Lão nhân đương nhiên cũng nhìn ra Sở Phong tuyệt không phải nhân vật tầm thường, vội vàng bước lên phía trước rót một chén trà. Sở Phong vừa hớp trà, vừa nói với phùng gia nhị hung thần:
-Ta hiện tại ngay ở chỗ này, các ngươi muốn phun ta một ngụm trà, hoặc là cắt bỏ mũi, hay là muốn cắt đi hai lỗ tai của ta, các ngươi chọn đi.
Phùng gia nhị hung thần nhìn nhau, chắp tay hướng Sở Phong, nói:
-Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài! Sau này còn gặp lại!
Nói xong xoay người muốn đi!
-Chờ một chút! Quẻ từ này của ta còn chưa có giải hết, các ngươi đã vội vã đi nhanh như vậy sao?
Mở miệng lại là Thiên Cơ lão nhân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Hai người cũng không còn tâm tư để nghe lão nhân giải quẻ từ nữa, vội vàng muốn rời đi, "Xuy xuy!" Hai đạo chỉ kình chớp nhoáng "Keng keng" bắn lên sống dao của bọn họ, chấn động cổ tay hai người tê dại, bọn họ không dám đi tiếp, xoay người lại, thấy Sở Phong còn đang gập ngón tay chỉ chỉ vài cái.
Thiên Cơ lão nhân bên kia nói:
-Cổ giả hoặc dã, đao hoặc kỳ chủ, tất thành hung khí; nhân hoặc kỳ chủ, tất thành hung đồ! Hãy tự lọ liệu!
Nhị hung thần nhìn nhau, vẻ mặt mê muội, chẳng hiểu đang nói gì! Sở Phong thản nhiên nói:
-Là nói các ngươi phải phân biệt người mà dựa vào, đừng tiếp tay cho giặc!
Hai người lại nhìn nhau, không có nói gì, xoay người bỏ đi.
Tiểu Thư liếc mắt nhìn Sở Phong, lạnh lùng nói:
-Quẻ từ của gia gia ta ngươi có thể giải sao, cứ tự cho là hay!
Sở Phong làm bộ không có nghe thấy, đi tới trước mặt lão nhân, cúi người vái chào nói:
-Gia gia, tại hạ muốn cầu một quẻ...
-Tiểu tử, không cần hỏi. Lá rụng lìa cây, trôi giạt theo gió, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Sở Phong trong lòng chấn động, điều hắn cầu chính là tăm tích của Thiên Ma Nữ, không ngờ được chưa nói ra khỏi miệng lão nhân đã xem thấu, hắn lại muốn hỏi thêm, cúi người vái chào lần nữa, nói:
-Khẩn cầu gia gia bốc quẻ.
-Bốc cái gì mà bốc, gia gia đã nói là vô duyên sẽ khó gặp mặt, còn bốc quẻ cái gì nữa?
Tiểu Thư ở một bên bỉu môi nói.
Sở Phong không để ý tới nàng, vẫn hướng về Thiên Cơ lão nhân cúi người.
Thiên Cơ lão nhân thở dài, quả nhiên xóc một quẻ, chính là quẻ "Ly", Sở Phong trong lòng không khỏi bi thương.
Lão nhân nói :
-Ly giả lệ dã, minh dã. Ly là hỏa, hỏa thường vô hình, phụ với vật mà thành minh. Cái gọi là vạn vật đều có nơi sở y, nhật nguyệt y thiên, cây cỏ y đất. Nhật nguyệt phụ với thiên thành minh, cây phụ đất thành mậu. Nếu như thân lạc khảm cảnh, phiêu bạt vô định, cả đời u ám thê lương, trừ phi đắc kỳ sở y, phùng kỳ sở phụ, có thể thoát khảm mà minh."
Sở Phong trong lòng đại chấn, không ngờ được một quẻ của Thiên Cơ lão nhân hoàn toàn nói ra hoàn cảnh của Thiên Ma Nữ. Hắn lại vội hỏi:
-Gia gia có thể hay không cho hay hạ lạc của nó?
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu, than thở:
-Vốn đã có 'Đắc kỳ sở y, phùng kỳ sở phụ', trời đã thương xót, mà cuối cùng lại khảm ly, tiểu huynh đệ hà tất cưỡng cầu nữa.
Sở Phong trong lòng kịch chấn: 'Đắc kỳ sở y, phùng kỳ sở phụ', là nói bản thân mình sao? Hắn càng thêm hối hận, "Phịch" quỳ xuống đất, thanh âm bi thiết nói:
-Cầu gia gia chỉ điểm sai lầm, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lão nhân nâng hắn dậy, nói:
-Hữu duyên không bởi do vô duyên, vô duyên không phải kết quả bởi hữu duyên. Tiểu huynh đệ hãy rộng mở trong lòng, ngày sau sẽ là lúc gặp lại.
-Thật sao?
Sở Phong tin là thật, thoáng cảm thấy vui sướng. Tiểu Thư bên cạnh hừ một tiếng nói:
-Tiểu tử ngốc, xem ra người nọ đối với ngươi rất quan trọng!
Sở Phong miễn cưỡng cười nói:
-Tiểu nha đầu, ngày sau ngươi trưởng thành, lòng có đối tượng, sẽ tự minh bạch.
Tiểu Thư trừng hai mắt, dựng thẳng mày liễu, nói:
-Tiểu tử! Ngươi nói ai là tiểu nha đầu, người ta đã mười sáu tuổi, ngươi mở to hai mắt mà nhìn cho rõ!
Sở Phong ngẩn ra, không ngờ được Tiểu Thư đột nhiên phát cáu, hắn quả thực mở to hai mắt từ trên xuống dưới quét qua Tiểu Thư một phen, sau đó vẻ mặt nghi hoặc lắc đầu nói:
-Không giống, không giống, nhìn thế nào cũng chỉ như một tiểu nha đầu mười một, mười hai tuổi thôi.
Tiểu Thư vừa nghe, vừa tức vừa thẹn vừa ngượng vừa giận, nhào đầu vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân, nắm lấy bộ râu của lão nhân vừa lôi vừa kéo vừa níu vừa túm, làm nũng:
-Gia gia! Gia gia! Hắn toàn là khi dễ người ta...
-A, hắn khi dễ cháu thế nào?
-Hắn nói ta... Hứ, gia gia, ngay cả ông cũng khi dễ người ta...
Tiểu Thư đỏ mặt, hầu như cũng kéo đứt đi bộ râu của Thiên Cơ lão nhân.
-Ôi, nhẹ tay một chút. Cháu không phải là rất thích người khác nói cháu như tiểu nha đầu sao?
Tiểu Thư bĩu môi nói :
-Mọi người đều có thể, nhưng chính hắn không được!
-Vì sao ta không được?
Sở Phong kỳ quái hỏi.
"Bính" Tiểu Thư bỗng chốc nhảy lên từ trong lòng lão nhân, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Sở Phong nói:
-Bởi vì ngươi là một tiểu tử ngốc!
Sở Phong cười nói:
-Nếu ta là một tiểu tử ngốc, vậy cô hà tất phải để ý, trừ phi cô cũng là một nha đầu ngốc.
Bên cạnh có người nhiều chuyện trêu ghẹo nói:
-Hay nha! Một tiểu tử ngốc, một nha đầu ngốc, cũng rất xứng đôi!
Tiểu Thư càng thêm đỏ mặt, hổn hển nói:
-Nói bậy! Ai xứng đôi cùng hắn, ngươi tên đại phôi đản này, chỉ khi dễ người ta... Gia gia!
Nói rồi lại nhào đầu vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân:
-Hu hu... Gia gia, mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này đều xui xẻo như vậy! Ta không muốn lại nhìn thấy tiểu tử này nữa! Hu hu...
Dường như đã bắt đầu khóc lên thật.
Thiên Cơ lão nhân vội nói:
-Được rồi, cháu không muốn thấy hắn, vậy chúng ta đi thôi, không phải lại nhìn thấy hắn nữa
Nhưng Tiểu Thư lại nhảy lên, nói:
-Cháu không đi, phải đi cũng là tiểu tử này đi!
Sở Phong nhún nhún vai, nói:
-Được rồi, ta đi, cô nương có muốn đi theo hay không?
-Phi! Ai muốn theo ngươi!
-Ôi, cô nương vừa rồi mới nói, ta đã đoạt cô đi, cô không theo ta thi còn theo ai?
-Phi! Không biết xấu hổ! Ta cho dù theo một con heo cũng sẽ không theo ngươi!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Thiên Cơ lão nhân nói:
-Gia gia, nàng ta nói ông là heo đấy!
Tiểu Thư vừa vội vừa giận:
-Ai nói gia gia ta là heo, tiểu tử thối ngươi thật ghê tởm! Gia gia, ông mau dùng quải trượng đánh bẹp hắn!
Quát xong lại nhào vào trong lòng Thiên Cơ lão nhân.
Sở Phong thè lưỡi nói nói:
-Ta đi thật nha, cô nương cũng đừng theo ta à.
-Phi! Nếu không đi, xem gia gia ta có cầm quải trượng đánh ngươi bay lên trời không!
Sau khi Sở Phong đi khỏi lán trà, lão nhân bán trà đi qua thu dọn, mới vừa cầm lấy tách trà, bỗng thấy dưới đáy chén có ba đồng tiền bị đè lên, được sắp thành hình tam giác. Lão nhân ngẩn ra, nhìn ba đồng tiền này, ánh mắt đúng là cảm khái vạn phần, sau đó than thở:
-Giống quá, thực sự là giống quá!
Tiểu Thư nghe, vội hỏi:
-Lão nhân gia, cái gì giống ?
Lão nhân kia than thở nói:
-Nghĩ đến chuyện đã hơn hai mươi năm trước. Khi đó ta và lão bà đã ở chỗ này bán trà nhiều năm, chẳng qua lúc đó bán chỉ là nước sôi. Có một ngày, tới một vị thiếu niên lang quân, dáng vẻ bất phàm, ôm một đứa trẻ sơ sinh, nhìn qua chưa tới một tuổi. Hắn trông rất vội vã, muốn một chén nước, khi uống nước nói với ta: ' Lão nhân gia, người đi đường mệt nhọc, nếu có thể ở trong nước cho thêm chút hương trà, sẽ khiến cho người ta cảm thấy chút vị ngọt, há không phải chuyện tốt sao?' Sau đó hắn liền dạy ta làm sao hái trà, làm sao sấy, làm sao pha ra trà. Từ sau lần đó, ở trong nước sôi ta bỏ thêm lá trà, lại không ngừng thử chế ra các phương pháp pha trà, hôm nay, mỗi ngày chế trà pha trà đã trở thành sự gởi gắm của lão hủ. Lão hủ nấu trà này cũng không phải là một đồng tiền đó, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người biết thưởng thức trà của lão hủ, thực sự là thấy vui mừng. Lúc đầu ta cũng kiên quyết không chịu thu tiền trà của thiếu niên lang quân kia, nào ngờ hắn đi rồi, khi ta thu dọn tách trà, mới phát hiện dưới đáy chén trà đè ba đồng tiền, hình dạng cũng y chang như ba đồng trên bàn này.
Tiểu Thư lại hỏi:
-Thế thiếu niên lang quân cùng tiểu tử có vết chỉ ngân trên mặt vừa rồi rất giống nhau sao?
-Giống, thực sự là rất giống, không chỉ tướng mạo tương tự, thần thái tương tự, ngay cả cách trả tiền cũng là tương tự như vậy.
Lão nhân nhìn ba đồng tiền được xếp thành hình tam giác trên mặt bàn cảm thán nói.
Tiểu Thư thuận miệng lại hỏi:
-Thế đứa trẻ sơ sinh đó là nam hay là nữ?
-Là một bé gái.
-Bé gái?
Tiểu Thư ngẩn người, nói:
-Lão nhân gia, ông có nhớ rõ ràng không?
Lão nhân ngẩn ra, quay đầu hỏi:
-Bà nó ơi, bà còn có nhớ thiếu niên lang quân lúc đó ôm là bé trai hay bé gái không?
Lão bà bà đang rửa bát, bèn cằn nhằn tức giận nói:
-Hơn hai mươi năm rồi, ai còn nhớ rõ tên kia ôm là nam hay nữ chứ, nói không chừng ôm chính là một tảng đá...
Lão nhân quay đầu lại, có phần xấu hổ, nói:
-Bà ấy thường như thế này... ta nhớ kỹ hình như là bé gái, chỉ có điều... Ai, đã nhiều năm như vậy, cũng không dám khẳng định... A, ta nhớ lại rồi, trên gáy đứa bé đó treo một miếng ngọc quyết, vô cùng đặc biệt...
-Miếng ngọc quyết đó hình dạng thế nào?
Tiểu Thư lại vội hỏi.
-Cái này... Ta thực sự không nhớ nữa. Này, tiểu cô nương, cháu hỏi cái này để làm gì?
-Không có gì, ta chỉ kể chuyện thôi, đương nhiên chuyện gì cũng muốn hỏi một câu. Được rồi, lão nhân gia, ông có còn nhớ dáng dấp của thiếu niên lang quân đó hay không?
-Mặc dù chuyện đã cách đây hơn hai mươi năm, dáng dấp của thiếu niên lang quân đó ta vẫn còn nhớ rất rõ ...