mặt xinh xắn môi hồng răng trắng, nhìn qua thập phần hoan hỉ.
Lâm Lan xoa xoa gương mặt đáng yêu của cu cậu, cười vui vẻ nói: “Sơn Nhi nghĩ như thế nào hôm nay lại đến đây? Nhanh vào nhà cho ấm.”
Sơn Nhi ríu rít: “Đệ sớm muốn đến, nhưng mẹ muốn đệ học, cha thì muốn đệ tập võ, không tới được, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, mẹ mới cho đệ nghỉ một ngày, đệ liền chạy tới đây đòi uống cháo mồng tám tháng chạp.*”
*Cháo mồng tám tháng chạp: Dùng nếp, đậu và các loại quả khô như táo, hạt sen, hạt dẻ… nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.
Chu mama đem một cái lò sưởi ấm áp đưa cho Sơn Nhi, cười nói: “Ai nha, Sơn Nhi thiếu gia của chúng ta đã thành người bận rộn rồi.”
“Thật sao? Mẹ ta kể, tỷ phu mới xuất chúng, muốn tương lai của ta giống như tỷ phu, thi đỗ Trạng nguyên, cha ta nói, đại ca võ nghệ xuất chúng, muốn ta giống như đại ca, tương lai làm Tướng quân, aiz! Ta cũng không biết tương lai của ta làm Trạng nguyên hay Tướng quân thì tốt hơn!” Sơn Nhi làm bộ sầu não nói, thật giống như vấn đề này làm khó nó vô cùng.
Nghe Sơn Nhi làm bộ ông cụ than thở, mọi người không khỏi cười rũ rượi.
Lâm Lan phân phó Ngân Liễu lấy đồ ngon chiêu đãi Sơn Nhi, cười hỏi: “Vậy Sơn Nhi nghĩ muốn làm người thế nào?”
Sơn Nhi hai mắt nhìn trời suy nghĩ một chút: “Đệ cảm thấy làm Trạng nguyên tương đối uy phong, giống cha thì có cái gì tốt? Quanh năm suốt tháng, không có mấy ngày ở nhà.”
Ngân Liễu cười nói: “Sơn Nhi thiếu gia nói rất đúng, vẫn là làm Trạng nguyên tốt, Quỳnh Lâm yến, đánh ngựa dạo phố. Nhiều uy phong!”
Sơn Nhi gật đầu đồng ý, thật giống như làm Trạng nguyên dễ như trở bàn tay, tràn đầy tự tin nói: “Ta đây sẽ làm Trạng nguyên vậy.”
Mọi người lại cười vang, Lâm Lan nói: “Sơn Nhi giống như Trạng nguyên, chí khí không nhỏ. Bất quá Trạng nguyên không dễ dàng làm đâu, giống tỷ phu của đệ kia kìa, ăn không có thời gian ăn, nghỉ không có thời gian nghỉ, phải khắc khổ mới được.”
Sơn Nhi chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Tỷ phu không ăn không nghỉ thì sao chịu được. Sẽ không có sức chiến đấu…”
Lâm Lan giật mình, nhéo mũi cu cậu, sẵng giọng: “Đệ còn nhỏ, suy nghĩ những thứ này làm gì.”
Sơn Nhi cười hắc hắc nói: “Tỷ tỷ không nói Sơn Nhi cũng hiểu, tỷ tỷ muốn Sơn Nhi học theo Tô Tần tôn kính phải không. Châm đâm cổ, treo đầu lên. Tỷ tỷ yên tâm, Sơn Nhi sẽ chăm chỉ.”
Chu mama cười nói: “Xem nào, xem nào, Sơn Nhi thiếu gia chúng ta mới mấy tháng không gặp, học vấn tăng lên thấy rõ.”
Sơn Nhi xem thường: “Những thứ chuyện xưa này, tiên sinh sớm đã nói cho chúng ta, bất quá ta cảm thấy treo đầu lên coi như xong, cầm cái dùi đâm cái mông, cái mông bị đau không phải là không ngồi yên được sao? Vạn nhất muốn ngủ, mông bị đâm nhiều, chẳng phải sẽ bị thương? Vừa bị bệnh lại vừa chẳng học được gì?”
Lâm Lan dở khóc dở cười: “Ai kêu đệ cầm cái dùi đâm vào mông thật hả? Lúc về tỷ tỷ sẽ chuẩn bị cho đệ ít dược cao, nếu đệ mệt thì bôi chút lên thái dương, bảo đảm cho thanh tỉnh.”
Sơn Nhi vui vẻ nói: “Đó là tốt nhất, nhưng mà, cha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đệ như vậy, ông nói một lòng muốn đệ làm Tướng quân. Nói cái gì mà thừa kế y bát.*”
*Áo cà sa và cái bát của thầy tu
“Phi! Về điểm này, đừng để ý ông ta.” Lâm Lan khinh thường nói.
Sơn Nhi ngượng ngùng cười: “Lời này đệ không dám nói với cha, hay là tỷ tỷ đi nói giúp đệ! Cha nhất định nghe tỷ, mẹ nói lời tỷ rất có tác dụng.”
Lâm Lan nói: “Cần gì phiền toái như vậy, đệ về cứ nói với cha, đó là Lan Nhi tỷ tỷ cảm thấy để đệ học hành là tốt nhất.”
Sơn Nhi cười nói: “Đệ về sẽ thử, nếu không được, tỷ tỷ nhất định phải giúp đệ.”
Như Ý ôm Hàm Nhi đi vào. Hàm Nhi hôm nay mặc một thân áo lụa màu xám, quần bông đính hoa, mũ con hổ, thoạt nhìn như một viên cầu nhỏ.
Sơn Nhi vừa thấy Hàm Nhi thì vui vẻ nói: “Hàm Nhi mau gọi một tiếng cậu hai nào.”
Hàm Nhi là trẻ nhỏ, thích nhất trẻ nhỏ lớn hơn mình mấy tuổi, không chút suy nghĩ, biết điều kêu một tiếng: “Cậu…”
Sơn Nhi đắc ý vỗ tay: “Tỷ, tỷ nghe thấy chưa, Hàm Nhi gọi đệ là cậu rồi… Rốt cuộc đệ không phải là nhỏ nhất trong nhà.”
Lâm Lan sủng nịch cười: “Làm cậu thì không chỉ có tiếng không, hôm nay đệ chơi với Hàm Nhi nhé.”
Như Ý thả Hàm Nhi lên giường, Sơn Nhi cởi giày leo lên giường chơi với Hàm Nhi.
Vân Anh ở bên ngoài gấp giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, đại thiếu gia mời người lập tức qua một chuyến.”
Lâm Lan ngẩn ra, xảy ra chuyện gì? Vội phân phó đám người Chu mama trông coi Sơn Nhi cùng Hàm Nhi cẩn thận, Ngân Liễu mang áo khoác cho nàng, hai người vội vàng đi tiền sảnh.
Lý Minh Tắc đi qua đi lại trong phòng, thần sắc có chút lo âu. Thấy Lâm Lan tới, Lý Minh Tắc bận rộn tiến ra đón, gấp giọng nói: “Đệ muội, không xong.”
Tâm Lâm Lan trầm xuống: “Đại ca, anh đừng vội, từ từ nói.”
“Ta mới từ cửa hàng trà về, hiện tại bên ngoài lộn xộn, nói là lập tức phải giới nghiêm rồi.” Lý Minh Tắc nói.
Bão táp rốt cục tới, Lâm Lan ổn định tâm tình, hỏi: “Đại ca nhìn qua thấy tình hình thế nào?”
Lý Minh Tắc nói: “Ta không rõ lắm, nhìn thấy binh mã trên đường, bách tính đã trốn cả về nhà, ta để Triệu Trác Nghĩa đi nghe ngóng, hiện tại ta chỉ lo lắng nhị đệ, nhị đệ vẫn chưa về.”
Lâm Lan cũng rất lo lắng, nhất định là sự tình nghiêm trọng, mới có thể khắp nơi đều là binh mã, không biết bên Hộ bộ có an toàn không.
“Đại ca, chúng ta đóng chặt cửa lớn, phân phó bọn hạ nhân không nên xuất phủ, tình huống rõ ràng rồi tính tiếp.” Lâm Lan tỉnh táo nói.
Lý Minh Tắc gật đầu nói: “Được, ta lập tức phân phó.”
Khoảng một canh giờ sau, Triệu Trác Nghĩa trở lại, thần sắc ngưng trọng: “Chị dâu, tình hình có chút không ổn, hoàng cung bị phong tỏa rồi, không nghe ngóng được tin tức gì, hình như Lục bộ bị xung kích, nghe nói một vài quan viên đã chết, hiện tại binh mã Tuần Thành Ti đang chém giết quân phản loạn, không bắt giữ.”
Sắc mặt Lý Minh Tắc đại biến, run giọng hỏi: “Có biết người chết là ai không?”
Triệu Trác Nghĩa lắc đầu.
Lâm Lan không khỏi choáng váng, Lý Minh Doãn đang ở Hộ bộ, Tần gia hận Minh Doãn tận xương, nhất định sẽ xử lý Minh Doãn.
“Chị dâu, chị đừng lo lắng, Lý đại nhân cát nhân thiên tướng, đợi ta đi thăm dò, nhất định đưa Lý đại nhân trở về.” Triệu Trác Nghĩa vụng về an ủi.
Lý Minh Tắc vội vàng nói: “Vậy thì làm phiền Triệu thống lĩnh rồi.”
Triệu Trác Nghĩa ôm quyền nói: “Ta lập tức đi, ta đã để lại nhân thủ trong phủ, nghe nói quân phản loạn còn đánh sâu vào các dinh thự vương phủ, mọi người đóng chặt cửa lại, cẩn thận đề phòng thì tốt hơn.”
“Đã hiểu. Triệu thống lĩnh phải cẩn thận.” Lý Minh Tắc đưa Triệu Trác Nghĩa đi ra ngoài.
Lâm Lan chỉ cảm thấy cả người rét run như trong hầm băng, Tần gia thâm căn cố đế, há lại dễ dàng đối phó như vậy, bằng không Hoàng thượng cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa, Tần gia chó cùng rứt giậu, tuyệt địa phản kích, tất nhiên không thể khinh thường. Nhưng nàng không nghĩ sự tình nghiêm trọng tới mức như thế, vạn nhất Minh Doãn làm sao, nàng phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến vạn nhất này, Lâm Lan mất hết hi vọng, tâm giống như bị người đâm một đao, máu tươi đầm đìa, đau không cách nào hô hấp.
Ngân Liễu vội vàng đưa một chén nước nóng cho nhị thiếu phu nhân, khuyên lơn: “Nhị thiếu phu nhân, người đừng quá lo lắng, nhị thiếu gia từ trước đến giờ cơ mẫn, nhất định sẽ có biện pháp thoát khỏi khốn cảnh, Triệu đại ca nhất định sẽ đem nhị thiếu gia an toàn trở về.”
Trong đầu Lâm Lan trống rỗng, lòng hoảng hốt vô cùng.
Không bao lâu Triệu Trác Nghĩa trở lại, phủ Tướng quân cho quản sự dẫn một đội nhân mã tới đây, nói là phụng mệnh Tướng quân tới bảo vệ an nguy Lý phủ, cũng để cho Sơn Nhi thiếu gia ở tạm Lý phủ, mọi người không nên ra cửa.
Thời khắc nguy cấp như vậy, Lâm Lan chẳng còn hơi sức nghĩ tức tối với lão già kia, để cho Triệu Trác Nghĩa an bài thủ hạ. Trong lòng lại càng lo lắng, ngay cả lão già kia cũng khẩn trương như vậy, tình hình khẳng định ngoài dự đoán, hẳn là hỏng bét.
Thời gian chờ đợi luôn dài dằng dặc, đau khổ như trong chảo dầu, Đinh Nhược Nghiên tới phụng bồi Lâm Lan cùng nhau đợi chờ, nói với Lâm Lan lời an ủi, rằng không có tin tức chính là tin tức tốt.
Những lời này là lừa mình dối người, không tạo nên bất cứ tác dụng nào với Lâm Lan, Lâm Lan chỉ biết nếu như Minh Doãn gặp bất trắc, nàng cũng không muốn sống, trong lòng như đưa đám.
Hàm Nhi nào biết đâu rằng bên ngoài trời lật đất tung, vẫn cười khanh khách muốn cậu hai chơi cùng nó, Sơn Nhi nhìn sắc mặt tỷ tỷ trắng như tờ giấy, vẻ mặt mọi người cũng ngưng trọng không kém, mặc dù cu cậu không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng biết nhất định là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Sơn Nhi thủ thỉ: “Hàm Nhi ngoan, đừng làm ầm ĩ cô cô cháu.”
Hàm Nhi thấy cậu hai không chơi với mình nữa, miệng méo xệch muốn khóc, Chu mama vội vã ra hiệu cho Như Ý ôm Hàm Nhi đi, tránh ầm ĩ đến nhị thiếu phu nhân.
Chờ đợi mãi, đến khi trời tối, Triệu Trác Nghĩa rốt cục trở lại nhưng không có Lý Minh Doãn đi cùng.
Lâm Lan thấy chỉ một mình Triệu Trác Nghĩa trở lại, đáy lòng thất vọng, vội vàng hỏi: “Tìm được người chưa?”
Triệu Trác Nghĩa ảm đạm lắc đầu: “Phản loạn công kích Lục bộ đã bị khống chế, nhưng bọn chúng cũng bắt đi một vài đại thần, tại hạ kiểm tra thi thể bên trong Lục bộ, không thấy Lý đại nhân, chỉ sợ Lý đại nhân đã bị bọn chúng bắt đi.”
Đinh Nhược Nghiên không hiểu nói: “Bọn chúng bắt các đại thần làm cái gì?”
Lý Minh Tắc thở dài nói: “Còn có thể làm cái gì? Làm con tin!”
“Những tên phản tặc, phải thiên đao vạn quả.” Đinh Nhược Nghiên oán giận mà nói.
“Đông Tử đâu? Có thấy Đông Tử không?” Lý Minh Tắc lại hỏi.
Triệu Trác Nghĩa lại lắc đầu, hắn không dám nói cho mọi người, tình hình ở Lục bộ hết sức thê thảm, bao nhiêu người không chờ được lão gia mình trở về.
Lâm Lan chán nản ngã ngồi ở trên ghế, tìm không thấy thi thể Minh Doãn, nói rõ Minh Doãn còn sống, nhưng một khi Minh Doãn rơi vào tay Tần gia, có khác gì là chết?
Triệu Trác Nghĩa nhìn chị dâu thất hồn lạc phách, trong lòng rất áy náy, hắn đáp ứng chị dâu nhất định sẽ đưa Lý đại nhân trở về, kết quả, hiện tại ngay cả Lý đại nhân ở đâu cũng không biết.
“Chị dâu, nếu không, ta lại đi Tĩnh Bá Hầu phủ hỏi thăm một chút?”
Lâm Lan vô lực khoát khoát tay: “Thôi, trước mắt Tĩnh Bá Hầu chỉ sợ tự lo không xong, ngươi đi cũng là uổng công.”