Sắp xếp việc lên thuyền ổn thỏa, mười mấy người đi theo hầu hạ chỉ để lại sáu người, số còn lại quay trở về Phong An.
Bởi vì phải ở trên thuyền vài ngày nên Ngọc Dung và Ngân Liễu rất dụng tâm bố trí khoang thuyền, chỉnh lý hành trang, tận lực bố trí không gian nhỏ hẹp có chút không khí thoải mái.
“Thiếu phu nhân, hòm thuốc đặt trong tủ quần áo ạ?” Ngọc Dung hỏi, những thứ này là vật thường dùng, tốt nhất nên hỏi qua ý thiếu phu nhân.
Lâm Lan nhìn qua cửa thấy Lý Minh Doãn nói chuyện với Đông Tử, giọng Đông Tử rất nhỏ, Lâm Lan mơ hồ nghe thấy Đông Tử nói: “Thật ra Minh Châu tiểu thư không phải là con gái muội muội Hàn thị như lời bà ta nói, mà là con đẻ của Hàn thị, có thể cho bà đỡ năm đó của Hàn thị làm chứng…”
“Bà đỡ kia đâu?”
“Tiểu nhân đã an bài thích đáng, khi cần thiết, bà ta nguyên ý ra mặt làm chứng.”
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Đông Tử: “Chuyện lần này ngươi làm vô cùng tốt.”
Đông Tử cười ha ha nói: “Đều là mưu kế thiếu gia bày ra.”
Lý Minh Doãn nhìn hắn chằm chằm: “Miệng lưỡi bớt giảo hoạt đi.”
“Thiếu phu nhân…” Ngọc Dung giương mắt thấy thiếu phu nhân đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, liền đi gần lại kêu một tiếng.
“Hả… Chuyện gì?” Lâm Lan sững sỡ quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.
Ngọc Dung nhìn thấy hai bóng người ngoài cửa sổ, coi như không thấy, nói: “Hòm thuốc để trong tủ treo quần áo được không ạ?”
“Để chỗ nào cũng được, nói với ta một tiếng là được.” lòng Lâm Lan không yên, trong đầu còn đang suy nghĩ lời mới nghe được. Minh Châu, Minh Doãn, hai chữ lót giống như nhau, hẳn là muội muội Lý Minh Doãn? Nhưng vì sao Hàn thị lại phải nói là con người khác sinh?
“Thiếu phu nhân, hộp này để đây?” Ngân Liễu lấy cái hộp đã khiến mặt Lâm Lan biến sắc hôm trước ra thổi bụi phù phù, hỏi.
Lâm Lan không chú ý Ngân Liễu đang làm gì, chỉ nói: “Để đâu cũng được.”
Ngân Liễu cùng Ngọc Dung ngạc nhiên, đây không phải là đồ vật quan trọng với Thiếu phu nhân sao? Sao lại để đâu cũng được?
Ngân Liễu suy nghĩ một chút, để yên tâm, tốt nhất là bỏ lên đầu giường.
Quế tẩu tới gọi Ngọc Dung: “Ngọc Dung, ngươi ra đây một chút.”
Ngọc Dung không trả lời mà là nhìn ý tứ Lâm Lan. Điểm này khiến Lâm Lan rất hài lòng, không biết trước khi đi Diệp lão phu nhân có dặn dò riêng Ngọc Dung điều gì không, từ khi lên đường, chuyển biến của Ngọc Dung rất lớn, Lâm Lan dịu dàng nói: “Em đi đi.”
Trong phòng không còn ai nữa, Ngân Liễu do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lâm Lan nhìn đáy mắt biết Ngân Liễu muốn nói gì, thật ra nàng cũng có hứng thú buôn chuyện một chút, bất quá nàng có một thói quen, không chủ động đi hỏi người khác buôn chuyện, nếu người khác nói thì nàng không ngăn.
Ngân Liễu cho là lúc trước nàng chưa nhắc nhở thiếu phu nhân, nếu không thiếu phu nhân sẽ không ngăn Minh Doãn thiếu gia đỡ nhị tiểu thư, lúc này Ngọc Dung không có ở đây, nàng còn tưởng thiếu phu nhân sẽ hỏi chuyện mình, nhưng đợi một lúc vẫn không thấy thiếu phu nhân mở miệng, ngược lại vui vẻ soi gương ngắm nghía vòng ngọc.
Chuyện này nên hay không nên nói, Ngân Liễu rất bối rối, nàng chủ động nói, thiếu phu nhân có cho nàng là một kẻ lắm mồm không? Nhưng nếu không nói, vạn nhất thiếu phu nhân không hiểu rõ ràng, cho nên rất muốn thiếu phu nhân mở miệng hỏi mình, nhưng là… trong lòng nín một bụng nói hay không nói, Ngân Liễu nội thương, cúi đầu buồn bực tiếp thục thu xếp đồ đạc.
Không bao lâu Ngọc Dung trở lại, chủ động hướng Lâm Lan báo cáo: “Chu mama nói, thuyền bè sông nước, sợ buổi tối có kẻ xấu, cho nên gọi nô tỳ cùng Ngân Liễu trông coi, sau này ban ngày ban đêm thay phiên nhau coi.”
Sợ kẻ xấu? Lý Minh Doãn đã an bài gia đinh thay nhau hộ vệ, kẻ xấu nào dễ dàng lên thuyền vậy? Sợ rằng, ngụ ý của Chu mama là chỉ Lâm Lan, nàng mỉm cười nói: “Cực khổ cho các em rồi.”
Nhận lấy danh hiệu thiếu phu nhân, Lâm Lan làm gì cũng phải nhìn thái độ mọi người để thăm dò nội tâm, nhìn mọi người đã an trí thỏa đáng chưa.
Diệp Hinh Nhi vừa lên thuyền đã nằm ngay, không biết là do say sóng hay tinh thần chán nản, Lâm Lan không quấy rầy cô ta, lặng lẽ lui ra ngoài.
Quế tẩu dẫn người đi nấu cơm, Chu mama cùng Đinh mama nói chuyện, thấy Lâm Lan tới, Chu mama nói: “Thiếu phu nhân tới vừa lúc, ta cùng Đinh mama đang nói chuyện nhị tiểu thư.”
Gương mặt Đinh mama u sầu: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân nên nghĩ biện pháp, nhị tiểu thư ngồi xe say xe, ngồi thuyền say thuyền, mới được mấy ngày người đã gầy như que củi.”
Lâm Lan mỉm cười an ủi bà: “Đinh mama đừng lo, cứ yên tâm, thuyền này khá lớn, sẽ ổn thôi, em họ tạm thời chưa quen, dần dần sẽ thích ứng thôi, chút nữa ta sẽ kê cho em ấy một số thuốc bổ tỳ.”
“Chỉ cần ăn được gì là tốt, bằng không cứ uống thuốc thay cơm, thân thể bằng sắt cũng không chịu được.” Đinh mama than thở.
Lâm Lan cười cười, hỏi Chu mama: “Chu mama có chỗ nào khó chịu không?”
Chu mama cười nhạt nói: “Thiếu phu nhân đừng nhìn Chu mama lớn tuổi, thân thể ta vẫn còn tốt, năm xưa theo lão phu nhân từ Bắc xuôi Nam, vất vả quen, chút sóng gió này không làm khó ta được.”
Lâm Lan cười ha ha, lại hỏi Đinh mama.
Đinh mama thở dài nói: “Chỉ cần nhị tiểu thư không có chuyện gì, là lòng ta thoải mái lắm rồi.”
Lâm Lan cáo từ đi xem xét các phòng khác.
Đinh mama nhìn cửa khoang thuyền đóng lại, nói với Chu mama nói: “Thiếu phu nhân quả nhiên rất được, đáng tiếc xuất thân…”
Chu mama bất động thanh sắc, không nói thêm gì.
Đinh mama cho là Chu mama đồng ý chuyện bà nói, liền mạnh bạo nói tiếp: “Minh Doãn thiếu gia suy tính như thế thật chưa ổn thỏa, tùy tiện đem người về như vậy, xuất thân, tướng mạo, lại còn quá khứ… thiếu phu nhân như thế này, bên kia có đồng ý không?”
Chu mama cười như không cười, chậm rãi nói: “Những chuyện này, không cần bà bận tâm.”
Đinh mama xấu hổ, dừng đề tại này lại, lại nói về tình hình thể trạng nhị tiểu thư.
Lâm Lan đi một vòng, không phát hiện điểm gì bất ổn, nàng đi về phòng mình.
Lý Minh Doãn đang ở trong phòng đông lật tây tìm, Ngọc Dung đứng một bên lo lắng.
Thấy thiếu phu nhân cùng Ngân Liễu trở lại, Ngọc Dung vội hỏi Ngân Liễu: “Ngân Liễu, vừa rồi lúc cô thu dọn đồ đạc, có thấy sách của thiếu gia không?”
Ngân Liễu mờ mịt: “Sách gì cơ?”
Lý Minh Doãn không ngẩng đầu lên, tay không ngừng tìm kiếm: “Các ngươi đừng nói nữa, tìm đi, chắc chắn ở phòng này.”
Ngọc Dung bất mãn trợn mắt nhìn Ngân Liễu một cái, nhỏ giọng oán giận: “Làm sao cô vừa thu dọn xong lại nói không nhớ.”
Ngân Liễu xấu hổ không nói, mặt đỏ bừng, lúc nàng thu dọn đồ đạc, đầu óc không tập trung.
Lâm Lan nói: “Sau này đồ thiếu gia lộn xộn cứ để nguyên, muốn sửa soạn thì đợi thiếu gia tới.”
Hai người thưa dạ.
“Được rồi, hai người mau đi xem cơm tối đi, cũng đã đói bụng rồi.” Lâm Lan để hai người ra ngoài, quay đầu lại nhìn thấy Lý Minh Doãn đang định mở hộp ở đầu giường ra. Hộp kia… Nhìn rất quen mắt…
Lâm Lan kinh hãi hồn phu phách tán, vội vàng giật hộp kia lại: “Đừng động vào đồ của tôi.”
Tay Lý Minh Doãn đã mở hộp, chưa kịp nhìn rõ bên trong là cái gì thì một người phi tới nhào vào hắn, va chạm kịch liệt, “cạch” một cái, khép cái hộp lại, không may kẹp luôn cả tay hắn.
“A…” tiếng hét thảm vang khắp khoang thuyền, kinh thiên động địa.
Mọi người trên thuyền đầu tiên là ngây người ba giây, ngay sau đó kịp nhận ra tiếng hét thảm này là của Minh Doãn thiếu gia, nhất thời kinh hãi tột độ, trong đầu chỉ có một ý niệm lóe lên: không xong rồi, thiếu gia đã xảy ra chuyện.
Ai nấy vội vã bỏ lại việc đang làm, cuống quýt chạy tới, tranh nhau đi trên hành lang thuyền chật hẹp thành một đoàn.