Về đến trại mặt Yến Nhi vẫn đỏ phừng phừng: "Không ổn rồi, hô hấp..
hô hấp khó quá..
phù phù."
- Yến Nhi..
Qua bờ hồ bên kia câu cá đi.
Gần chiều tối rồi quay lại nướng BBQ.
- Ly Ly đứng bên cạnh Nhật Hoàng vẫy tay gọi cô.
Chân Yến Nhi bước không nổi: "Gì chứ, qua đó khác nào cái bóng đèn, mà lại là cái bóng đèn to bự." (ý nói kì đà cản mũi).
Yến Nhi mếu máo nhìn quanh thấy tụi Thanh Lan, Hạ Thu đang chơi nhảy sạp với lớp.
Tính về trại nghỉ ngơi thì Đình Dương ở đâu chạy tới kéo tay cô.
- Đi thôi.
- Chờ..
chờ chút.
Sao tôi phải đi với cậu.
- Yến Nhi giật tay ra khỏi bàn tay của Đình Dương.
- Vậy cậu không định làm bóng đèn giữa hai người kia đó đấy chứ.
- Vẫn thói quen cũ búng tay nhẹ vào trán cô.
- Hừ.
Tùy cậu.
Cả bốn người đi bộ nửa vòng hồ chọn được một địa điểm khá thích hợp.
Ngồi câu cả buổi trong xô của Yến Nhi vẫn không lấy một con.
Uể oải lặng lẽ nhìn qua Đình Dương đã câu được khá nhiều rồi.
Lại nhìn qua hai người kia có vẻ như cũng khá khẩm hơn.
Thật tệ hại!
- Cậu khát không? Tôi và Nhật Hoàng đi mua nước.
- Đình Dương thấy Yến Nhi ủ rũ nghĩ rằng cô mệt.
Gật gật.
Giờ chỉ còn lại Ly Ly và Yến Nhi.
- Uây.
Nhìn kìa.
Kia không phải Nhật Minh và con nhỏ Cẩm Uyên lớp C1 sao.
- Ờ! Kệ bọn họ đi.
Dù gì cũng không liên quan đến cuộc đời tao.
- Yến Nhi chăm chú nhìn cần câu nhưng thoáng để tâm lời Ly Ly nói.
Từ hôm đó cô chưa một lần nói chuyện lại với Nhật Minh.
- Nghe đâu hai người đó đang hẹn hò đấy.
Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, nở nụ cười nhạt.
Mắc mớ gì phải để tâm đến hai con người đáng ghét kia chứ.
- Aaaa..
cắn câu, cắn câu rồi.
- Yến Nhi hét lên, hồi phục lại tinh thần ngay lập tức như chưa hề có Yến Nhi rầu rĩ của lúc trước.
Nhật Minh đang đi dạo cùng Cẩm Uyên chợt sững lại.
Là Yến Nhi, vẫn khuôn mặt vui tươi ấy mỗi khi cậu nhìn vào đều cảm thấy vui.
Nhưng sao giờ lại là cảm giác chua xót không hơn không kém.
Cậu thật khờ khi cố chấp, chấp nhận tình cảm của Cẩm Uyên chỉ để quên đi hình bóng của cô.
Giờ đây cậu mới nhận ra còn thích cô rất nhiều.
Cẩm Uyên thấy Nhật Minh nhìn Yến Nhi không chớp mắt khẽ nhíu mày.
- Nhật Minh à.
Qua chào hỏi chút không?
- Thôi, không cần.
- Nhật Minh lảng tránh.
Ở góc bên này, Thúy Loan đã để ý Ly Ly và Nhật Hoàng được một lúc rồi.
Nhân lúc cậu ta không có đây cô xông lên gây sự với hai đứa.
- Tao không ngờ mày trơ trẽn đến mức đấy Ly Ly à.
- Lúc trước Thúy Loan cứ nghĩ loại bỏ được Ly Ly rồi.
Ai ngờ con bé đó còn chuyển trường về đây.
- Trơ trẽn.
Ha..
ha..
Vậy cho hỏi, ai mới là mặt dày trơ trẽn ở đây? - Ly Ly nhếch môi.
- Mày..
nếu không có mày ngáng đường.
Có lẽ giờ này Nhật Hoàng đã là của tao rồi.
Ly Ly ngoáy ngoáy lỗ tai: - Nhật Hoàng sẽ không bao giờ thích loại con gái ngang ngược như mày đâu.
Thúy Loan như bị chọc vào chỗ ngứa, mắt đỏ sòng sọc lao đến túm áo Ly Ly.
Yến Nhi đứng bên cạnh lo lắng đưa tay kéo Thúy Loan ra.
- Hai người đừng gây sự nữa.
- Tránh ra.
- Thúy Loan đẩy cô ra.
- Áaaaa..
- Yến Nhi mất thăng bằng, cảm giác cơ thể bị đẩy mạnh một cái sau đó *phịch* một tiếng.
Đột nhiên nước chảy sặc sụa vào trong miệng, cô sợ hãi giãy giụa, với tay muốn nắm bắt cái gì đó.
Yến Nhi kinh hoàng kêu cứu: - Cứu với..
khụ..
khụ..
Đình Dương..
Yến Nhi càng sợ hãi thì nước sặc vào miệng càng nhiều, chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy mình bị uống rất nhiều nước.
Dần dần cảm thấy cơ thể chìm xuống, đầu óc trống rỗng.
Chỉ có một ý niệm mình sẽ chết.
Mình muốn gặp ba mẹ và em trai, hơn nữa còn chưa nói với Đình Dương "mình thích cậu".
Khi cảm thấy tuyệt vọng nhất cô mê man nhìn thấy Đình Dương.
Nước vẫn tràn vào trong miệng, đưa tay với lấy cậu ấy, cố gắng với lấy.
Ngay lúc Yến Nhi vừa rơi xuống hai cái bóng lao vút xuống hồ.
Chính là Đình Dương và Nhật Minh.
Trên bờ Cẩm Uyên nghiến răng giận dữ: "Chết tiệt, Nhật Minh vẫn còn để ý con nhỏ đó sao.
Cho dù có làm bất cứ cách gì đi nữa cũng không bằng cái móng tay của con nhỏ đó."
Ly Ly đứng trên bờ nhìn xuống dưới hồ chân tay bủn rủn.
Thanh Loan cũng không khá khẩm hơn, mặt mày tái mét.
- Làm sao đây.
Yến Nhi mà làm sao..
huhu..
_Ly Ly khóc nghẹn.
Nhật Hoàng đỡ lấy Ly Ly vỗ về: - Không sao đâu, cậu yên tâm đi.
- Tại..
tôi..
Một lúc sau.
Đình Dương ngoi lên khỏi mặt nước.
Cậu đỡ Yến Nhi lên bờ.
Nhật Minh cũng lên theo.
- Yến Nhi cậu tỉnh lại cho tôi.
Đình Dương vỗ má cô, cậu thật sự hoảng sợ.
Chỉ còn một cách thôi, cậu đưa tay lên ép ngực cô xuống rồi lại hà hơi thổi ngạt, hô hấp nhân tạo.
Đình Dương vẫn không bỏ cuộc.
Cảm nhận được luồng khí thổi vào trong miệng.
Nước sặc được phun ra.
- Khụ..
khụ..
Yến Nhi mở mắt.
"Tạ ơn trời! Yến Nhi mà làm sao thì không tha thứ cho bản thân mình mất." - Ly Ly thở phào khuỵu chân xuống.
Đình Dương lao vào ôm Yến Nhi như thể nếu cậu buông tay thì cô sẽ biến mất.
Cậu gục đầu, cọ sát cằm vào vai cô khẽ run.
- May quá..
cậu không sao.
Có biết tôi lo như thế nào không?
Nghe nói như thế, cơ thể cô cũng run lên.
Từng hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Yến Nhi bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Cô đã rất sợ hãi, sợ rằng không còn được gặp lại cậu nữa.
- Huhu..
Tôi đã rất sợ.
Trước đây dù bất luận có chuyện gì cậu cũng chạy đến bên tôi.
Lúc tôi hoảng loạn nhất lại không thể nào với lấy cậu.
Cậu đến tôi mới biết cậu quan trọng biết nhường nào.
Tôi còn chưa nói với cậu..
Hức hức..
- Yến Nhi vùi mặt vào ngực Đình Dương nức nở.
- Cậu nói những lời này làm tôi dễ hiểu lầm lắm đó.
- Đình Dương nghĩ mình nghe nhầm.
- Hức..
hức..
Tôi thích cậu.
Đình Dương đẩy cô ra nhìn thẳng vào vào đôi mắt ướt đẫm kia:
- Cậu vừa nói cái gì?
Yến Nhi vẫn vô tư đáp lại:
- Tôi nói tôi thích cậu.
Giờ thì không phải nghe nhầm nữa.
Cậu ôm Yến Nhi vào lòng khẽ hôn vào tóc cô:
- Ngốc nghếch, cậu biết tôi đợi câu nói này lâu lắm rồi không?
- Xin lỗi! Giờ tôi mới chịu nói.
- Bây giờ tôi rất vui.
Vì cô gái mình thích cũng thích mình.
- Đình Dương khẽ cười.
Cả hai người cứ nói qua nói lại tuyệt nhiên đem cả thế giới bên ngoài biến thành không khí.
- E hèm..
Tôi biết tình cảm của hai người rất mùi mẫn nhưng bình tĩnh lại có được không? - Nhật Hoàng lên tiếng.
Lúc này Yến Nhi mới giật mình ngó quanh.
Hồi nãy xúc động quá mà phun ra hết, giờ chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống.
- Cậu không sao.
Thật tốt rồi.
- Nhật Minh ngập ngừng.
Yến Nhi nhìn quần áo ướt sũng của Nhật Minh cắn cắn môi: "Cậu ta cũng nhảy xuống cứu mình sao?"
Bỗng khoé mắt hơi cay.
Cô đưa tay lên dụi.
Đây là cảm kích ư!
Đình Dương choàng tay qua cổ Yến Nhi nhìn chằm chằm vào Nhật Minh như cảnh cáo cậu ta.
Biết rõ ràng Yến Nhi không có vấn đề gì nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an dù gì trước kia Yến Nhi cũng từng thích Nhật Minh.
Lúc này mới phát hiện ra càng ngày cậu càng ích kỷ rồi.
- Được rồi.
Cậu đừng dụi mắt nữa.
Sẽ càng đỏ lên đó.
Yến Nhi gật đầu.
Định đứng dậy nhưng chân cứng đờ không thèm nhúc nhích.
- Huhu, mày không sao.
Tao lo muốn chết đi được.
- Ly Ly quỳ xuống bên cô ỉ ôi.
Yến Nhi mỉm cười trấn an Ly Ly.
- Chúng ta về trại thôi.
Giờ này mọi người chắc đang tập trung nướng BBQ rồi.
- Nhật Hoàng lôi Ly Ly đi trước để lại không gian riêng tư cho hai người kia.
Thúy Loan nhìn trân trân Nhật Hoàng khoác vai Ly Ly.
Cô mỉm cười cay đắng, đến bây giờ mới nhận ra.
Ngay từ đầu đã định sẵn là thất bại.
Chỉ tại cô luôn cố chấp nghĩ rằng bản thân mình tự tin.
Chứng kiến từ đầu đến cuối.
Nhật Minh tự cười chế giễu bản thân: "Thật buồn cười, mày ghen tị cái gì hả Nhật Minh.
Chả phải mày là người đẩy cô ấy đến bên người con trai khác.
Sao giờ lại thấy chua xót thế này." - Rồi Nhật Minh bỏ mặc Cẩm Uyên lặng lẽ rời đi.
Trời càng lúc càng tối hơn.
Trên bầu trời lấp lánh ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ tạo nên khung cảnh thơ mộng.
- Lúc nãy cậu phản ứng ghê vậy? - Yến Nhi tủm tỉm cười nhìn Đình Dương.
- Ừ.
Tôi có chút ghen.
Người khác nhìn cậu nhiều một chút tôi cũng sợ cậu bị cướp đi.
Hơn nữa ánh mắt cậu ta mang nhiều tâm tình như vậy.
- Đình Dương nhoài người ghé sát vào mặt cô.
- Xin lỗi..
nhưng..
nụ hôn đầu của cậu..
tôi cướp mất rồi.
- Đình Dương cố trấn an mình nhưng thật ra cậu đang rất mất bình tĩnh.
- Vậy có phải tôi quá thiệt thòi.
Cảm nhận nụ hôn đầu trong trạng thái hôn mê.
- Yến Nhi tiến sát lại hơn.
Lúc này cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào mặt.
Hai cặp mắt nhìn nhau thăm dò.
Yến Nhi mạnh dạn nhướn người lên.
Hai đôi môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng chậm rãi.
Từ từ nhắm mắt, cậu cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp từ cô.
Đình Dương lấy tay nâng cằm Yến Nhi lên, đẩy lưỡi tiến sâu hơn.
Như một luồng điện xẹt qua, không thể kháng cự tình cảm kìm nén bao lâu nay.
Giờ phút này người con gái cậu thầm thương trộm nhớ đã đáp lại tình cảm.
Một cảm xúc mạnh liệt cuộn trào dâng lên khiến đầu óc cậu mê loạn.
Một lúc sau hơi thở bắt đầu gấp gáp, Yến Nhi lưu luyến tách khỏi môi cậu.
Mơ màng nâng hàng mi cong vút ngước lên nhìn kĩ khuôn mặt Đình Dương, cô khẽ mỉm cười.
- Tôi thích cậu! - Đình Dương ôm lấy cô thì thầm.
- Tôi cũng thích cậu!
Thời gian như ngưng đọng lại.
Mơ hồ chỉ còn có đối phương.
Từng chút, từng chút một, mới phát hiện vị trí trong lòng đều là cậu ấy..