Một đêm vô sự, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Trấn Nam mang theo nhân mã áp giải năm trăm vạn lượng chẩn ngân rời khỏi huyện Phù Phong, đi thẳng về hướng tây.
Bất tri bất giác, đoàn người đi tới một sơn đạo, hai bên đều là núi cao sừng sững, tuy nhiên sơn đạo cũng rộng rãi. Tiến nhập sơn đạo, đang đi tới, ở giữa con đường phía trước thình lình nằm vài bụi gai mây to rậm. Giang Trấn Nam lập tức vung tay lên, mọi người tức thì dừng lại, tất cả ngưng thần đề phòng.
Giang Trấn Nam xuống ngựa, đi lên vài bước, chắp tay hướng về hai bên sườn núi, cao giọng nói:
- Các bằng hữu trên đường, Giang Nam tiêu cục Giang Trấn Nam có lễ! Hiện tại Lương Châu đói kém, bách tính khốn khổ, Giang mỗ phụ trách vận chuyển chuyến tiêu chẩn ngân này tiến về Lương Châu cứu tế, vạn mong các bằng hữu trên đường giơ cao đánh khẽ. Nơi này có một chút lễ mọn, không biểu đạt hết sự ngưỡng mộ, vẫn xin vui lòng nhận cho!
Nói xong vẫy tay một cái, lập tức có hai tiêu sư khiêng một cái rương đi tới rồi đặt xuống bên cạnh đống bụi gai mây, lại mở rương ra sau đó trở về. Trong rương đặt không ít vàng bạc châu báu, còn có một ít vải vóc tơ lụa quý.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi, một lát sau, từ trên núi đi xuống một lâu la, đi thẳng tới bên cạnh đống bụi gai mây, hướng về Giang Trấn Nam chắp tay, sau đó cúi người vứt đi mấy bụi gai mây, đậy lại cái nắp rương, cũng không lấy nó đi, lại hướng về Giang Trấn Nam chắp tay, rồi trở về trên núi.
Giang Trấn Nam thầm thở phào một hơi, lại hướng hai bên sườn núi chắp tay, nói:
- Đa tạ các bằng hữu trên đường đã cho Giang mỗ cái mặt mũi này!
Nói xong khẽ phất tay, hai tiêu sư vội vã lên thu hồi cái rương kia, đoàn người tiếp tục lên đường!
Sơn đạo càng đi càng chật hẹp, hơn nữa trở nên uốn lượn quanh co, hai bên vách núi dựng đứng san sát, chim cũng không thấy một con bay, hiểm yếu khác thường! Giang Trấn Nam trong lòng hơi kinh hãi, vội hỏi người dẫn đường bên cạnh:
- Đây là địa phương nào?
Người dẫn đường trả lời:
- Nơi này là Bàn Khúc khẩu, sơn đạo mặc dù chật hẹp uốn lượn, tuy nhiên hai bên vách núi dựng đứng, vì thế không có sơn tặc chiếm giữ, từ trước đến nay cũng rất yên bình.
Hiện tại Giang Trấn Nam không phải là lo lắng những sơn tặc thảo khấu ấy, mà là lo lắng có cao thủ phục kích, bởi vì sơn đạo này thực sự quá chật hẹp quanh co, xe cộ căn bản vô pháp tiến lùi nhanh được!
Hai bên vách đá dựng đứng đột nhiên sổ ra vài con chim nhỏ, Giang Trấn Nam lập tức hét lớn một tiếng:
- Cẩn thận!
Trong tiếng quát, có bốn bóng người bịt mặt đã từ vách núi phi thân bay xuống, không nói một tiếng, lao thẳng về phía bọn họ!
Không cần Giang Trấn Nam hô lên, những tiêu sư xung quanh đã vung đao kiếm côn bổng tiến lên ngăn cản. Chẳng qua, bọn họ mặc dù đều là tinh anh của Giang Nam tiêu cục, thân thủ cũng xem như không tầm thường, nhưng trước mặt bốn cao thủ che mặt này thực sự không chịu nổi một kích! Bốn bóng người như hổ đói lao tới bầy dê, chỉ giở tay nhấc chân lập tức có người bị mất mạng, quả thực so với bổ dưa thái rau còn đơn giản hơn! Càng đáng sợ hơn là, bọn chúng căn bản không có nóng lòng xông tới chỗ tiêu ngân, vẫn cứ không ngừng tàn sát, hơn nữa đều là một kích một mạng!
Giang Trấn Nam trong lòng kịch chấn, y lập tức nhìn ra bốn bóng người này căn bản là muốn chém tận giết tuyệt bọn họ, một người không để lại! Mắt thấy chớp mắt đã có hơn hai mươi huynh đệ đã cùng mình vào sinh ra tử nhiều năm đều ngã xuống, y vừa kinh vừa giận, quát to một tiếng, vung Trấn Quan đao trong tay lao thẳng tới một tên bịt mặt trong bọn chúng tay cầm Hàn thiết nhận.
Chỉ qua đối chiến vài chiêu, Trấn Quan đao trong tay Giang Trấn Nam đã bị đánh rớt xuống đất, chính y cũng đã bị đá ngã ra đất, mắt thấy Hàn thiết nhận đang chém thẳng xuống yết hầu mình!
"Keng" hai đạo kiếm quang đột nhiên chợt hiện, ngăn chặn lấy Hàn thiết nhận, mũi dao cách yết hầu Giang Trấn Nam không tới một tấc, thậm chí vài sợi râu ở cằm Giang Trấn Nam đã bị mũi dao lia đứt, tung bay rơi xuống. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ngăn cản Hàn thiết nhận chính là Sở Phong và Diệu Ngọc, bọn họ đẩy ra lưỡi dao, không đợi tên bịt mặt kia kịp có phản ứng, lập tức lại xuất kiếm trực chỉ tên bịt mặt, tên bịt mặt bị cuống quít thối lui liên tục mấy bước, tuy nhiên hai thanh trường kiếm của Sở Phong và Diệu Ngọc vẫn chăm chú chỉ vào yết hầu của y. "Keng" một tên bịt mặt khác bên cạnh đã vung Thuần quang kiếm trong tay ra ngăn cản, cuối cùng cũng giúp y giải vây. Sở Phong và Diệu Ngọc càng đánh càng hăng, hai thanh trường kiếm huy vũ áp sát, cũng nhất thời bức bách cho hai tên bịt mặt luống cuống tay chân!
Hai tên bịt mặt còn lại, một tên sử dụng Lãnh diễm thứ, một tên dùng Khấp huyết đao, lập tức bỏ qua chém giết những tiêu sư khác, phi thân chạy qua hợp kích Sở Phong và Diệu Ngọc, Sở Phong và Diệu Ngọc vội vàng thu kiếm chặn lại, hai tên bịt mặt trước cuối cùng cũng được hoãn lại đôi chút, xoay chuyển binh khí trong tay, phản công đâm tới, bốn thanh binh khí thẳng bức Sở Phong, Diệu Ngọc, hiển nhiên muốn một lần hợp công giết chết hai người khách không mời thình lình xuất hiện làm kì đà cản mũi này!
Sở Phong và Diệu Ngọc cuối cùng cũng kiến thức được tứ đại thị vệ cấm cung rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, quả nhiên mỗi người đều là cao thủ nhất đẳng, mặc cho hai người sử hết thế võ cả người, hai thanh trường kiếm phối hợp cũng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng vẫn rất nhanh bị bức đến không thở nổi.
Bốn tên che mặt thấy trong khoảng thời gian ngắn vẫn không làm gì được đôi thiếu niên nam nữ này, lòng thầm kinh ngạc, liền ra tay thêm mạnh, sát chiêu xuất ra liên tục! Ngay khi đó thân hình Sở Phong và Diệu Ngọc đột nhiên chớp động liên tục, xuyên qua tạt lại xung quanh giữa bốn tên bịt mặt, tốc độ như sao xẹt, nhanh lẹ vô bì.
Thì ra Sở Phong và Diệu Ngọc biết đánh liều mạng chắc chắn chịu thiệt, vì vậy quyết định dùng thân pháp kiềm chế bọn chúng. Hai người phối hợp ăn ý, hai đạo thân ảnh tả xuyên hữu đột giữa bốn tên bịt mặt, tức thì làm cho cả bốn tên hoa cả mắt!
"Xẹt xẹt!"
Tên bịt mặt sử dụng Lãnh diễm thứ bị chém rách hai ống tay áo, tiếp theo tên sử dụng Hàn thiết nhận bên hông cũng bị kiếm phong xẹt qua. Tuy nhiên cả bốn tên suy cho cùng vẫn có kinh nghiệm chém giết nên cũng không hoảng loạn, thân thể đồng loạt dựa vào nhau, binh khí trong tay huy vũ ra mọi hướng, khiến cho Sở Phong và Diệu Ngọc tìm không được kẽ hở để lướt qua.
"Xẹt xẹt!"
Áo ngoài Sở Phong bị cắt trúng hai nơi, làm chảy ra hai vết máu, Diệu Ngọc cả kinh, suýt nữa cũng bị trúng một kiếm, đúng lúc này, "Vù vù!" Có hai bóng người thình lình lướt tới, "Keng keng" hai thanh trường kiếm chặn lại binh khí của hai trong bốn tên bịt mặt.
Kể từ đó, áp lực đối với Sở Phong và Diệu Ngọc liền được giảm đi, cuối cùng cũng được thở dài một hơi. Hai bóng người mới vừa lướt tới, một thân trang phục thị vệ quan gia, võ công vô cùng trác tuyệt, mặc dù không bằng những tên bịt mặt, tuy nhiên còn có thể miễn cưỡng ngăn cản tự bảo toàn.
Bốn tên bịt mặt thấy đột nhiên xuất hiện thêm hai cao thủ, thầm cả kinh, khi nhìn trang phục của hai người, càng thêm sửng sốt, không hẹn mà cùng đồng thời hợp lực vây công, ý đồ tốc chiến tốc thắng, phải nhanh chóng hạ sát được bốn người!
Giang Trấn Nam nhìn ra bọn bốn người Sở Phong vẫn như trước không phải là đối thủ của bốn tên bịt mặt kia, thấy tình thế cấp bách, vội gắng gượng đứng lên, quát lớn:
- Chuẩn bị phi tiêu, ám tiễn, thuốc nổ, lưới sắt!
Những tiêu sư còn lại lập tức gom lại tám người thành một đội bao vây lấy xung quanh, mỗi người tay đều cầm phi tiêu, ám tiễn, thuốc nổ, lưới sắt tùy thời chuẩn bị phóng ra. Hành động này của Giang Trấn Nam chính là ám chỉ cho bốn tên bịt mặt kia, một khi đám người Sở Phong có cái gì sơ xuất, y sẽ liều lĩnh phóng tất cả vào bên trong trận chiến phi tiêu, ám tiễn, thuốc nổ, lưới sắt, ý đồ đồng quy vu tận!