Cả bọn ăn xong thì kéo lên phòng Ly Ly.
Phòng của nhỏ này không rộng nhưng sắp xếp rất khoa học.
Điểm nhấn thu hút ba đứa còn lại là tủ sách và truyện rất đồ sộ.
Thanh Lan là con mọt truyện, không từ các thể loại đọc bất chấp.
Mấy đứa ăn no lấy truyện của Ly Ly ra đọc.
Vương Quân hết nhẫn nại: - Thế rốt cuộc hôm nay là đi chơi hay vẽ báo tường vậy?
- Cả hai.
- Cả bọn đồng thanh nhưng không ai thèm liếc Vương Quân một cái.
Vương Quân bất lực lấy giấy vẽ ra làm trước.
Tựa đề và nội dung hôm trước đã bàn với Yến Nhi rồi nên giờ chỉ việc phác họa thôi.
Được một lúc Vương Quân quay ra đã thấy quyển truyện rơi trên mặt Yến Nhi từ lúc nào.
"Ngủ nhanh thật đấy." - Vương Quân nghĩ.
Lúc này Nhật Minh đang ngồi trên bàn học, cậu nhìn chiếc mũ bị Yến Nhi quẳng trên mặt bàn lúc mới đi vào phòng.
Vạch viền trong của mũ rồi cầm cây bút viết ký hiệu M- N, trên môi cậu thể hiện ý cười.
Bất chợt thấy Yến Nhi vặn vẹo người chuẩn bị dậy, cậu thu vội tay về giả vờ ngó nghiêng xem Vương Quân vẽ.
Yến Nhi ngồi dậy thẫn thờ.
"Chả phải mình đang đọc truyện sao giờ lại lăn ra ngủ thế này.
Thật mất mặt, huhu." - Cô thầm trách bản thân quá tùy tiện mà quên mất đây không phải cái ổ quen thuộc.
Thấy Nhật Minh và Đình Dương đang chăm chú xem Vương Quân phác họa tự nhiên máu trách nhiệm nổi lên lao xuống như con thiêu thân.
- VƯƠNG QUÂN.
- Yến Nhi hét lên.
- Hôm qua cậu đã nghe tôi nói chưa.
Vẽ phần đầu báo và mép bên trái của giấy thôi.
Ai biểu cậu vẽ phần giấy dưới chứ.
- Yến Nhi nổi đóa.
- Vậy ai đọc truyện rồi ngủ giúp cậu.
- Vương Quân biết mình quên lời Yến Nhi dặn nhưng có chút bức xúc.
Quả thật Vương Quân đang vẽ phần dưới của khổ giấy.
Mà phần đầu tiên cậu vẽ lại từ dưới đi lên.
Yến Nhi nhìn chằm chằm vào bức vẽ một con đò mà tựa đề hôm qua cô với Vương Quân đã thống nhất là *Người lái đò*.
- Thật đáng sợ! Ai bị vẻ ngoài đáng yêu của con nhỏ Yến Nhi mê hoặc thì hãy nhìn đi.
Mở mắt to ra chấp nhận hiện thực đi.
- Thanh Lan ôm Hạ Thu rầu rĩ.
- Thế này thì người lái đò đưa Yến Nhi qua sông khéo bị đắm đò không chừng.
- Trái lại với Thanh Lan và Hạ Thu thì Ly Ly còn cố đổ thêm dầu vào lửa.
Cô nàng bật cười khanh khách.
Yến Nhi ngồi trước khổ giấy khoanh hai chân lại cầm bút chì lên ngẫm nghĩ: "Nếu bây giờ sửa lại thì rất mất thời gian, chi bằng đâm lao thì theo lao đi, được ăn cả ngã về không."
Bình thường cô tung tăng chạy nhảy là thế nhưng nghiêm túc làm việc gì thì rất say sưa.
Đình Dương nhìn cái dáng bà cụ non xoay xoay bút chì bằng năm ngón tay kia nhếch miệng cười.
- Hạ Thu mày nghĩ lời văn để viết lên tờ giấy A4, chữ Thanh Lan đẹp thì chép lại để cuối cùng dán lên khổ giấy to này.
- Yến Nhi đưa mắt về phía hai đứa đang chăm chú đọc truyện mà phân công.
- Còn bây giờ cậu vẽ nốt đò và sông nước, mục bên trên tôi sẽ phác chữ và bên trái sẽ vẽ bụi tre.
- Quay qua nói với Vương Quân rồi cô bò ra sàn đo đạc, phân mục để vẽ.
Từng đường nét bút chì theo tay Yến Nhi di chuyển mềm mại thành từng nét chữ uyển chuyển.
Chốc chốc lại nhíu mày để nghĩ nét vẽ không khác gì ông đồ.
Thế mới nói trừ việc phá hoại ra thì cô cũng không hẳn là bất tài.
- Vậy tôi và cậu ta giúp được gì không? - Nhật Minh chỉ vào Đình Dương đang chăm chú nhìn Yến Nhi vẽ.
- Hmmm..
Đợi vẽ phác họa xong thì phụ tô màu nhé.
- Giọng Yến Nhi nhẹ nhàng đi hẳn.
Phòng ngủ em trai Ly Ly.
Em trai Ly Ly kém Ly Ly khá nhiều tuổi năm nay mới học mẫu giáo năm tuổi.
Sau khi ngủ dậy, cậu nhóc đi xuống dưới phòng khách không thấy ai, vì vậy có chút sợ hãi.
Bình thường chủ nhật chị Ly Ly hay ở nhà.
Mặc dù có bà chị dữ như hổ thật đáng sợ nhưng cậu nhóc cũng xếp vào dạng nghịch ngợm.
Nghe thấy tiếng người lớn nhỏ trong phòng chị gái thì trong đầu nghĩ ngay đến mấy tên trộm trong phim hoạt hình.
Cậu rút cây kiếm nhựa của siêu nhân đứng trước cửa phòng chần chừ.
- Mình phải thật mạnh mẽ..
mình phải mạnh mẽ.
- Cậu nhóc lẩm bẩm, chân tay bắt đâu run lên bần bật, lấy hết can đảm đẩy cửa lao vào đánh tới tấp người trước mặt trong khi mắt vẫn nhắm tịt.
- Aaaa..
- Cậu nhóc hét lên làm mấy người không hiểu mô tê gì.
Và người hứng trận không ai khác là Vương Quân, ai bảo cậu ta ngồi gần cửa nhất.
*Tétt..
tt*
Ly Ly phết một cái vào mông em trai.
- Oaoaa..
sao chị đánh em.
- Cậu nhóc gào lên.
- Thôi được rồi bình tĩnh, cậu đừng đánh em nó còn nhỏ.
- Nhật Minh lôi cậu nhóc ra.
- Nếu thằng này không phải em trai tôi, còn lâu tôi mới phí thời gian với cái của nợ này.
- Ly Ly khoanh tay dựa vào cửa.
- Aaaaaa..
em không muốn chơi với chị nữa.
- Cậu nhóc gào còn to hơn lúc nãy.
Gào một hồi mệt quá không còn sức nữa đành ngồi thu lu một góc gặm nhấm đau khổ.
- Mệt rồi đúng không? Đói chưa, xuống ăn lấy sức phá tiếp.
- Ly Ly không lạ gì thằng nhóc này, càng chiều thì nó còn hư hơn.
Trong nhà không sợ ai chỉ sợ bà chị gái chằn lửa này.
Ăn xong rồi thì cậu nhóc chạy loanh quanh chỗ Yến Nhi và mọi người đang làm.
Bị thu hút bởi hình vẽ và màu sắc sinh động mắt cậu sáng lên.
Thấy cậu nhóc có vẻ hứng thú, Yến Nhi mang một tờ giấy A4 và vài cây bút màu đưa qua.
- Em ra kia chơi với bảo mẫu bất đắc dĩ nhé.
- Cô bụm miệng cười chỉ tay về phía Đình Dương.
Cứ tưởng tượng hắn mặc bộ đồ hầu gái rồi làm bảo mẫu thật biến thái.
- Cậu cười cái gì? - Đình Dương không hiểu sao Yến Nhi cười và nhìn cậu rất nguy hiểm.
- Ở đây cậu nhàn rỗi nhất còn gì, là kiếm việc đó, biết chưa.
- Cô chưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.
Sau đó là một cuộc hỗn chiến đi vào bế tắc bùng nổ.
- Anh vẽ con gì vậy? Đây đâu phải con mèo.
- Đây là con mèo trưởng thành nên thân hình có hơi vạm vỡ.
- Đình Dương gật gù.
- Khônggg..
phải..
như con becgie ý.
- Thằng bé gân cổ lên cãi.
- Có khoa học nào chứng minh mèo không thể trông giống becgie không?
- Aaaaaa..
em không chơi với người mù nghệ thuật.
- Cái điểm này không khác gì bà chị gái của nhóc cả.
Nhóc chạy qua ôm cổ Yến Nhi tìm kiếm sự an ủi.
Yến Nhi lần đầu tiên thấy Đình Dương so đo với một đứa con nít shock cạn lời.
Tóm lấy tờ giấy trên tay Đình Dương rồi ôm bụng cười phá lên.
Trên giấy vẽ một sinh vật không rõ là mèo hay là chó, đã vậy mắt còn con bay con đậu.
Động vật cũng có lông mày, lại còn chơi luôn lông mày lá liễu.
Càng nhìn cô càng cười ác hơn.
Đình Dương lúc này mặt đã nóng bừng, cậu nổi quạu đút tay túi quần đi ra ban công đứng.
Mặc kệ con nhỏ nào đó ôm thằng nhóc kia đang bị bội thực vì cười..