Cổ Đại Thí Hôn

Hoa Văn Bách đang ở Thái y viện bận rộn, nghe nói Lý Minh Doãn tìm mình, vội giao sổ sách cho đồ đệ, nhanh chóng đi ra ngoài gặp hắn.
Lý Minh Doãn đang kiễng chân trông ngóng, thấy Hoa Văn Bách đi ra ngoài, tiến lên lôi người bước đi: “Văn Bách huynh, mau đi với ta một chuyến.”
Nhìn lửa cháy gấp gáp, Hoa Văn Bách cũng khẩn trương: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai bị bệnh? Không phải là có nhị thiếu phu nhân sao?”
“Ai nha! Huynh đi sẽ biết.” Lý Minh Doãn chỉ lo lôi kéo hắn đi.
“Không phải là nhị thiếu phu nhân bệnh chứ?” Hoa Văn Bách suy đoán, bản thân cũng gấp lên.
Lý Minh Doãn từ ngữ mập mờ: “Không, à… gần như thế.”
Hoa Văn Bách vội nói: “Huynh chờ một chốc lát, ta đi khai báo chút chuyện, lập tức đi theo huynh.”
Dọc theo đường đi, Hoa Văn Bách hỏi tới chứng bệnh của Lâm Lan: “Nhị thiếu phu nhân có chỗ nào không thoải mái? Bệnh gì sao? Bị từ khi nào?” Ngay cả Lâm Lan cũng thúc thủ vô sách, khẳng định bệnh này không nhẹ.
Lý Minh Doãn nói quanh co: “Là… là hôm nay, Lan Nhi nàng… ” Lý Minh Doãn do dự hồi lâu mới nói: “Nàng nôn ọe.”
Ách! Hoa Văn Bách kinh ngạc nhìn Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn bối rối, bộ dạng chột dạ, Hoa Văn Bách thở ra một hơi, nở nụ cười buồn bực.
“Huynh cười cái gì? Lan Nhi nàng… Sắc mặt nàng rất kém, hơn nữa còn nôn ra.” Lý Minh Doãn rất nghiêm túc mà nói.
Hai bả vai Hoa Văn Bách run run một hồi, lúc lâu mới nín cười: “Được rồi, ta đi xem một chút, bảo đảm Lan Nhi của huynh không có chuyện gì.”
“Huynh có thể bảo đảm? Huynh có thể xác định nàng không có chuyện gì? Mười tháng sau thì sao? Huynh có thể bảo đảm nàng thuận lợi sinh sao?” Lý Minh Doãn thấp thỏm hỏi, nhưng ngay sau đó lại nói: “Ta cũng không có thể xác định đã có thật hay không, cho nên mời huynh đi xem sao.”
Hoa Văn Bách vỗ vỗ bờ vai của hắn. Cười nói: “Lý đại nhân, đây là chuyện tốt, huynh không cần khẩn trương như vậy.”
Lý Minh Doãn lặng lẽ: Chuyện tốt, là chuyện tốt. Nhưng mới vừa mang thai Lan Nhi đã khó chịu như vậy. Còn phải khó chịu mười tháng, khi sinh thì đau đớn, hắn có thể không lo lắng khẩn trương sao?
Lâm Lan đã từng thấy Đinh Nhược Nghiên nôn nghén. Nhìn người ta ngay cả nước vàng cũng phun ra, nàng rất lý trí khuyên bảo, cho dù không muốn ăn cũng gắng ăn một chút, bằng không, sẽ không có dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng. Hiện tại nàng mới biết là nói thì dễ, làm mới khó. Đừng nói ăn, hiện tại ngay cả nghe được từ “ăn” cũng thấy buồn nôn. Chu mama bưng canh cá tới, mới ngửi thấy mùi nàng đã bắt đầu nôn mửa, Chu mama không thể làm gì khác hơn là đi lấy cháo loãng, nàng miễn cưỡng ăn một miếng, lại bắt đầu nôn ọe.
Lâm Lan không khỏi kêu khổ thấu trời. Buổi sáng mới vừa có phản ứng, liền phản ứng mạnh mẽ như vậy, chín tháng này chịu đựng làm sao đây…
“Nhị thiếu phu nhân, người không thể như vậy được, dù sao cũng phải ăn chút gì. Nếu không, người thử nghĩ xem muốn ăn cái gì, lão nô gọi Quế tẩu đi làm.” Chu mama giúp nàng nhu bối thuận khí, ân cần nói.

Lâm Lan nôn tới mức cả người không còn chút sức lực nào. Hai mắt hoa hoa, vô lực khoát khoát tay, suy yếu nói: “Chu mama, ta van xin mama, ngàn vạn đừng nhắc tới “ăn”, nếu không ta lại muốn ói.” Lời chưa dứt đã gục trên ống nhổ ói đến hôn thiên ám địa.
Chu mama sốt ruột! Nhị thiếu phu nhân có bầu là chuyện vô cùng vui, nhưng phản ứng lớn như vậy, cái gì ăn cũng không vào, thân thể làm sao chịu nổi? Haiz… Còn chưa kịp cao hứng đã lo lắng, vốn định khuyên mấy câu, thấy nhị thiếu phu nhân nôn ói thật sự đáng thương, không thể làm gì khác hơn là nhịn lại, đợi nhị thiếu gia trở về, để cho nhị thiếu gia tới khuyên.
“Nhị thiếu phu nhân, thời điểm đại thiếu phu nhân có thai, không phải người đã viết đơn thuốc chống ói cho đại thiếu phu nhân sao? Đại thiếu phu nhân uống vào thì khá hơn, người mau kê đơn cho chính mình, nô tỳ lập tức đi lấy thuốc.” Như Ý đau lòng mà nói.
“Đúng đúng, vậy mà ta không nghĩ ra.” Chu mama phụ họa, tại sao mình lại không nghĩ ra chứ? Vẫn may có Như Ý thông minh.
Nghĩ đến mùi thuốc khó ngửi, Lâm Lan lại bắt đầu nôn ọe, trời ạ! Mang thai làm sao khổ cực như vậy! Khó trách Đinh Nhược Nghiên nói hâm mộ Chỉ Thiến tham ăn giỏi ngủ, bây giờ suy nghĩ một chút, cô ấy quả nhiên là đại phúc khí.
“Nhị thiếu gia trở lại…” Nha đầu Đỗ Quyên mới tới ở bên ngoài truyền báo.
Lâm Lan phất tay một cái, ý bảo Như Ý đem ống nhổ đi, Minh Doãn nhất định là mời đại phu tới, không phải là Mạc Tử Du thì là Hoa Văn Bách, nàng không muốn để cho bọn họ bắt gặp nàng đang cầm ống nhổ nôn ọe.
“Văn Bách huynh xin chờ một chút. ” Lý Minh Doãn chắp tay nói với Hoa Văn Bách.
Hoa Văn Bách hiểu ý, gật đầu.
Minh Doãn vào cửa, thấy Lan Nhi đã thức dậy, nằm chếch gần phía lò sưởi, mắt đỏ ngầu nhưng sắc mặt thì trắng bệch, lòng dạ hắn quặn lên, bước nhanh tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Lan Nhi, ân cần: “Thế này là thế nào? Sắc mặt càng lúc càng khó coi.”
Chu mama ấm ức nói: “Nhị thiếu phu nhân ăn cái gì ói cái đó, sắc mặt có thể không tệ sao?”
Lâm Lan nhẹ nói: “Chàng đừng nghe Chu mama, đây là phản ứng bình thường, mấy ngày nữa sẽ hết, chàng đi đâu mà hơn nửa canh giờ mới về, mời ai tới thế?”
“À, là Văn Bách huynh, đang đứng ở ngoài cửa, để hắn xem tình hình cho nàng.” Lý Minh Doãn giơ tay lên, giúp nàng vuốt tóc gọn lại: “Ta ra kêu hắn vào.”
Lâm Lan bất đắc dĩ cười cười: “Để cho hắn vào đi! Không để cho hắn chẩn đoán chính xác một chút, chàng sẽ không an tâm.”
Lý Minh Doãn cười không nổi, đi mời Hoa Văn Bách vào.
Hoa Văn Bách bắt mạch cho Lâm Lan, híp mắt hồi lâu không nói, Lý Minh Doãn sốt sắng không yên.
“Văn Bách huynh, như thế nào đây?”
Lúc này Hoa Văn Bách mới rút tay ra, đứng dậy chắp tay thi lễ với Hoa Văn Bách và Lâm Lan, cười ha ha nói: “Tại hạ chúc mừng hai vị.”

“Nói như vậy, thật sự có? ” Lý Minh Doãn như người gặp mộng nói mớ.
Hoa Văn Bách nhìn Lâm Lan một cái, cười nói: “Từ mạch thì có thể nói, nhị thiếu phu nhân có bầu hơn một tháng rồi.”
Lâm Lan ngượng ngùng nói: “Chàng không tin y thuật của ta, lại phải mời huynh tới.” Lại quay sang nói với Minh Doãn: “Vậy, chàng tin chưa?”
Lý Minh Doãn muốn cười mà không cười nổi: “Tin, tin rồi, không phải ta không tin, chỉ là có thêm người phán đoán, trong lòng kiên định.”
Chu mama chen lời: “Hoa Thái y, nhị thiếu phu nhân nhà ta nghén dữ quá, ngài xem có đơn thuốc nào, giảm bớt một chút?”
Hoa Văn Bách gật đầu nói: “Thời kỳ đầu mang thai có phản ứng là bình thường, ta sẽ kê một đơn thuốc giảm bớt phản ứng, nếu không đỡ, sẽ đổi đơn khác.”
“Xin mời Văn Bách huynh bên này.” Lý Minh Doãn phụng bồi Hoa Văn Bách đi thư phòng, một đường hỏi: “Văn Bách huynh nhìn Lâm Lan nàng… Thật không sao chứ? Thuốc này có tác dụng không? Có thai phải chú ý cái gì? Ta phải phối hợp thế nào…”
Chu mama nhìn nhị thiếu gia khẩn trương, không khỏi cười nói: “Nhị thiếu gia thật là quan tâm nhị thiếu phu nhân, rốt cuộc muốn làm cha, lão nô nhìn thấy mà vui mừng quá.”
Lâm Lan nhẹ nhàng mỉm cười, nàng không nhìn ra Minh Doãn có vẻ cao hứng, không biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.
“Chu mama, đỡ ta lên giường nằm.”
Hai người trong thư phòng nói một hồi lâu, Lý Minh Doãn mới đưa Hoa Văn Bách đi ra ngoài. Lúc trở lại, Như Ý nói: “Nô tỳ hầu hạ nhị thiếu gia thay quần áo! Cẩm Tú đã bày cơm ở phòng phía tây, nhị thiếu gia thay xiêm y xong thì đi dùng cơm ở đó ạ.”
“Tại sao không ở chỗ này?” Lý Minh Doãn kinh ngạc nói.
Như Ý nói: “Nhị thiếu phu nhân không ngửi được mùi thức ăn. Vừa ngửi liền nôn, cho nên, nhị thiếu gia không thể làm gì khác hơn là chấp nhận chút ít.”
Lý Minh Doãn lại đau lòng, nói với Như Ý: “Để cho Đông Tử mau đi Hồi Xuân Đường bốc thuốc, tối nay sắc cho nhị thiếu phu nhân uống.”
Như Ý đang muốn đi, Lý Minh Doãn lại nhắc thêm: “Chuyện nhị thiếu phu nhân có thai, sáng mai nói cho đại thiếu phu nhân.”
Lý Minh Doãn đổi thân y phục thường, đi qua xem Lâm Lan, thấy nàng buồn bã ỉu xìu nằm trên giường, thương yêu nói: “Rất khó chịu sao? Ta đã để cho Đông Tử đi lấy thuốc rồi, Văn Bách huynh nói, uống thuốc vào sẽ khá hơn chút ít, Văn Bách huynh còn nói, hắn sẽ định kỳ tới đây thay nàng bắt mạch.”
Lâm Lan lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Minh Doãn, ta có em bé, chàng có vui không.”

Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: “Làm sao lại không? Ta đương nhiên là vui.”
“Nhưng bộ dáng của chàng không có chút vui vẻ nào.” Lâm Lan bĩu môi nói.
“Nào có? Trong lòng ta rất vui vẻ, nhìn nàng khổ sở như vậy, nhưng ta lại vui tới mức không ngậm được miệng, có điều nhìn nàng…” Lý Minh Doãn ôn nhu nói.
Lâm Lan yên lặng. Nàng thà rằng thấy bộ dạng vui mừng ngây ngốc của hắn hơn.
“Nàng chớ suy nghĩ lung tung, ta chỉ là lo lắng cho nàng, sợ nàng chịu khổ.” Lý Minh Doãn dịu dàng xoa xoa gò má nàng.
“Được rồi, chàng mau đi ăn cơm đi. Giờ này chắc đói bụng lắm rồi.” Lâm Lan đẩy hắn thúc giục
Lâm Lan rất hoài nghi cái gọi là thuốc hóa giải nôn nghén, tại sao nó không có chút hiệu quả nào với nàng? Vẫn là như cũ, ăn cái gì ói cái đó, liên tiếp vài ngày, ói còn nhiều hơn ăn, Lâm Lan không khỏi lo lắng, tiếp tục như vậy đứa bé trong bụng nàng sẽ chết đói mất thôi. Ăn không vào là một chuyện, sau khi mang thai mũi trở nên thính nhạy hơn cả mũi chó, người nào vừa ăn gì, chỉ cần tới gần nàng, cũng có thể đoán được, làm hại mọi người trước khi vào phòng nàng đều phải uống nước súc miệng muốn tước lợi, một chút mùi cũng không được mang theo. Tiết Đoan Ngọ, nhà nhà treo cỏ xương bồ, lá sả, đốt hương thơm, riêng phòng nàng thì không có sáp, túi thơm gì cả. Ngay cả Minh Doãn cũng phải tắm sạch sẽ bằng nước không pha thêm tinh dầu gì.
Ăn không được, người sẽ không có tinh thần, cả ngày ngủ mê man, đến ban đêm không ngủ được, bụng thì đói, lại cảm thấy sẽ ăn được cả một con trâu, đến lúc bày đồ ăn lên, vừa nhìn đã no, cứ như thế, bản thân nàng chịu khổ thì thôi, lại còn liên đới Minh Doãn không thể ngủ được, vành mắt thâm đen. Lâm Lan vuốt bụng lo lắng, đứa bé này sao lại hành người như thế, sinh ra có phải nghịch như quỷ sứ không đây.
Lâm Lan khuyên hắn nên sang phòng phía tây ngủ, tránh bị nàng quấy rầy, ban ngày nàng có thể ngủ, nhưng hắn sáng sớm đã phải lên triều, Hộ bộ lại có nhiều chuyện, không có tinh thần không làm được. Nhưng Minh Doãn không đáp ứng, nói, đứa bé là con của cả hai, không thể để mình nàng chịu khổ. Lời này khiến trong lòng Lâm Lan ấm áp, nếu nói hắn không nghe, Lâm Lan phải cố gắng điều tiết bản thân, ban ngày tận lực không ngủ, làm chút chuyện phân tán lực chú ý.
Từ lúc Lâm Lan có thai, hằng ngày Đinh Nhược Nghiên đều sang thăm nàng, có đôi khi Minh Châu cũng tới, Minh Châu nói muốn may xiêm y cho đứa bé.
Nhìn Minh Châu nhiệt tình như vậy, Lâm Lan không khỏi chua xót trong lòng. Minh Châu biết mình không thể làm mẹ được nữa, đối với đứa trẻ nào cũng yêu thích, bất kể là Sơn Nhi, Hàm Nhi hay là Tuyên Nhi, cô ta đều yêu thương.
Ngày hôm đó Đinh Nhược Nghiên tới một mình, Lâm Lan vừa nôn ọe xong, đang ở trên giường nghỉ ngơi.
“Sao chị em dâu chúng ta giống nhau vậy, ta thấy muội còn nghén dữ hơn ta lúc trước.” Đinh Nhược Nghiên ngồi ở ghế bên giường cảm khái.
“Đúng vậy, không biết thời gian này còn lâu không.” Lâm Lan sầu khổ, vẫn chưa tới hai tháng, nàng đã gầy mấy cân rồi, gầy tới mức nàng không dám soi gương.
“Ta qua bốn tháng mới đỡ, nữ nhân mang thai đúng là chịu tội.” Đinh Nhược Nghiên thở dài nói.
Lâm Lan cười nói: “Không hẳn vậy, đại tẩu nhìn Chỉ Thiến đó, cô ấy rất khỏe mạnh, mặt mày hồng hào tươi nhuận.”
“Loại phúc khí này thật là hâm mộ, nếu mỗi lần mang thai đều như vậy, ta không dám nghĩ nữa, thật đáng sợ.” Đinh Nhược Nghiên cũng cười nói.
Những người có thể sinh đẻ mới có thể đem chuyện này ra cười giỡn, nhưng người không thể sinh đẻ được nghe chuyện này không biết khổ sở thành thế nào, Lâm Lan không khỏi lại nghĩ tới Minh Châu.
“Đại tẩu, chuyện Minh Châu, có tiến triển gì không? Cha chồng sắp trở về rồi.” Lâm Lan hỏi.
Đinh Nhược Nghiên cười nói: “Hôm nay ta tới tìm muội chính là thương lượng chuyện này.”

Lâm Lan lên tinh thần: “Tẩu mau nói đi.”
“Hôm đó muội vừa nói, ta liền gọi bà mai tới, cũng có mấy người, nhưng đại ca của muội đều không đồng ý, không phải là ngại nhà trai lớn tuổi thì là ngại người ta có thiếp thất. Hôm qua, ta về nhà mẹ đẻ, đang lúc nói chuyện có nhắc đến một nhà bà con xa, làm Huyện lệnh nho nhỏ ở Giang Tây, năm nay hai mươi bảy, vợ cả bị bệnh qua đời năm năm trước, dưới gối chỉ có một nhi tử. Người nhà đã giúp hắn làm mai vài cô nương, hắn không vừa ý, sợ kế thất khắt khe với nhi tử. Đã ba năm nay hắn không màng tới chuyện này, người nhà hắn đến, hi vọng đại ca có ý kiến. Người này ta đã từng gặp qua, mặc dù không ngọc thụ lâm phong, tuấn dật tiêu sái nhưng cũng là mi thanh mục tú, ta nghĩ, hắn hơn phân nửa là sợ kế thất có con rồi sẽ khắt khe với con vợ cả lưu lại, Minh Châu không thể sinh đẻ, lại yêu con trẻ, hắn chắc chắn hài lòng, quan trọng là, sau khi vợ cả mất, hắn chưa hề cưới vợ bé, cả thông phòng cũng không có, hẳn là giữ mình trong sạch, đệ muội, muội cảm thấy thế nào?” Đinh Nhược Nghiên hỏi.
Lâm Lan nói: “Nếu thật như tẩu nói, vậy tình cảm của hắn đối với vợ cả không phải thâm hậu bình thường.”
“Thâm sâu thì sao? Cuộc sống trôi đi, cho tới bây giờ chỉ nghe nói nữ nhân thủ tiết, khi nào nghe nói nam nhân vì vợ thủ tiết? Minh Châu gả đi, hai người chung sống, thời gian trôi qua, tình cảm đối với vợ cả cũng sẽ dần phai nhạt.” Đinh Nhược Nghiên nói.
Không thể không thừa nhận Đinh Nhược Nghiên nói có đạo lý, cõi đời này có mấy nam nhân si tình, tình cảm sâu nặng thế nào cũng sẽ bị thời gian bào mòn.
“Uh, người này phẩm tính không tệ, lại là thân thích nhà mẹ đẻ tẩu, hôm nay, là hắn tới hỏi Lý gia chúng ta, Minh Châu có hai vị ca ca bao phủ, hắn cũng không dám khắt khe với Minh Châu. Vậy tẩu hỏi ý tứ bên kia, nếu thuận lợi thì có thể suy nghĩ.” Lâm Lan nói.
“Ta cũng có ý này, mẹ ta kể, hai năm nay hắn mới có ý tái giá, ta nghĩ, Minh Châu gả đi, cho dù không sinh đẻ, hắn nhất định động tâm.” Đinh Nhược Nghiên chắc chắn mà nói.
“Đúng rồi, chuyện Du di nương…” Lâm Lan nghĩ tới mình từng hứa hẹn với Du Liên. Lúc ấy dễ dàng đáp ứng, nhưng chuyện này thật sự không dễ dàng, chủ yếu là thân phận Du Liên, là thiếp thất Hộ bộ đại nhân trước đây, nếu muốn tìm đối tượng thật khó vô cùng! Quá kém thì không hợp ý nàng, tốt thì không nhìn tới Du Liên. Hiện tại, tuy nói để cho đại bá phụ cùng tam thúc phụ làm chủ cho Du Liên từ hôn, nhưng chẳng ai ngờ lão cha già còn có thể trở lại, tới khi lão trở lại, không đồng ý chuyện này, vậy Du Liên thê thảm rồi, cả đời phụng bồi một tên thái giám? Không phải giống như sống một mình thờ chồng chết sao? Chuyện này cũng phải mau giải quyết.
Đinh Nhược Nghiên nói: “Chuyện Du di nương, nếu không phải muội còn lựa chọn, ta đã sớm làm xong, ta bí mật qua thăm ý của cô ta, cô ta biết thân phận mình, sẽ không chọn ba lấy bốn, có thể tìm một nam nhân có thể tin tưởng mà sống là tốt rồi, lời này đại ngịch bất đạo, nhưng… dù thế nào vẫn hơn là đi theo cha chồng…”
Lâm Lan cười khổ nói: “Ta cảm thấy cô ta thật đáng thương, một lòng muốn tìm mối tốt cho cô ta, xem ra chuyện này không thể kéo dài, tẩu hãy lưu ý giúp ta, mau giải quyết, ta sợ hai tháng nữa cha chồng sẽ trở về.”
Buổi tối, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn nói chuyện này, Lý Minh Doãn cũng coi trọng phẩm tính vị thân thích Đinh gia kia, mặc dù người ta còn tình cảm với vợ cả, chính là người này chuyên tình, nam nhân chuyên tình dù không thể toàn tâm yêu thương Minh Châu nhưng cũng không để Minh Châu ủy khuất. Với hoàn cảnh Minh Châu lúc này, đây có thể coi là một mối nhân duyên tốt. Về phần chuyện Du Liên, dường như có chút khó khăn, nghĩ tìm trong kinh thành là không có khả năng, ai dám lấy thiếp thất Hộ bộ Thượng Thư trước đây?
“Hay là nhờ cậu cả lưu ý, cậu làm ăn lớn, quen biết nhiều người.” Lý Minh Doãn uống nước sôi nói. Kể từ khi Lan Nhi mang thai, hắn không dùng trà, ngay cả Bích Loa Xuân hắn thích nhất cũng không dùng một hớp, chỉ sợ mùi trà sẽ khiến Lâm Lan khó chịu, chỉ cần vào phòng này, nhất luật uống nước sôi.
“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng là phải mau chóng giải quyết, nếu không, ta sẽ mang tiếng thất tín.” Lâm Lan nói.
Lý Minh Doãn cười nói: “Tuân lệnh, ta sẽ sớm xử lý chuyện này, đúng rồi, có thứ này muốn cho nàng xem.” Lý Minh Doãn đứng dậy đi thư phòng mang tới một phần văn thư.
“Đây là cái gì?” Lâm Lan mở ra xem, thấy là một phần khế ước mua bán nhà, gần khu Hà Hoa Lý của Tĩnh Bá Hầu.
“Đây là…”
“Chuyện này vốn nên sớm bàn bạc với nàng, nhưng thời gian này nàng đang không thoải mái, ta liền tự làm chủ. Tòa nhà này là Hầu gia giới thiệu, nguyên là chỗ ở của Dương các lão, án Thái tử, ông ta bị dính líu, Hoàng thượng lưu tình ông ta tuổi tác đã cao nên không truy cứu, cho ông ta giữ lại cái mạng mà cáo lão về quê, tòa nhà này bỏ không, ta đã đi qua xem, mặc dù không thể nói là hoa lệ nhưng là vô cùng thanh u nhã trí; nhất là hậu viên có một ao sen hơn mười mẫu, cảnh vật rất đẹp, nàng nhìn nhất định sẽ thích. Cũng không cần tu sửa, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể vào ở rồi.” Lý Minh Doãn cười khẽ mà nói.
Lâm Lan chần chờ nói: “Ý của chàng là, chúng ta chuyển tới đây?”
Lý Minh Doãn khẽ nhếch mày, cười nói: “Chẳng lẽ nàng muốn ở cùng cha ta dưới một mái hiên?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận