Cổ Đạo Kinh Phong


Ngụy Đích nằm mơ cũng không ngờ sự việc sẽ biến thành cái dạng này, nàng ngớ ra đứng đực tại chỗ, đã hoàn toàn quên cả phản ứng. Có một người cũng giật mình ngay tại trận, thậm chí còn bị chấn động hơn so với Ngụy Đích, là Sở Phong, bởi vì Kim Hương phu nhân là do hắn mang đến. Hắn cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, chỉ ngỡ ngàng nhìn thi thể hai người, đầu óc trống rỗng!

Trong đại điện một thoáng yên lặng, tất cả mọi người nhìn Ngụy Đích, chờ Ngụy Đích lên tiếng, tuy nhiên Ngụy Đích còn có gì để giải thích chứ.

"Ầm ầm ầm ầm!" Phía dưới thình lình truyền đến một tiếng nổ vang, giống như có cự thạch đang từ từ hạ xuống.

- Hành lang bên kia...
Bá Thúc Ngao kinh hô một tiếng, phi thân trước lao xuống, mọi người đang kinh ngạc cũng vội vàng lao xuống, song đã muộn một bước, khi bọn họ xông đến tầng đầu tiên, đã thấy cửa vào hành lang có một cự thạch đang ầm ầm hạ xuống mặt đất, đã hoàn toàn phong kín cửa ra!

- Ha ha ha ha!
Bên ngoài hành lang chợt vang lên một tiếng cười the thé:
- Các vị trưởng lão huynh đệ Cái Bang đến phân đường Ma Thần Tông chúng ta làm khách, sao không thông tri một tiếng sớm hơn, để cho chúng ta chuẩn bị rượu và thức ăn, chiêu đãi thăm hỏi các vị! Ha ha ha ha!

Sở Phong lập tức nghe ra, thanh âm chói tai này chính là của Đỗ đường chủ, xem ra hết thảy đều được an bài kĩ càng, mình và Ngụy Đích đã hoàn toàn rơi vào cái tròng mà Ma Thần Tông tỉ mỉ thiết kế.


Mọi người bị kinh hãi, không ai bảo ai mà đồng loạt xoay người lại nhìn thẳng Ngụy Đích. Giờ này Ngụy Đích đã hết đường chối cãi, phá hư đại hội Cái Bang, cấu kết Ma Thần Tông, dẫn tinh anh Cái Bang hãm thân vào phân đường Ma Giáo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân, các tội danh liên tiếp đều lập tức rơi vào trên đầu nàng, giờ khắc này, ngay cả Lãnh Nguyệt cũng không biết làm sao để giúp ái đồ của bà giải vây.

- Ha ha ha ha!

Trong đám người chợt vang lên một tiếng cười to, theo đó chợt hiện một bóng người, có người nhảy ra khỏi đoàn người, đưa tay kéo đi y phục rách nát trên người, hiện ra một thân quần áo thanh lam, lại vuốt vuốt khuôn mặt, lộ ra vẻ mặt tuấn lãng, còn có một vết chỉ ngân nhàn nhạt trên mặt.

- Sở Phong!
Tống Tử Đô cảm thấy kinh ngạc, những người khác cũng nhận ra Sở Phong, giật mình nhìn hắn, thực sự không ngờ tiểu tử lưng mang tội danh diệt môn, còn bị xem là hậu nhân Tinh ma chủ lại dám hiện thân ở đây.

Sở Phong cười lớn, chợt quay đầu nói với Ngụy Đích:
- Trích Tiên Tử, thật ngại quá, vì dẫn mọi người Cái Bang đến đây, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, ngay cả cô cũng bị lừa, ta cũng không ngờ thiên hạ đệ nhất tiên tử lại dễ mắc lừa như vậy! Ha ha ha ha!

Ngụy Đích quá sợ hãi:
- Sở Phong, ngươi...

Sở Phong ngắt lời nói:
- Không sai, ta là hậu nhân Tinh ma chủ, ta vốn chính là con trai Tinh ma chủ, bằng không ta sao biết được ám hiệu của Ma Giáo mà dạy cô, lại dạy cô phương pháp ra vào hành lang phân đường này, còn dạy cô dẫn người Cái Bang đến đây! Tất cả đều là do ta một tay an bài, trách cũng chỉ trách cô quá dễ tin người khác thôi!

Ngụy Đích kinh hoàng nhìn Sở Phong, nàng đương nhiên biết Sở Phong vì sao phải nói như vậy, là vì nàng, hắn hiện thân ra, đem tất cả tội danh cũng ôm đến trên người bản thân mình, thậm chí không ngại thừa nhận là con trai Tinh ma chủ, chính là muốn giải vây cho nàng. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Ha ha, không sai, ta chính là hung thủ diệt môn, toàn môn Chấn Giang Bảo chính là do ta diệt, tất cả cũng là do ta an bài, ngày đó cô tại bãi đất bồi ở Tiên Nhân Độ cũng chính tai nghe được, ta chính là thiếu tôn chủ của Ma Thần Tông, chỉ trách cô không tin, cô lại cứ muốn rơi vào cái tròng của ta. Ha ha ha ha!

Sở Phong cười điên dại, Ngụy Đích đờ ra nhìn hắn, tâm phảng phất như bị một mũi dùi đâm vào từng nhát.

- Ác tặc! Dẫn dụ chúng ta tới phân đường Ma Giáo, hại chết Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân, mau nhận lấy cái chết!


Bang chúng đệ tử Cái Bang đã vây quanh Sở Phong, Đả cẩu bổng như mưa rơi vào trên người hắn. Sở Phong căn bản không tránh né, mặc cho Đả cẩu bổng đánh lên người mình, lại còn cười điên cuồng:
- Các ngươi đánh đi, cứ việc đánh đi! Chẳng qua là đồng quy vu tận! Ha ha ha ha!
Trong tiếng cười lại lộ ra niềm u uất vô bì.

Sở Phong rất nhanh đã bị đánh cho bò lăn trên mặt đất, chúng đệ tử Cái Bang không có lập tức đánh chết hắn, nhưng vừa đá vừa giẫm lên lại đạp lại đá, đem lửa giận tràn ngập cũng phát tiết lên người hắn. Sở Phong vai trái vốn đã bị thương, hiện tại lại thêm họa vô đơn chí, vết thương sớm bị đánh cho hoàn toàn vỡ toang, máu tươi nhiễm đầy mặt đất, mắt thấy cũng phải bị đánh đến chết.

- Dừng tay!
Ngụy Đích đột nhiên "Tranh" rút ra trường kiếm, hét lớn một tiếng!

Mọi người tức thì cũng dừng tay lại, nhìn Ngụy Đích. Ngụy Đích nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sở Phong! Uổng cho ta tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại lừa dối ta như vậy, hôm nay ta phải chính tay đâm chết ngươi dưới kiếm!
Nói rồi cầm kiếm từng bước một đi đến Sở Phong.

Mọi người thấy dáng dấp của nàng như vậy, đồng loạt thối lui hai bước. Ngụy Đích đi tới bên người Sở Phong, một tay nắm lên hắn, trường kiếm chợt chém một vòng, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên kiếm quang, đã không thấy thân ảnh của Ngụy Đích và Sở Phong đâu nữa. Thì ra Ngụy Đích nương theo một vòng kiếm quang, đột ngột thi triển ra Lăng Ba Vi Bộ độc bộ thiên hạ, mang theo Sở Phong biến ra khỏi rừng người, chạy thẳng hướng cầu thang đá.

- Liệt đồ!
Lãnh Nguyệt gầm lên một tiếng, phi thân đuổi theo đầu tiên, chúng nhân Cái Bang cũng lập tức hò hét đuổi theo.

Ngụy Đích chạy thẳng lên tầng thượng, lướt vào trong cái hành lang gấp khúc, chẳng mấy chốc đã đi tới đầu cuối, nàng trong lòng hy vọng duy nhất là cái cơ quan kia đã khôi phục nguyên trạng! Suy cho cùng thì trời không tuyệt đường người, viên đá đó vốn là bị Sở Phong thúc lún vào, không biết lúc nào đã bật trở lại.


Ngụy Đích ngay lập tức dùng chuôi kiếm chạm vào viên đá đó, viên đá lại bị thúc lún vào trong, phiến đá trên mặt đất lại lần nữa mở ra, lộ ra cái bí đạo, lúc này hành lang cũng đã hiện ra thân ảnh Lãnh Nguyệt.

Ngụy Đích quay đầu lại liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt, ôm Sở Phong thả người nhảy vào bí đạo. Trên đầu còn truyền đến một tiếng gầm lên "Liệt đồ" của Lãnh Nguyệt, còn có chính là thanh âm phiến đá được khép lại.

Trước mắt lại một mảnh đen như mực, Ngụy Đích ôm chặt lấy Sở Phong, mặc cho thân thể trượt mau chóng. Nàng cũng biết cửa ra bí đạo là một đầm lầy, ngã xuống cũng khó tránh khỏi cái chết, nhưng nàng lại không quản điều đó!

"Ùm!" Hai người không có ngã vào vũng bùn, lại rơi vào một hồ nước.

Nguyên là vũng bùn này ban đầu là chỗ trũng, trước đó lại có một trận mưa to, đúng lúc khiến ở đây trở thành một hồ nước. Ngụy Đích vui mừng khôn xiết, vội vã ôm Sở Phong nhảy ra khỏi hồ, chạy vội đến cửa cốc, nàng nhất định phải chạy ra khỏi cốc trước khi mọi người Ma Thần Tông phát hiện được.

Ông trời cuối cùng cũng đối đãi với hai người không tệ, cửa cốc một bóng người cũng không có, có lẽ toàn bộ đã canh giữ ở cổng thạch điện, xem ra bọn chúng căn bản không có ngờ tới bí đạo trên tầng thượng có thể lại mở ra lần nữa.

Ngụy Đích ôm Sở Phong lướt nhanh ra khỏi cốc, cướp đường chạy đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận