Cổ Đại Thí Hôn

Sau khi Lý Minh Doãn rời đi, Lý Kính Hiền ôm cháu nội chơi trong chốc lát, Đinh Nhược Nghiên nói muốn cho đứa bé đi tắm, ôm Tuyên Nhi cáo từ.
Ngay cả cháu nội cũng không cho lão ôm nhiều một chút, Lý Kính Hiền vô cùng bi thương.
Lý Minh Tắc cũng nói: “Phụ thân một đường mệt nhọc, sớm đi an giấc!”
“Minh Tắc à! Hôm nay nhị đệ con đề nghị cha hồi hương dưỡng lão, con… ý con thế nào?” Vẻ mặt Lý Kính Hiền mang đầy mong đợi nhìn đại nhi tử.
Lý Minh Tắc liếc trộm phụ thân một cái, nhị đệ không bàn bạc chuyện này với hắn. Vấn đề này phải cẩn thận trả lời, hắn không phải là nhị đệ, phụ thân làm nhị đệ chịu nhiều ủy khuất nhị đệ có thể nói thẳng, nhưng hắn… Thật ra thì hắn cũng có lý do thống hận phụ thân, chẳng qua hắn từ nhỏ kính sợ phụ thân đã thành bóng ma trong lòng. Lý Minh Tắc suy nghĩ chốc lát, nói: “Phụ thân đã nhiều năm chưa hồi hương, lá rụng về cội, nếu phụ thân muốn trở về, nhi tử chắc chắn vì phụ thân chuẩn bị thật tốt, để cho phụ thân có thể yên tĩnh hưởng tuổi già.”
Lý Kính Hiền thất vọng nhìn Minh Tắc, Minh Tắc rốt cuộc lăn lộn trong quan trường, nói chuyện khéo đưa đẩy, trong lời nói không có một người nào, một chữ nào nói để cho lão trở về, nhưng câu chữ thì biểu đạt chính xác ý tứ.
Lý Kính Hiền thở dài: “Là cha lớn tuổi, muốn con cái có thể hầu hạ dưới gối, nhưng cha cũng biết, cha ở lại kinh thành bất lợi với đường làm quan của con và Minh Doãn, cũng được, cha trở về thôi! Khi bà nội con còn sống, cha không thể làm tròn đạo hiếu làm con, trở về giữ đạo cho bà cũng tốt.”
Lý Minh Tắc trầm mặc không nói, coi như là chấp nhận lời phụ thân. Phụ thân ở kinh thành, đích xác là có chứa nhiều bất tiện, cõi đời này không có tường nào gió không lọt qua được, phụ thân bị một đao kia của mẫu thân, đã có không ít người biết được, mặc dù mọi người không dám nói xằng xiên trước mặt hắn và nhị đệ nhưng sau lưng nghị luận là khó tránh khỏi, hắn và nhị đệ sẽ có bao nhiêu lúng túng, dù gì đây cũng là chuyện rất mất danh dự.
Lâm Lan lúc trước lấy cớ có thai thân thể khó chịu, không đi gặp lão ta, đợi lão quyết định ngày về quê, nàng mới đi qua thỉnh an, nói vài chuyện linh tinh.

Lý Kính Hiền đã nghe nói Lâm Lan là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Lâm Trí Viễn. Người con dâu này ban đầu lão hết sức chướng mắt, bỗng nhiên quay ngoắt thành thiên kim, thái độ của Lý Kính Hiền cũng thay đổi 180°, dặn dò Lý Minh Doãn chăm chóc Lâm Lan thật tốt, quả nhiên là một người cha chồng từ ái!
Lý Kính Hiền ở kinh thành ngây người chừng mười ngày, tùy ý Minh Tắc an bài hồi hương. Minh Doãn vì để phụ thân an tâm, chuẩn bị khá nhiều lễ vật cho lão mang về, coi như là cho lão ít thể diện.
Đưa lão cha đi xong, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Đinh Nhược Nghiên vui vẻ nhất, liền có tâm tư đến thăm Lâm Lan.
“Ta xem bụng muội lại lớn thêm một vòng rồi, lúc ta mang bầu Tuyên Nhi, năm tháng còn chưa lộ bụng.” Đinh Nhược Nghiên nhìn thấy bụng Lâm Lan thì rất hâm mộ: “Theo ta thấy. Trong bụng muội nhất định là một tiểu tử mập mạp, đúng không? Muội biết chẩn mạch, hẳn là đã sớm biết?”
Lâm Lan mỉm cười nói: “Là nam hay nữ chẳng phải đều giống nhau? Ta còn hi vọng là nữ nhi đây. Nữ nhi mới tốt. Là chiếc áo bông tri kỉ của mẹ.”
Đinh Nhược Nghiên cười nói: “Nói cũng đúng, Tuyên Nhi mới hơn tám tháng đã nghịch ngợm vô cùng, ta rất lo lắng.”
“Nếu bé không nghịch ngợm, tẩu sẽ buồn đấy! Chỉ cần trẻ nhỏ khỏe mạnh, không gì quan trọng hơn.” Lâm Lan cười nói.
Đinh Nhược Nghiên cười thở dài nói: “Mình làm mẹ rồi, mới biết làm mẹ rất cực khổ, Tuyên Nhi không thoải mái là tâm ta lo lắng, hận không thể thay con khó chịu, lại không thể thay được, tư vị này, chỉ có tự mình biết.”
Lâm Lan cười cười, cái gọi là tấm lòng của cha mẹ đây sao. Hai người hàn huyên không bao lâu, Đinh Nhược Nghiên nhớ Tuyên Nhi, liền ra về.

Lâm Lan nghĩ tới Bùi Chỉ Thiến sắp sinh. Để cho Ngọc Dung đi dược phòng lấy mấy cân A Giao đưa qua, hậu sản bổ huyết là không còn gì tốt hơn. Lại để cho Ngọc Dung đưa thiệp qua chỗ Hoa Văn Diên, mời nàng quá phủ một chuyến.
Hoa Văn Diên nhận được thiệp liền tới, cười nói: “Cô không mời ta tới, ta cũng đang muốn tới tìm cô.”
Lâm Lan mời Hoa Văn Diên ngồi, dâng trà xong mới nói: “Thương hội quyết định lúc nào mở?”
“Ngày mốt, cho nên, ta muốn hỏi tính toán của cô.” Hoa Văn Diên nói.
Đức Nhân Đường là cửa hiệu trăm năm lâu đời ở kinh thành, Hoa gia đứng đầu dược thương hiệp hội, có địa vị được kính trong trong giới y dược kinh thành, thái độ của Hoa gia ảnh hưởng lớn tới quyết định của thương hội. Lâm Lan đã sớm nghĩ kỹ, những thương gia kia lần này sẽ hướng về Hồi Xuân Đường của nàng. Dù Hồi Xuân Đường khởi bước muộn, nhưng thế hung mãnh, trong lòng mọi người khó tránh sinh tâm tình mâu thuẫn đối với Hồi Xuân Đường, Lâm Lan có lòng đem những tiệm thuốc làm ăn không được, dùng lời hiện đại nói là sáp nhập, gây dựng lại xí nghiệp, nhưng nếu không có Hoa gia ủng hộ, chỉ sợ sẽ khiến mọi người công phẫn.
“Tình thế giới y dược kinh thành trước mắt, ta và cô đều rõ ràng, Đức Nhân Đường tất nhiên vững chắc, mà Hồi Xuân Đường ta nhân tài mới xuất hiện, cũng coi như đứng vững gót ở kinh thành, dân chúng tín nhiệm chúng ta, không phải bởi vì hai chữ ‘nhân, tín’ sao? Chúng ta làm ăn quy củ, có lương tâm, vốn không cần để ý những người đó, nhưng thương trường như chiến trường, cho tới bây giờ có bản lãnh ăn thịt, không có bản lãnh ăn canh, trách ai được? Nhưng nghĩ tới, bọn họ cũng đã vất vả mà kiếm chén cơm.” Lâm Lan nói.
Hoa Văn Diên gật đầu: “Đúng vậy, những dược thương tới tận cửa tìm rồi, tuy không dám nói gì Đức Nhân Đường ta, nhưng có phê bình kín đáo về Hồi Xuân Đường của cô.”
Hoa Văn Diên dùng từ phê bình kín đáo coi như là hàm súc rồi, Lâm Lan có thể tưởng tượng được, lời nói của bọn họ có bao nhiêu kịch liệt, có ý mượn hơi Đức Nhân Đường đối phó Hồi Xuân Đường.

Lâm Lan mỉm cười nói: “Những năm này, hai nhà chúng ta luôn cùng nhau tiến tới, có lợi cùng nhau mưu đồ, có bạc cùng nhau kiếm tiền, hôm nay, có một cơ hội thật tốt bày ở trước mắt, ta không có ý một mình chiếm toàn bộ chỗ tốt.”
Hoa Văn Diên dù sao cũng là thương nhân, thương nhân cầu lợi thiên kinh địa nghĩa, nghe Lâm Lan nói như thế, nhất thời cảm thấy hứng thú nói: “Xin lắng tai nghe.”
“Có hai chuyện tốt, ta đã đề cập qua với huynh trưởng cô.” Lâm Lan nói.
Hoa Văn Diên hỏi: “Là chuyện mở thiện đường?”
Lâm Lan gật đầu: “Không sai, ta nghĩ lấy danh nghĩa hai nhà chúng ta, liên thủ ở kinh thành mở một nhà thiện đường, đặc biệt xem bệnh từ thiện cho những người nghèo, tất cả các dược liệu đều giảm một nửa. Chuyện này, triều đình nhất định là ủng hộ, địa vị Đức Nhân Đường cùng Hồi Xuân Đường trong lòng dân chúng cũng sẽ thêm vững chắc, dĩ nhiên, tiền sẽ không kiếm được, còn phải bù.”
Hoa Văn Diên cười nói: “Đại ca hết sức tán thành, ta cũng cảm thấy có thể được, chúng ta là thầy thuốc, làm nghề y tế thế, cứu giúp người bệnh khó khăn là hành thiện tích đức, không phải vì cần chút bạc, chỉ cần không phải thiệt hại quá mức thì không sao.”
Hoa Văn Diên so sánh với đại ca mình thì có đầu óc linh hoạt hơn, đại ca chỉ nghĩ đến y đức, nhưng nàng nhìn thấy, mở thiện đường là chuyện vô cùng tốt, kê đơn bốc thuốc, tối quan trọng chính là danh tiếng, danh tiếng chính là bạc, Hồi Xuân Đường sở dĩ ngắn ngủn ba năm có thể cùng Đức Nhân Đường sóng vai chính là nhờ danh tiếng. Lâm Lan là người vô cùng giỏi tạo thế đứng cho mình. May mắn là Đức Nhân Đường trăm năm vững chắc, thêm lần chữa bệnh từ thiện có liên thủ, bằng không, sợ rằng hiện tại Hồi Xuân Đường đã đứng vị trí đầu. Chuyện tốt như vậy, Đức Nhân Đường tự nhiên không thể bỏ qua.
“Hiện tại sẽ nói chuyện thứ hai, những người kia oán giận chúng ta đoạt việc buôn bán của họ mà không tỉnh lại, tại sao cửa hàng của mình đi xuống, bọn họ giảm giá thuốc thấp để cạnh tranh, khiến thị trường rối loạn, thậm chí, vì kiếm lời mà dùng hàng giả, người ta bị bệnh đã là đau khổ, nếu dùng phải thuốc giả, không có hiệu quả, bạc mất mà bệnh còn không giảm, chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Tình hình này còn tiếp diễn, tất loạn.” Lâm Lan nói.
Điểm này Hoa Văn Diên biết, cũng rất lo lắng: “Ý cô là?”
Lâm Lan cười cười, nói: “Ý của ta là, đem những tiệm thuốc kia sáp nhập lại, lấy danh nghĩa Hồi Xuân Đường hoặc là Đức Nhân Đường một lần nữa treo biển hành nghề, coi như là chi nhánh chúng ta, chúng ta sẽ chia theo tỷ lệ 4:6, dược liệu sẽ tự thống nhất, đại phu phải được qua khảo hạch, tuyệt đối không để lọt lang băm, như vậy vừa có thể quy phạm thị trường, chúng ta có thể có lợi, bọn họ cũng kiếm được bạc, nhất cử lưỡng tiện.”

Hoa Văn Diên càng nghe, ánh mắt càng phát ra sáng ngời, đầu óc của Lâm Lan thật thông minh, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được, nếu có thể thành, lợi ích của chuyện này tương đối khả quan, không, là phi thường khả quan.
“Biện pháp này của cô rất tốt, nhưng những cửa hàng thuốc kia đều đã kinh doanh rất nhiều năm, thoáng cái bảo bọn họ bỏ biển hiệu của mình theo danh hiệu chúng ta, còn phải bỏ ra bốn phần lợi nhuận, bọn họ có thể đồng ý không?” Hoa Văn Diên lập tức nghĩ đến vấn đề này. Đổi lại là nàng, bảo nàng bỏ danh hiệu cửa tiệm thuốc Đức Nhân Đường trăm năm lâu đầu, nàng cũng không nỡ, trưởng bối trong tộc nhất định liều mạng với nàng.
Lâm Lan đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: Sự do người làm, lấy lực hiệu triệu của Đức Nhân Đường nhà cô, cộng thêm thực lực Hồi Xuân Đường, muốn chuyện thành, cũng không khó.”
“Ừm, nhưng ta một điểm đầu mối cũng không có, không biết cô có cao kiến gì?” Hoa Văn Diên khiêm tốn thỉnh giáo.
“Từ nay, ta sẽ để Mạc Tử Du đi thương hội, đến lúc đó cô chỉ cần truyền đạt ý tứ này, ký hợp đồng sớm nhất, năm thứ nhất giữ chín phần lãi, năm thứ hai tám phần, năm thứ ba bảy phần, về sau chia là 3:7. Chúng ta không cần nhiều, trước hết ký ba nhà, hợp đồng sau đó, nhất luật chia 4:6, chỉ cần có đầu óc, tự nhiên biết đó là một cơ hội khó có, không cần chúng ta đi thuyết phục mọi người, mà là chờ xem họ tranh nhau cơ hội này.” Lâm Lan cười tươi nói.
Hoa Văn Diên suy tư, chiêu này của Lâm Lan thật tuyệt, cứ như vậy, dược thương sao còn đoàn kết một khối, sợ là mọi người đều âm thầm tính toán có thể giành từ đó bao nhiêu lời.
“Được, ta trở về thương nghị với các trưởng lão trong tộc, sẽ sớm báo tin cho cô.” Hoa Văn Diên nói, trong mắt đã kiên định.
Lâm Lan mỉm cười nói: “Vậy thì cực khổ cô, nếu Đức Nhân Đường nhà cô không có ý kiến, vậy hai nhà chúng ta chung tiền, cửa hiệu mặt tiền mở thiện đường ta đã tìm xong rồi, là cửa hàng nhà ta, ở Đông Trực Môn.”
“Được, ngày mai ta sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.” Hoa Văn Diên đáp dứt khoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận