Cổ Đại Thí Hôn

Ngày hôm sau, trước khi lên đường, Lâm Lan rốt cuộc được thấy Diệp lão thái gia đại thiện nhân trong truyền thuyết.
Đại thiện nhân có vẻ mặt hiền hậu, tuy nhiên cặp mắt nhìn có vẻ nhãn nhặn kia lộ ra ánh nhìn sắc bén, người đó có ánh nhìn như tia X Quang khiến người đối diện cảm thấy không thể che giấu bất kỳ tâm tư nào. Lâm Lan đánh giá vào trọng tâm, bản lãnh giả trư ăn cọp của Lý Minh Doãn chắc chắn được di truyền từ ông ngoại hắn.
Lâm Lan cười hiền lành, biết điều đi tới, cung kính hành lễ, ngọt ngào kêu một tiếng: “Ông ngoại.”
Ánh mắt Diệp lão thái gia nheo lại, nụ cười ấm áp, hướng Lâm Lam ngoắt ngoắt tay, ý bảo nàng sát lại.
Lâm Lan liếc mắt thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Diệp lão phu nhân không chút thay đổi, nàng kính cẩn nghe theo đi lên phía trước hai bước.
Diệp lão thái gia nhỏ giọng nói: “Mẹ Minh Doãn ở kinh thành có hai điền trang, mười tám cửa hiệu mặt tiền, nếu cô nương có thể lấy về, ta làm chủ, phân cho cô nương một nửa.”
Lâm Lan kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt đang cười của Diệp lão thái gia lộ ra sự khích lệ, trong lòng có chút bối rối, lão nhân gia này nói giỡn với nàng hả? Hai điền trang có bao nhiêu Lâm Lan không biết, mười tám cửa hiệu mặt tiền thu được bao hoàng kim nàng cũng không rõ, nhưng bằng trực giác, nàng biết, đây là một khoản tài phú không nhỏ, một nửa ư? Chẳng phải nàng phát tài rồi?
Lâm Lan ngắm sắc mặt Diệp lão phu nhân, chỉ thấy khóe miệng bà có chút dịch chuyển, nàng trù trừ hỏi: “Thật không ạ?”
Diệp lão thái gia cười ha ha gật đầu: “Để xem cô nương có bản lãnh không đã.”
Trọng thưởng ắt khích lệ gan dạ, Lâm Lan tỏ ra hăng hái, chuyện này sao nàng không nhận được, Lâm Lan mở to mắt, cười giỡn nói: “Đến lúc đó ông ngoại đừng nói không nỡ nha.”
Lý Minh Doãn đi tới, vái chào ông bà ngoại: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu tới từ biệt mọi người, ngày sau sẽ về Phong An thăm ông bà.”
Mắt thấy cháu ngoại sắp phải rời đi, vẻ nghiêm trang của Diệp lão phu nhân đã biến mất, thay vào đó hốc mắt bà đỏ lên: “Lần này đi kinh thành, nhớ lấy tiền đồ làm trọng, chớ hành động theo cảm tính.”
“Bà ngoại an tâm, cháu nhất định sẽ biết chừng mực, bà ngoại nhất định phải bảo trọng thân thể, đừng quá lo lắng.”
“Minh Doãn à, mau lên đường thôi, đừng nói nhiều kẻo bà ngoại cháu lại thương tâm đấy.” Diệp lão thái gia không nhịn được phất tay một cái.
Diệp lão phu nhân trừng mắt một cái, cáu giận nói: “Ông đừng có chọc tức tôi được không.”
Diệp lão thái gia vội vã im lặng, nhìn Lâm Lan, ông nhăn mày có vẻ bất đắc dĩ, tựa hồ muốn nói… nữ nhân chính là phiền toái.
Lòng Lâm Lan âm thầm cười, ông ngoại này rất thú vị.
“Chu mama, chuyện bên kia nhờ cậy ngươi.” Diệp lão phu nhân vỗ vỗ tay Chu mama, trịnh trọng dặn dò.
Chu mama lấy khăn chấm khóe mắt, gật đầu: “Xin lão nhân bảo trọng.”
Lâm Lan kinh ngạc, cái gì? Diệp lão phu nhân đem vú già thân cận nhất phái đi cùng nàng?
“Lâm Lan… ” Diệp lão phu nhân gọi nàng.
Lâm Lan vội vàng định thần, nghiêm chỉnh nghe chỉ thị Diệp lão phu nhân.
“Ta để Chu mama đi cùng cô, có gì không hiểu thì hỏi Chu mama, ta còn lời này, trọng trách cô đã chọn thì hãy cố gắng cáng đáng, nếu giữa đường bỏ dở, đừng trách ta không đáp ứng.” Diệp Lão phu nhân uy nghiêm nói.
Lâm Lan cười khan hai tiếng: “Lâm Lan sao có thể là người như thế.”
“Như thế thì tốt.” Diệp lão phu nhân chậm rãi nói.
Có nha hoàn thúc giục: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Ánh mắt Diệp lão phu nhân buồn bã, bà nhìn Lý Minh Doãn, thiên ngôn vạn ngữ không biết phải nói gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Đi thôi, đi thôi.”
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hành lễ lui ra.
“Nhìn bà kìa, nói xong thì khóc là sao, có phải Minh Doãn đi xong không về đâu?” Bốn bề vắng lặng rồi, Diệp lão thái gia ôn tồn an ủi.
“Ông còn nói, ông lại đi hứa đem một nửa gia sản của Minh Doãn chia đôi là sao.” Diệp lão phu nhân lau lệ, oán trách nói.
Diệp lão thái gia xem thường nhướng mày: “Thà phải cho người ngoài toàn bộ còn hơn để cho hai kẻ tiện nhân kia chiếm được một phân, khi dễ người Diệp gia ta, còn muốn chiếm gia sản Diệp gia ta, không có cửa đâu.”
“Vì đâu lại cho người ngoài? Đó là của Minh Doãn, sao ông lại làm chủ? Tôi đã nói là cho nha đầu kia ba ngàn lượng bạc, đủ cho nó dùng hết kiếp rồi.” Diệp lão phu nhân tức giận nói.
Diệp lão thái gia “Ồ” một tiếng: “Bà hứa cho Lâm cô nương? Sao ta không biết?”
Diệp lão phu nhân nghĩ đến hiệp ước kia, trong lòng hơi hoảng hốt, không phải bà vì ba ngàn lượng bạc mà đau lòng, mà bởi bà lo nha đầu này không đơn giản, sợ rằng quyến rũ Minh Doãn. Diệp lão phu nhân tâm ý phiền loạn: “Lúc ông hứa với nha đầu đó có hỏi tôi không? Tại sao tôi phải nói với ông?”
Diệp lão thái gia sặc một tiếng, lại không hề tức giận, ngược lại cười hì hì nói: “Nếu cô nương đó làm được việc, đó là thứ đáng được hưởng, điều này chứng tỏ chúng ta đồng chiến lược.”
“Đừng có đánh trống lảng, nếu không phải ban đầu ông nhượng bộ, Vi Nhi chúng ta sẽ không bị khi nhục thế này.” Diệp lão phu nhân bước đi trước, để lại Diệp lão thái gia ở lại thổn thức cảm thán, phu nhân vì chuyện này oán ông đã nhiều năm.
Lâm Lan theo Lý Minh Doãn ra khỏi Diệp phủ, nhìn đoàn xe khổng lồ trước mắt không khỏi há hốc mồm, ngoài năm cỗ xe ngựa lớn còn có bảy cỗ xe chuyên chở hành lý, bảy tám nha hoàn, mười mấy phu xe mạnh khỏe, đội ngũ hoành tráng bắt mắt như vậy, ai không biết còn tưởng đây là đoàn áp tải.
Chu mama nhìn vẻ mặt giật mình của Lâm Lan giải thích: “Cô cùng thiếu gia chung một xe ngựa, Nhị tiểu thư một xe, ta một xe, bà vú của Nhị tiểu thư một xe, còn lại là trang bị hành lý, lão phu nhân phái thêm Quế tẩu tương đối đắc lực đi cùng, trước tiên chúng ta tới Lâm An, sau đó theo đường thủy vào kinh thành.”
Lâm Lan nhìn thấy Diệp Hinh Nhi cùng mẹ con Thích phu nhân ở bên cạnh xe ngựa thứ ba, cạnh xe có một phụ nhân khỏe mạnh, mặt mày lộ ra sự khôn khéo đang chỉ huy nha hoàn đặt đồ lên xe ngựa.
“Chu mama, đó chính là Quế tẩu?”
Chu mama không trả lời thẳng: “Trước kia tiểu thư ở nhà, Quế tẩu là người hầu hạ tiểu thư.”
Thích phu nhân thấy đám người Lâm Lan đi ra, cười dịu dàng chào đón: “Lâm Lan a, lần này đi kinh thành đường xá xa xôi, dọc đường đi phải chú ý thân thể.”
Diệp Kha Nhi một bên hung hăng trợn mắt xem thường, không biết thì thầm nói gì với Diệp Hinh Nhi, lời nói dứt thì thấy Diệp Hinh Nhi mỉm cười.
Lâm Lan cười nói: “Đa tạ mợ quan tâm.”
Lý Minh Doãn đã muốn lên xe ngựa, Văn Sơn tới thi lễ với Lâm Lan: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói nên lên đường, muốn lên thuyền kịp tới Lâm An phủ, không nên chậm trễ.”
Lâm Lan cùng Thích phu nhân hàn huyên vài câu, lên chiếc xe ngựa thứ hai chứ không lên xe đầu tiên, Ngân Liễu cùng Ngọc Dung ngồi chung với nàng.
Lâm Lan buồn bực nói: “Bên cạnh thiếu gia không có nha hoàn hầu hạ sao?”
Ngân Liễu đáp: “Thiếu gia chỉ cho Văn Sơn cùng Đông Tử hầu hạ.”
Lâm Lan nghĩ thầm, người này coi như chính trực, bình thường công tử nhà giàu, mấy người bên cạnh không có nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, Giả Bảo Ngọc chung tình với Lâm Đại Ngọc như vậy, vẫn lăng nhăng với bao nha hoàn còn gì.
“Đông Tử là ai? ” Lâm Lan nghe lạ tai.
“Đông Tử theo hầu thiếu gia từ kinh thành về đây, mấy năm nay vì thiếu gia ở thôn Giản Tây giữ trọn đạo hiếu với mẫu thân nên Đông Tử ở tại Diệp phủ, bất quá đầu năm nay thiếu gia phái Đông Tử đi đâu làm gì không biết.” Ngân Liễu nói.
Lâm Lan nghĩ thầm: nhất định là chuyện gấp gáp.
Xe ngựa đúng là chỉ kẻ phú quý mới được hưởng thụ, tuy nhiên vẫn bất tiện hơn so với xe hơi hiện đại, bất kể là chỗ ngồi hay tốc độ, ngồi, cách biệt vô cùng lớn, Lâm Lan ngồi xóc khó chịu, đầu óc choáng váng, nhìn thấy sắc mặt Ngân Liễu cùng Ngọc Dung cũng khó coi.
“Các em… say xe không?” Lâm Lan hảo tâm hỏi.
Sắc mặt Ngọc Dung trắng bệch: “Xe rất tốt, có điều nghĩ tới ngồi thuyền, trước giờ chưa từng ngồi qua, không biết có say sóng không.”
Ngân Liễu lo lắng nói: “Chúng ta trẻ tuổi nhất định chịu được, không biết Chu mama thế nào.”
Vấn đề này thật nghiêm trọng, lần này đi kinh thành ít cũng mất hai tháng, khí trời thì mỗi lúc một nóng, trên đường có người bị bệnh, việc trễ nải hành trình không nói, người bệnh sẽ rất tội nghiệp, Lâm Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, lúc nghỉ ngơi, ta đi nói với thiếu gia một tiếng, đến trấn nhỏ nào đó thì dừng lại một chút, ta đi kiếm chút thuốc đề phòng cảm sốt và trị say xe, sẵn sàng trước bất kỳ tình huống nào.”
Ngân Liễu nghe vậy, vui mừng nhướng mày: “Em quên mất, cô nương là đại phu, thế thì tốt quá, mọi người được cứu rồi.”
Ngọc Dung một bên sửa lại lời Ngân Liễu: “Ngân Liễu, cô quên Chu mama phân phó gì sao, lên xe ngựa thì không thể gọi cô nương nữa, phải là thiếu phu nhân.”
Ngân Liễu bướng bỉnh le lưỡi, cười hì hì nói: “Ngọc Dung tỷ tỷ dạy rất đúng, thiếu phu nhân!”
Ngoài xe ngựa một trận ầm ĩ, ngay sau đó đoàn xe dừng lại.
“Ngân Liễu, em đi xem có chuyện gì?” Lâm Lan phân phó.
Ngân Liễu “dạ” một tiếng, xuống xe, giây lát trở lại nói: “Nhị tiểu thư không chịu nổi, ói một trận nôn hết mật xanh mật vàng, Đinh mama cho đoàn xe nghỉ một lát, để nhị tiểu thư nghỉ ngơi.”
Thật là chiều chuộng dễ hỏng, trong lòng Lâm Lan khinh thường, ngay sau đó nhớ tới Chu mama, nàng quan tâm hỏi: “Tình hình Chu mama thế nào?”
Ngân Liễu nói: “Chu mama vẫn khỏe, em vừa nhìn rồi.”
Lâm Lan yên lòng, Diệp Hinh Nhi ói hay không nàng không quan tâm.
Màn xe đột nhiên bị vén lên, là Lý Minh Doãn, hắn lo lắng hỏi: “Cô… Có ổn không?”
Lâm Lan mở to mắt, tựa như vô cùng tỉnh táo, nàng dửng dưng nói: “Tôi không sao.”
Ánh mắt Lý Minh Doãn nhìn qua nàng một lần nữa, xác định không có chuyện gì liền nói: “Phía trước không xa có một trấn nhỏ, tối nay chúng ta dừng chân ở đó.” Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Cô đi xem Hinh Nhi chút, con bé ói dữ quá.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui