Lâm Lan khẽ gật đầu, hướng mọi người ý bảo: “Mọi người ra ngoài cửa chờ.”
Mọi người thi lễ một cái, nối đuôi nhau ra, giây lát trong phòng chỉ còn hai người, Lâm Lan nhìn Diêu Kim Hoa, cười lạnh nói: “Điều này cũng đúng, chị dâu lúc ở thôn thường cãi nhau với những người khác, động thủ cũng không phải là lần một lần hai, thậm chí còn dám lớn lối với mẹ chồng, chị dâu đương nhiên sẽ không để bọn hạ nhân vào mắt, chị dâu vốn quyết đoán, được xưng tụng danh hiệu người đàn bà chanh chua nhất thôn Giản Tây.”
Diêu Kim Hoa ném hạt dưa trong tay ra, chỉ vào mặt Lâm Lan, cả giận: “Ai là người đàn bà chanh chua, cô nói người nào?”
Lâm Lan lạnh lùng nhìn Diêu Kim Hoa chỉ ngón tay đến trước mắt mình, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, quát lên: “Diêu Kim Hoa, đem tay của cô rời đi, nếu không có tin tôi đánh gãy không?”
Diêu Kim Hoa phô trương thanh thế: “Cô dám?” Tay cũng đồng thời rụt về.
“Chị nói tôi có dám hay không? Diêu Kim Hoa, tốt nhất chị nên hiểu rõ, trước kia mẹ tôi nhịn chị, là vì không muốn chuyện xấu truyền ra, tôi nhịn chị, là vì giữ thể diện cho anh tôi, hôm nay, chị cho là anh ấy vẫn là cục bột tùy ý chị nhào nặn sao? Nếu chị chịu an phận thì không sao, nếu vẫn thói đanh đá chua ngoa như trước, chị có tin anh tôi là người đầu tiên không tha cho chị.” Lâm Lan lạnh giọng quát lớn.
Diêu Kim Hoa tức đến run cả người: “Tôi biết ngay, cô một lòng khích bác anh cô bỏ tôi, tôi nói làm sao Lâm Phong lại thay đổi, nhất định là cô xui khiến, cô còn muốn chia rẽ Hàm Nhi và tôi, cô… Cô là nữ nhân độc ác nhất.”
Lâm Lan nhếch môi, mắt phát ra hàn tinh, lạnh lùng nói: “Đó là chị gieo gió gặt báo, chị bất hiếu với cha mẹ, là nghịch đức, hà khắc với em chồng, không coi hạ nhân là gì, tùy ý đánh chửi, là thất đức, chị tham làm hư vinh, lười biếng, không có đức, chị không có chút phẩm đức nào, nữ nhân thô bỉ như thế không xứng làm con dâu Lâm gia, không xứng làm mẹ Hàm Nhi. Chị đang ở chỗ tôi, cùng lắm là khách. Nếu còn dám càn rỡ, tương lai chị đương gia chẳng phải sẽ náo loạn tới chết người sao? Chị cho kinh thành là thôn Giản Tây? Có thể mặc chị làm xằng làm bậy? Trước mắt đang có biến loạn, nhưng thái bình thịnh thế, có bao nhiêu quan Ngự sử ngó chừng, nhà ai truyền ra chút chuyện không tốt, nếu đến trên triều, sẽ phá hư tiền đồ của đại ca, gây chuyện không tốt có khi còn mất mạng…”
“Cô… Cô đừng bắn tiếng đe dọa.” Mặt Diêu Kim Hoa trắng bệch rung giọng nói.
Lâm Lan cười lạnh: “Tôi dọa chị? Chị đi ra ngoài nhìn xem, tình hình bây giờ thế nào? Có bao nhiêu nhà phú quý trâm anh, qua một đêm suy tàn, biến thành tù nhân, có lẽ là bởi vì hôm qua trong phủ mua nhiều chút thịt, nhiều chút cá, đến tai các quan, những thứ này thôi cũng đủ thành tội chết rồi.”
“Cô dọa tôi à.” Diêu Kim Hoa hoảng hốt nói, cô ta cũng biết về tình hình bên ngoài, nhưng mà, thật sự nghiêm trọng như Lâm Lan nói sao?
“Tốt nhất chị nên tin lời tôi, Diêu Kim Hoa, nếu chị còn muốn sống ở chỗ này, vậy thì an phận cho tôi, nếu để tôi nghe được chút chuyện xấu nào về chị, chị lập tức xéo ngay cho tôi.” Lâm Lan dứt lời, đứng dậy lạnh lùng liếc Diêu Kim Hoa một cái, ngay sau đó rời đi.
Diêu Kim Hoa gắt gao ngó chừng bóng lưng Lâm Lan, hận cắn răng, hất toàn bộ số hạt dưa xuống đất.
Lâm Lan ra cửa, đám người Chu mama đứng ở hành lang, Lâm Lan đưa mắt, trầm giọng nói: “Tiểu thiếu gia tuổi không nhỏ nữa, nên cai sữa, từ hôm nay, không cần vú nuôi nữa, tiểu thiếu gia muốn ăn sữa thì dùng sữa bò.”
Chu mama lên tiếng: “Vâng!”
“Hiện giờ tâm tình cữu phu nhân không tốt, tạm thời đưa tiểu thiếu gia đến nhà phía đông, để cữu phu nhân thanh tĩnh.” Lâm Lan vừa nói vừa nhìn đám người Như Ý: “Nếu cữu phu nhân chê nhóm người em hầu hạ không tốt, sau này các em không cần hầu hạ cữu phu nhân, không có chuyện gì ít xuất hiện trước mặt cữu phu nhân, Chu mama, đi nói Diêu mama chọn hai người hầu tới đây hầu hạ cữu phu nhân cho tốt.”
Lâm Lan cố ý nhấn mạnh hai chữ “cho tốt”, Chu mama hiểu ý: “Lão nô nhất định làm tốt phân phó của nhị thiếu phu nhân.”
Diêu Kim Hoa ở trong phòng nghe thấy được, tức tối muốn lao ra cửa lý luận, không nghĩ rằng chân giẫm lên hạt dưa vừa hắt xuống đất, trơn một cái ngã chỏng vó, hồi lâu không bò dậy nổi.
Đám người Vân Anh vừa cao hứng liền thất vọng, vì sao nhị thiếu phu nhân không đuổi cữu phu nhân đi?
Lâm Lan phân phó xong, thở phào một cái, để cho tất cả mọi người lui đi.
Ngân Liễu đi theo nhị thiếu phu nhân trở về phòng, thay nhị thiếu phu nhân cởi áo choàng, không nhịn được hỏi: “Nếu cữu phu nhân làm loạn nữa thì làm sao ạ?”
Lâm Lan ngồi lên ghế dựa, sắc mặt có phần mệt mỏi: “Ngân Liễu, em đi truyền cho mọi người, cữu phu nhân ở nơi này không được bao lâu, sau này nếu gặp thì duy trì lễ nghĩa là được, không cần để ý tới chị ta, trước mắt đang lúc nhạy cảm, để chị ta đi ra ngoài, ta sợ chị ta sẽ làm chuyện hại mình hai người, vẫn nên lưu chị ta lại đây, có người ngó chừng, ta còn có thể yên tâm chút ít.”
Ngân Liễu cúi đầu nói: “Nô tỳ đã biết.”
Lâm Lan ăn một chút cháo nóng, dựa lên ghế nghỉ ngơi, Chu mama tới báo: “Diêu mama đã chọn vợ Trường Hưng và vợ Vinh Sinh qua hầu hạ cữu phu nhân.”
Lâm Lan híp mắt lại, “ừm” một tiếng.
Chu mama lại nói: “Hai người này rất có khả năng, khí lực lớn, miệng lưỡi lợi hại, lão nô đã phân phó, bọn họ hiểu được phải làm thế nào.”
Lâm Lan cười nhạt: “Dặn bọn họ phải cẩn thận hầu hạ, không được làm trái quy củ, khiến người ta trách ta chọn sai người.”
Chu mama cười nói: “Nhị thiếu phu nhân yên tâm, nhất định không sai được.”
“Chuyện bên kia sau này, mama để tâm một chút, nên làm gì thì làm, không cần hỏi ý ta, ta đã đủ phiền lòng rồi.” Lâm Lan miễn cưỡng nói.
Chu mama chậm chạp hỏi: “Nhị thiếu gia…”
“Nhị thiếu gia không có chuyện gì, phái người đi nói cho đại thiếu gia như vậy.”
“Vâng…”
“Mấy ngày nay Diệp gia thế nào?”
“Đại cữu gia nghe ý nhị thiếu phu nhân, đã đóng cửa hàng, cửa phủ cũng vậy, rất cẩn thận.”
Lâm Lan gật đầu: “Vậy thì ta yên tâm.”
“Chẳng qua là… ” Chu mama muốn nói lại thôi.
“Cái gì?” Lâm Lan hỏi.
Chu mama do dự một chút, nói: “Sáng hôm nay đại thiếu phu nhân lặng lẽ trở về Đinh phủ, Trương tẩu nói lúc đại thiếu phu nhân về mắt sưng đỏ lên, khóc mãi không thôi, đại thiếu gia đang khuyên.”
Lâm Lan lặng yên chốc lát, nói: “Nhà mẹ đẻ đại tẩu xảy ra chuyện, chị ấy gấp là việc bình thường, chẳng qua là, có một số việc gấp không được, gấp cũng vô dụng, phải chờ mà xem! Tương lai nếu có cơ hội, ta muốn Đinh phu nhân tự mình tới cửa để van cầu đại thiếu gia giúp đỡ.”
Chu mama phụ họa: “Đúng thế, Đinh phu nhân luôn chướng mắt đại thiếu gia, nói nhiều lời khó nghe, cũng phải để bà ấy biết phận.”
“Ngân Liễu, em tới dược phòng lấy chút A Giao thượng hạng đưa đi Vi Vũ các, để cho đại thiếu gia giữ sức khỏe.” Lâm Lan phân phó.
Lâm Trí Viễn bị yêu cầu của Lâm Lan khiến tâm thần không yên, cơm ăn không vô, chỉ ngồi trong thư phòng rầu rĩ. Phùng Thị tự mình bưng cháo tổ yến vào.
“Lão gia, ngài mấy ngày nay rất bận rộn, người gầy rộc đi rồi, nếu không ăn gì, thân thể sao trụ được? Thiếp thân nói phòng bếp chưng cháo tổ yến, lão gia ăn một chút.” Phùng Thị nhẹ lời khuyên nhủ.
Lâm Trí Viễn không nhịn được khoát khoát tay: “Ta nào có ý đó, là ta không đói bụng, đói bụng sẽ tự đi ăn.”
Phùng Thị thở dài một cái, sâu xa nói: “Lão gia không phải không đói bụng, là bị chuyện phiền lòng làm no rồi.”
Lông mày Lâm Trí Viễn nhăn thành chữ Xuyên, chậc một tiếng.
“Lão gia, ngày hôm nay ngài cùng Lan Nhi nói gì?” Mặc dù lão gia không nói chuyện trên triều với nàng, nhưng Phùng Thị cũng biết chút ít, hôm nay Minh Doãn đang ở trong cung, Lâm Lan nhất định lo lắng vô cùng, nếu không sẽ không tới đây.
Lâm Trí Viễn thở dài nói: “Ngày hôm nay ta an bài nó tiến cung gặp mặt Minh Doãn.”
Trong lòng Phùng Thị căng thẳng: “Như thế nào? Minh Doãn không thể đi ra sao?”
“Nào có dễ dàng như vậy, Minh Doãn cùng Hầu gia, hai người một văn một võ, là người Hoàng thượng tin cậy nhất, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, coi lời hai người bọn họ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Thái tử điện hạ sẽ không dễ dàng thả bọn họ, trừ phi bọn họ nói rõ lập trường.” Lâm Trí Viễn sầu khổ nói.
“Việc này thật là khó khăn, Minh Doãn rất được Hoàng thượng coi trọng, cậu ấy rất trung thành với Hoàng thượng… chuyện như vậy… Thật khó cho cậu ấy.” Phùng Thị cũng không khỏi cảm thán.
“Lan Nhi muốn gặp Hoàng thượng, nhưng lúc này làm sao có thể dễ dàng gặp Hoàng thượng? Từ trong ra ngoài Chiêu Hòa điện đều là người Thái tử, Thái tử trời sinh tính đa nghi, gây chuyện không tốt, sẽ là mất mạng.” Lâm Trí Viễn rầu rĩ nói.
Phùng Thị trù trừ nói: “Nhưng mà, tính tình Lâm Lan, nếu đã quyết thì nhất định làm, không để nàng thử một lần, chắc chắn sẽ không hết hy vọng.”
“Chính là vì vậy, ta mới phiền não! Hôm nay nó nói nếu Minh Doãn gặp bất trắc, nó tuyệt không sống nữa, nó nói thế, nàng bảo ta phải làm thế nào?”
Phùng Thị do dự nói: “Có lẽ… Còn có biện pháp khác.”
Ánh mắt Lâm Trí Viễn sáng lên: “Biện pháp gì?”
Phùng Thị cười một tiếng: “Lão gia trước tiên uống cháo đã, xong rồi thiếp thân mới nói.”
Lâm Trí Viễn liếc nàng một cái, bưng cháo tổ yến lên, uống hai ba ngụm hết sạch, đặt chén xuống, thúc giục: “Nàng có ý gì, mau nói đi, ta gấp lắm rồi.”
Phùng Thị uyển chuyển nói: “Lão gia muốn gạt Thái tử, an bài Lan Nhi đi gặp Hoàng thượng, đây cơ hồ là không thể nào, nhưng mà, nếu là Hàn Quý Phi ra mặt để cho Lan Nhi đi gặp, hẳn là dễ dàng rất nhiều.”
Lâm Trí Viễn vừa nghe, nhụt chí nói: “Nàng nói nhảm à? Hàn Quý Phi như thế nào chịu hỗ trợ, Thái tử là con ruột của bà ta, bà ta nhất định vì lợi ích Thái tử.”
Phùng Thị cười nói: “Nếu thiếp thân đoán không sai, Lan Nhi muốn đi gặp Hoàng thượng, hẳn là muốn nói với Hoàng thượng, thuận theo thời thế, hoặc là nói đại loại như núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt… nếu Lan Nhi có thể thuyết phục Hoàng thượng, đối với Thái tử mà nói, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, Hàn Quý Phi chưa chắc không chịu giúp chuyện này, tình hình trước mắt, so với bất kỳ kẻ nào, Hàn Quý Phi là người muốn khai thông nhất, Hoàng thượng là phu quân của bà ấy, Thái tử là con trai bà ấy, bà ấy nhất định không hi vọng thấy phụ tử tương tàn, nếu thật như thế, cho dù Thái tử lên long vị, cũng bị người đời lên án, là vết nhơ lưu lại sử sách, nhưng mà, hôm nay là ai có thể đi nói lời khuyên Hoàng thượng? Hàn Quý Phi không thể, Thái tử không thể, những nhóm trung thần kia lại càng không thể đi, cho nên, Lan Nhi đi, có lẽ sẽ có tác dụng. Nếu lão gia tin thiếp thân, ngày mai thiếp thân sẽ tiến cung một chuyến, thử xem có được không.”
Lâm Trí Viễn trầm tư một lúc lâu, gật đầu nói: “Nàng nói cũng có đạo lý, vậy nàng thử một lần xem sao, nếu Quý Phi nương nương có thể đáp ứng là tốt nhất, nếu Quý Phi nương nương không đồng ý, nàng đừng tỏ thái độ.”
“Lão gia yên tâm, thiếp thân biết phân tấc.” Phùng Thị uyển chuyển nói.