Cổ Đại Thí Hôn

Mắt thấy cuộc thi đã gần tới, thần kinh Lâm Lan mỗi lúc một căng thẳng, cảm giác nguy cơ mỗi lúc một lớn, ngủ cũng không yên ổn. Mụ phù thủy không hạ thủ hay là thời cơ hạ thủ chưa tới? Lâm Lan đặt mình vào vị trí mụ phù thủy, nếu nàng là người hầu ở phòng bếp của mụ phù thủy thì dưới tình huống này sẽ làm gì? Đồ ăn ư, điều này không cần suy nghĩ, Lâm Lan đã cho kiểm tra kỹ lưỡng nên chuyện hạ độc là không thể làm được… vậy… phái sát thủ thì sao… Không được, Minh Doãn trừ có cừu oán với mụ phù thủy thì không có mâu thuẫn với ai, nghi ngờ lớn nhất sẽ là bà ta, rất dễ dàng dẫn lửa thiêu thân… haiz… Lâm Lan không thể không thừa nhận công lực mình còn kém.
Phòng bếp Lý phủ vẫn mang súp tới mỗi ngày, Lâm Lan cho Cẩm Tú đổ hết, sau đó giả vờ giả vịt mang sang thư phòng. Ngày hôm đó, Cẩm Tú đột nhiên bê hộp đựng thức ăn tới tìm Lâm Lan.
“Nhị thiếu phu nhân…” Mặt Cẩm Tú xanh mét bất an.
Lâm Lan không khỏi giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”
Cẩm Tú đặt hộp thức ăn xuống, sợ hãi quỳ rạp xuống, lắp ba lắp bắp: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ hôm nay không nghe theo phân phó của nhị thiếu phu nhân mọi ngày là tự mình đi lấy hộp đựng thức ăn.”
Lâm Lan căng thẳng, hỏi: “Tại sao?”
“Nô tỳ không biết tối qua ăn phải thứ gì hỏng, sau đó liên tục tiêu chảy, lúc đó Khâu mama bên kia mang bát súp tới, nô tỳ lại đau bụng… Phải đi nhà vệ sinh, cho nên… đúng lúc Xảo Nhu nhận giúp.” Cẩm Tú vốn cảm thấy để Xảo Nhu nhận cũng không có gì, nhưng nhị thiếu phu nhân phân phó chuyện này chỉ cho phép qua tay một mình nàng, không được để cho bất luận kẻ nào nhúng tay, nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không an tâm nên chạy tới bẩm báo thì tốt hơn.
Lâm Lan nhìn sắc mặt Cẩm Tú thì cũng biết nàng ta đã bị tiêu chảy hành hạ khổ sở thế nào, nhưng tại sao lại đúng lúc này?
“Ngân Liễu, em đi gọi Chu mama cùng Quế tẩu tới đây, đồng thời đến dược phòng lấy một lọ Bảo Ninh hoàn.” Lâm Lan phân phó Ngân Liễu, lại nói: “Cẩm Tú, em đứng lên đi đã.”
Chuyện này khẳng định không đơn giản như vậy, Lâm Lan suy nghĩ một chút, hỏi: “Bát súp kia có phải tự tay em bưng cho nhị thiếu gia không?”
Cẩm Tú vội vàng gật đầu: “Dạ đúng, là đích thân nô tỳ bưng đi, sau đó đổ ở trong hồ sen.”
Lâm Lan suy nghĩ, vấn đề xảy ra chỗ nào chứ?
Chốc lát, Quế tẩu Chu mama cùng tới.
“Quế tẩu, hôm qua Cẩm Tú ăn phải thứ gì đó bị đau bụng, mọi người cùng ăn nhưng chỉ có đồ ăn Cẩm Tú có vấn đề thôi sao? Chu mama, mama tra xem, có ai bị đau bụng nữa không?” Lâm Lan phân phó.
Chu mama lên tiếng đi ra ngoài xem xét tình hình.

Bên này Quế tẩu cùng Cẩm Tú nói chuyện với nhau.
“Tối hôm qua ăn đậu hũ ma bà, còn có nấm, cải trắng nấu với tôm…”
“Có ăn gì khác không?” Quế tẩu hỏi.
Cẩm Tú lắc đầu: “Trừ những thứ này không ăn gì khác.”
Dừng một chút, Cẩm Tú nhíu mày: “Uống nước có tính là thứ khác không?”
Quế tẩu cau mày, nói với nhị thiếu phu nhân: “Nhị thiếu phu nhân, lão nô có thể bảo đảm, những thứ thức ăn này không có bất kỳ vấn đề gì.”
Đang khi nói chuyện Chu mama trở lại, nói không có ai bị tiêu chảy.
Lâm Lan nhìn những hoa văn trên xà nhà, nhập thần suy nghĩ, khiến Cẩm Tú tiêu chảy, là để không trực tiếp nhận được bát súp? Bát súp lại là đích thân Cẩm Tú bưng lên, chẳng lẽ chén súp này có vấn đề? Chẳng lẽ mụ phù thủy muốn hạ độc nên đã dùng tới chiêu này? Nhưng căn bản Minh Doãn không uống…
Không, không đúng, mụ phù thủy sẽ không ngu đến mức tin rằng Minh Doãn có uống súp bà ta ang tới.
Đám người Chu mama thấy nhị thiếu phu nhân ngưng thần khổ tâm suy nghĩ không dám quấy rầy, hô hấp cũng cố gắng nhẹ hết mức có thể, sợ nhiễu loạn suy nghĩ nhị thiếu phu nhân.
Lâm Lan ngó chừng Cẩm Tú trong chốc lát, cuối cùng ánh mắt rơi lên bên trên hộp đựng thức ăn.
Hộp này làm bằng tre trúc, phủ sơn bóng mượt, khéo léo mà tinh xảo, Lâm Lan đi tới, áng chừng kích thước hộp, mở nắp ra, bên trong bày một bát súp cùng hộp sứ giữ ấm súp.
Lâm Lan lấy hộp sứ ra, nhìn qua nhìn lại hộp đựng thức ăn.
Đám người Chu mama nghi hoặc nhìn nhau, nhị thiếu phu nhân hoài nghi hộp này có vấn đề?
Dưới đáy hộp đựng thức ăn là tấm phên tre đan thưa, có một lỗ hổng nhỏ tựa ngón trỏ, mặt Lâm Lan đột nhiên biến sắc, tựa hồ phát hiện cái gì, lại đưa lên ngửi kỹ, thấy có mùi lạ.

Sắc mặt Lâm Lan đại biến, ném hộp thức ăn qua một bên, gấp giọng nói: “Mau, mọi người đi thư phòng, Quế tẩu nhanh tới phòng bếp lấy dao tới.”
Lời chưa dứt, Lâm Lan đã xông ra ngoài.
Đám người Chu mama không hiểu gì nhưng nhìn bộ dạng nhị thiếu phu nhân vội vàng như thế, không dám suy nghĩ nhiều, cuống quýt chạy đi.
Lâm Lan xách váy chạy thật nhanh, đúng lúc Xảo Nhu ở trong sân rửa bút lông, thấy nhị thiếu phu nhân chạy nhanh tới, vội vã nghênh đón, đang định hành lễ thì bị nhị thiếu phu nhân đẩy ra, Xảo Nhu lảo đảo một cái, té lăn trên đất.
Xảo Nhu ngồi dưới đất nhìn nhị thiếu phu nhân như cơn lốc vọt tới thư phòng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Minh Doãn, cẩn thận có rắn…” Lâm Lan vừa lên cầu thang vừa hô lớn.
Không nghe thấy tiếng trả lời, lòng Lâm Lan như lạnh đi, chẳng lẽ đã tới chậm?
Lâm Lan chạy tới bậc thang cuối cùng, chưa kịp thở đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Chỉ thấy trên bàn sách có một con rắn xanh đang bò lổm ngổm, dưới mặt đất cũng có một con, đầu nghênh nghênh, cái lưỡi hồng thè ra hướng về phía Minh Doãn cùng Đông Tử, rõ ràng là tư thế tiến công. Minh Doãn cùng Đông Tử không dám cử động, thậm chí thở còn cố nhịn, mồ hôi như mưa tuôn trên trán, chảy xuống chóp mũi, ánh mắt gắt gao ngó chừng hai con rắn.
Không biết hai người đã giằng co với hai con rắn bao lâu, Đông Tử đã mất bình tĩnh, chân bắt đầu run lên.
Lý Minh Doãn nhẹ giọng nói: “Đừng động.”
Lâm Lan liếc thấy có thêm một con rắn xanh từ bên hồ sen phóng tới, bò lên cây cột bên cạnh Lý Minh Doãn, nhất thời hắn hai mặt giáp địch.
“Nhị thiếu phu nhân..” Chu mama cùng Cẩm Tú leo tới nơi, thấy nhị thiếu phu nhân đứng ngẩn người ở cầu thang, lên tiếng một cái.
“Suỵt…” Lâm Lan vội vã ra hiệu im lặng, Quế tẩu chưa mang dao tới, nàng không có vũ khí nào cả, không thể làm gì khác là lấy cây trâm trên đầu xuống nắm trong tay.

Chu mama cùng Cẩm Tú che miệng lại, đem kinh hãi trong miệng nuốt xuống, run rẩy không thể tin một màn nguy hiểm trước mắt này.
Lâm Lan trầm giọng nói: “Đông Tử, ngươi lưu ý trên bàn kia, con rắn dưới mặt đất giao cho ta, bảo đảm an toàn cho thiếu gia, ngươi yên tâm, cho dù ngươi bị cắn ta cũng có thể chữa trị.”
Đông Tử sợ nhất là rắn nhưng nhị thiếu phu nhân đã phân phó, coi như dao kề cổ, hắn không thể không cố gắng. Đông Tử gật đầu.
Con rắn xanh kia cảm nhận được con mồi cử động. “Phì…” nó co đầu lại một chút, sau đó nhanh chóng phóng lên. Nhận thức được con rắn phát động tiến công, Lâm Lan bắn cây trâm trong tay ra, ghim chặt con rắn kia trên sàn nhà, chỉ chậm một chút thì Minh Doãn đã bị cắn vào chân rồi.
Đông Tử đánh bạc với tính mạng thò tay bắt con rắn trên bàn.
“A…” con rắn kia uốn éo thoát được, quay đầu cắn vào tay Đông Tử, Lý Minh Doãn tay lanh mắt lẹ, tóm chặt đuôi nó, dùng sức quật mạnh xuống sàn nhà, con rắn nằm im trên mặt đất.
“Nhị thiếu phu nhân, dao…” Quế tẩu kịp thời chạy đến, đưa dao ra.
“Minh Doãn mau tránh ra. ” Lâm Lan hét lên một tiếng, Lý Minh Doãn theo bản năng lôi Đông Tử theo mình, chỉ nghe tiếng gió rít vì dao xé thổi qua.
“Phịch.” một tiếng, con dao găm chặt vào cột, phát ra tiếng phì nhẹ, một con rắn còn đang quấn trên cột bị chặt đứt đầu, thân đầu rơi mỗi chỗ một khúc, lúc rơi xuống đất vẫn còn vặn vẹo.
Quế tẩu giơ con dao còn lại, xông lên chém loạn xạ vào cả ba con rắn trên mặt đất.
Mặt Đông Tử trắng bệnh, lúc này mới khóc rống lên oa oa, Lâm Lan bước lên, lấy ra một cái khăn, gấp giọng nói: “Minh Doãn, chàng mau sai người kiểm tra xem trong phòng còn rắn không, Chu mama, trước tiên trông chừng Xảo Nhu, Cẩm Tú, mau đi tìm Ngân Liễu bảo đem hòm thuốc của ta lại đây, Quế tẩu, giúp ta chuẩn bị dầu cải, nước nóng cùng khăn sạch…”
Mọi người lĩnh mệnh chia nhau làm việc.
Lý Minh Doãn đem Đông Tử giao cho Lâm Lan, trịnh trọng nói: “Nàng nhất định phải cứu Đông Tử.”
Lâm Lan thuần thục đem khăn cột chặt vào tay Đông Tử, không ngẩng đầu lên, nói: “Ta biết rồi, chàng mau rời nơi này đi, nơi này nguy hiểm.”
Lý Minh Doãn nhìn con rắn bị ghim trên mặt đất, âm thầm cảm khái: Lâm Lan lại cứu hắn một mạng.
“Ta ở chỗ này giúp nàng.”
Lúc trước là bởi vì không có chuẩn bị nên lâm làm vào nguy hiểm, lúc này nguy hiểm đã qua, hắn nhất định lưu lại, tránh lúc Lâm Lan chữa trị cho Đông Tử lại có rắn bò tới.

Lâm Lan đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trầm lãnh, quả quyết cự tuyệt: “Không được, chàng phải lập rức rời đi, nếu như chàng bị thương thì chính là làm cho kẻ khác thỏa mãn, đi mau.”
Không phải giọng điệu thương lượng, cũng không phải khẩn cầu, đó như quân lệnh, kháng cự thì không tha, lần đầu tiên trước mặt hắn Lâm Lan tỏ thái độ cứng rắn như thế, chỉ vì đảm bảo cho an toàn của hắn, tâm Lý Minh Doãn khẽ run lên, cúi đầu nói: “Một mình nàng phải cẩn thận.”
Lâm Lan nghe hắn nói vậy, sắc mặt hòa hoãn vài phần, gật đầu: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Lý Minh Doãn không thể yên tâm được, nhanh chóng xuống lầu gọi Văn Sơn để hắn dẫn người tới dọn dẹp rắn độc trong thư phòng.
“Nhị thiếu phu nhân, tiểu nhân sắp chết phải không? Tiểu nhân… tiểu nhân thấy khó thở lắm, không thở được nữa…” Đông Tử rên rỉ.
Lâm Lan cúi người ngó nhìn vết thương, chỉ thấy miệng vết thương đã hóa đen, không khỏi hoảng sợ, quả nhiên là rắn độc, nếu như nhìn không lầm, hẳn là Trúc Diệp Thanh. Sau thư phòng trồng nhiều trúc, chuẩn bị mấy con rắn này, nói là do bên ngoài bò vào, đáng tiếc mụ phù thủy sợ một con cắn không chết Minh Doãn nên đã chuẩn bị khá nhiều. Không may là đã để lộ sơ hở, rõ ràng không có lý nào, vô tình mà mấy con rắn này lại hẹn hôm nay vào thư phòng cùng nhau khai hội.
“Đông Tử, đừng sợ, tập trung thả lỏng hô hấp, đúng rồi, cứ như vậy, rất tốt…” Lâm Lan giúp Đông Tử thả lỏng cơ thể.
Quế tẩu dùng tốc độ nhanh nhất mang những thứ Lâm Lan yêu cầu tới.
Lâm Lan cầm con dao nhỏ lên, Đông Tử vừa nhìn đã khóc nức nở: “Nhị thiếu phu nhân, nô tài còn muốn giữ lại tay này để quạt mát, mài mực cho thiếu gia…”
Lâm Lan khẽ cười nói: “Ngươi yên tâm, ta không cắt tay ngươi đâu, chỉ rạch vết thương để mút độc ra, sẽ đau một chút, ngươi cố chịu nhé…”
Lâm Lan đưa dao rạch miệng viết thương.
Đông Tử cắn răng nhịn xuống không có kêu ra tiếng.
“Quế tẩu, dầu cải…”
Quế tẩu do dự: “Nhị thiếu phu nhân, để cho lão nô làm…”
Lâm Lan cau mày nói: “Nhanh lên, không thể chậm trễ.”
Lúc này Quế tẩu mới đưa dầu cải lên, Lâm Lan ngậm một ngụm sau đó phun ra, cúi đầu nhằm vết thương mà hút độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận