Lại nói đến thiết kỵ Mông Cổ bên này, Ô Mộc Tề đang dẫn bốn bộ thiết ky phi nước đại chạy đến Ngọc Môn quan.
Ô Mộc Tề là đại hãn Mông Cổ, cũng là tộc trưởng bộ tộc Sát Cáp Nhĩ, chính là phụ thân của nữ tử che mặt Ô Thứ công chúa. Y đối với lần tập kích bất ngờ này kỳ thực cũng không kiên định, nếu không có Ô Thước công chúa nhiều lần kiên trì, y sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên mỗi một bộ y chỉ triệu tập ba nghìn thiết kỵ.
Bỗng có lính gác bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại hãn, phía trước có một thiếu niên, tự xưng sứ thần Đông Thổ, muốn gặp Đại hãn!
Ô Mộc Tề cả kinh, vội vàng tự mình tiến lên coi, quả nhiên thấy một thiếu niên, một thân lam sam, lưng đeo trường kiếm cổ, trên mặt còn có một đạo chỉ ngân nhợt nhạt, cưỡi một con lừa, đang vội vàng đi đến cùng một đàn bò dê.
- Ngươi là sứ thần Đông Thổ?
Ô Mộc Tề hỏi.
Sở Phong không chút hoang mang, xuống lừa, tiến lên khom người cao giọng nói:
- Tại hạ sứ thần Đông Thổ phụng mệnh Tĩnh Hải tướng quân, đến đây khao quân. Tĩnh Hải tướng quân nói đại hãn suất lĩnh một vạn hai nghìn thiết kỵ Mông Cổ đi săn nơi này, đặc biệt sai tại hạ đến đây chào đón, cũng dâng lên bò dê để khao quân. Tĩnh Hải tướng quân đã tự mình dẫn đại quân tại Ngọc Môn Quan chờ đợi đại hãn, chuẩn bị đi săn cùng đại hãn!
Trong lòng Ô Mộc Tề thầm giật thót, kinh ngạc nói :
- Có công văn chứ?.
Sở Phong nói:
- Một chút việc nhỏ, Tịnh Hải tướng quân chỉ truyền miệng mà thôi. Tịnh Hải tướng quân còn dặn tại hạ báo cho đại hãn biết, Lương Châu đất đai hoang vắng, thú săn rất thưa thớt, không như trên đồng cỏ thảo nguyên Mông Cổ, mọi vật dồi dào phong phú, hy vong đại hãn xem xét điều đó!
Sở Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, chậm rãi nói, Ô Mộc Tề nhất thời không rõ ràng lời Sở Phong nói thật hay giả, một thoáng trầm ngâm nói:
- Ý tốt của Tịnh Hải tướng quân, lòng ta xin nhận, mời thay ta chuyển cáo cho Tịnh Hải tướng quân, chúng ta chẳng qua là đang luyện ngựa, cũng không có ý khác!
Sở Phong khom lưng, nói:
- Nếu như thế, tại hạ xin cáo từ !
Nói xong xoay người cưỡi lên lừa, chậm rãi rời đi.
Ô Mộc Tề lập tức nói với người bên cạnh:
- Truyền lệnh xuống dưới, tạm hoãn hành quân, lập tức phái ra khoái mã, điều tra hư thực Ngọc Môn quan, gấp rút hồi báo!
- Vâng!
Người nọ bên cạnh vội vàng truyền lệnh đi.
Qua một hồi, chợt có một con khoái mã cấp tốc chạy tới, lập tức một cô gái che mặt, mặc trường bào, phía dưới trường bào khảm nạm bảo thạch bảy màu, chính là công chúa Ô Thứ ở nơi lễ tế Ngao bao.
Nàng giục ngựa đến bên người Ô Mộc Tề, gấp giọng nói:
- Phụ thân vì sao đột nhiên hạ lệnh dừng quân?
Ô Mộc Tề nói:
- Vừa rồi có một vị sứ thần Đông Thổ mang theo một đàn bò dê đến đây để khao quân, là phụng mệnh của Tịnh Hải tướng quân, ta hoài nghi Tịnh Hải tướng quân từ lâu đã biết được hành động của chúng ta, đã suất đại quân thủ tại Ngọc Môn quan !
Ô Thứ công chúa vội la lên:
- Con biết rồi .Tên sứ thần kia có phải là một thân lam sam, lưng đeo một thanh cổ kiếm, trên mặt còn có một đường chỉ ngân?
- Đúng vậy!
- Phụ thân, kẻ đó căn bản không phải sứ thần Đông Thổ gì cả, con đã từng thấy hắn, hắn chẳng qua là một nhân vật giang hồ, phụ thân nghĩ lại xem, nào có sứ thần cưỡi lừa chứ ? Còn đây chỉ là kế hoãn binh thôi, chúng ta càng phải tăng tốc chạy tới Ngọc Môn quan!
Ô Mộc Tề nói :
- Nếu hắn biết rõ chúng ta mang theo theo một vạn hai nghìn thiết kỵ, nhất định là sớm biết được kế hoạch của chúng ta rồi. Kế hoạch đã bị lộ, phải thêm có sự cẩn thận, ở đây cách Ngọc Môn quan không xa, ta đã phái ra khoái mã vội vã đi điều tra rồi, nếu như đại quân Tịnh Hải quả thực không phải ở Ngọc Môn quan, chúng ta lại đi tập kích cũng không muộn!
Ô Thứ công chúa khẩn trương nói:
- Phụ thân, binh quý thần tốc, thành bại đều ở một trận này, chúng ta......
Ô Mộc Tề vung tay lên nói:
- Ô Thứ, không cần nhiều lời, việc này giờ liên quan đến hưng vong của cả bộ tộc Mông Cổ chúng ta, ta tự có chủ trương!
Ô Thứ bất đắc dĩ nói:
- Phụ thân có lưu lại kẻ đó không?
Ô Mộc Tề nói:
- Lưu lại để làm gì? Ta đã để cho hắn đi rồi!
Ô Thứ khẽ cắn môi, nói:
- Xem ra con vẫn còn đánh giá thấp người này!
Ô Mộc Tề nói :
- Ô Thứ, Trung Nguyên có câu:"Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương", Đông Thổ căn cơ vững vàng, cho dù lụn bại cũng không thể một sớm một chiều bị lật đổ. Vạn nhất chuyện phát sinh biến cố, chúng ta sẽ có nguy cơ bị diệt tộc, nhất định phải hành sự cẩn thận!
Ô Thứ không lên tiếng, nhưng hai mắt lại không ngừng oán hận!
Ô Mộc Tề đợi hai canh giờ nhưng vẫn không thấy thám mã hồ báo, lại phái hai con khoái mã đi tiếp, nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Ô Thứ thầm kêu một tiếng "Hỏng bét!" Kẹp lấy chiến mã, tự mình phi ngựa đi. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Đi được một đoạn, từ bụi cây ven đường bỗng nhiên lăng không bay ra một thân ảnh, song chưởng chụp thẳng tới Ô Thứ, Ô Thứ quát lạnh lên một tiếng, khẽ lộn cổ tay, "Ba" đón đỡ song chưởng đang tập kích, phi thân xuống khỏi chiến mã!
- Quả nhiên là ngươi!
Ô Thứ quát lạnh một tiếng, người đánh lén chính là Sở Phong.
Sở Phong không hề hướng nàng xuất thủ, lại đột nhiên lướt tới bên cạnh chiến mã, chụp thẳng tới song chưởng, Ô Thứ kinh hãi, vội lướt lên ngăn trước ngựa, ngọc chưởng vạch thẳng tới ngực Sở Phong, ngăn lại song chưởng của Sở Phong, hai người trong chớp nhoáng đã giao thủ hơn mười chiêu.
Ô Thứ lạnh lùng nói:
- Hừ! Ta sớm nên ngờ tới ngươi sẽ tập kích thám mã của chúng ta!
Sở Phong nói:
- Chỉ cho phép các ngươi tập kích Ngọc môn quan của chúng ta, lại không cho phép ta tập kích thám mã của các ngươi sao!
Hai mắt Ô Thứ lóe lên lam quang, nói:
- Được! Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không!
Nói rồi mười ngón mạnh mẽ duỗi ra, đầu ngón tay tựa hồ như dài thêm một tấc, như cương trùy đâm thẳng tới Sở Phong! Sở Phong nào dám chậm trễ, thân hình lóe lên, mười ngón tay của Ô Thứ hơi gập lại, ảnh trảo xuất ra ngang dọc bốn phía, xen lẫn với tiếng xé gió nhè nhẹ, đúng là tuyệt học võ lâm - - Quỷ Ảnh trảo!
Sở Phong tại trong màn trảo ảnh trùng trùng xuyên qua chuyển lại không ngớt, cuối cùng khó khăn lắm mới tránh được, tuy nhiên y phục toàn thân đã bị trảo phong xé thành mảnh nhỏ. Oa! Cô nàng công chúa Mông Cổ này quả nhiên lợi hại!
Ô Thứ thầm kinh ngạc, hơn mười chiêu Quỷ Ảnh trảo này của mình, rất ít khi thất thủ, không ngờ được Sở Phong lại có thể bình yên tránh được như thế, nàng hừ lạnh một tiếng, trảo ảnh đầy trời chụp vào Sở Phong.
Sở Phong nào dám ham chiến, phi thân nhảy vào rừng cây, Ô Thứ quát lạnh một tiếng, lắc mình đuổi theo!
Sở Phong chạy vòng quanh rừng cây, lúc nhanh lúc chậm, chợt trái chợt phải, còn thỉnh thoảng quay đầu lại trêu chọc:
- Cô nương đuổi theo ta làm gì? Có phải là còn muốn xoay thêm Hồ toàn vũ cho ta xem sao? Nói cho cô biết, cô xoay rất khó coi, cô có lẽ nên trở về luyện tập thêm đi!
Ô Thứ nghiến răng nghiến lợi, càng thêm đuổi tận không tha, mắt thấy mỗi lần gần đuổi kịp, Sở Phong thoáng cái lại lướt về phía trước vài bước, nàng chợt thấy có điều không thích hợp, đang muốn dừng lại thì Sở Phong đã mang nàng chạy quanh rừng cây một vòng lớn, lại đi vòng về tới con đường, phi người lên con chiến mã kia của Ô Thứ, tay phải vỗ lưng ngựa, chiến mã hí một tiếng dài, tung bốn vó, phi nhanh đi!
Ô Thứ kinh hãi, nhưng chợt hừ lạnh một tiếng ngón tay đặt ở bên mép "Hoét" huýt lên một tiếng!
Con chiến mã này của nàng cũng không phải là ngựa bình thường, chính là Ngọc Lung Điêu, là thiên hạ bảo mã, thứ mà nàng yêu quý nhất, chỉ cần nàng huýt sáo một tiếng, Ngọc Lung Điêu nhất định quay đầu chạy trở về, đến lúc đó thì tiểu tử này cũng chỉ phải tự chui đầu vào lưới!
Ai ngờ tiếng huýt của nàng vừa vang lên, Sở Phong lại huýt một tiếng dài, vang vọng cả hai bên sơn lâm, vang tận trời xanh, hoàn toàn lấn át tiếng thổi của nàng!
Ô Thứ mắt mở trừng trừng nhìn Ngọc Lung Điêu mình yêu quý bị Sở Phong cứ thế cưỡi đi, vừa nôn nóng vừa giận vừa hận lại vừa đau lòng, dậm chân xoay người bay vút đi!
Khi nàng vội vàng quay lại chỗ đại quân thì đã là hoàng hôn, Ô Mộc Tề thấy nàng đi bộ tới, không tháy Ngọc Lung Điêu đâu, lại có phần nhếch nhác, đang muốn hỏi thì Ô Thứ đã cướp lời:
- Phụ thân, kẻ đó quả nhiên không phải sứ thần Đông Thổ, thám mã phái ra đã bị hắn tập kích giết hết! Chúng ta mau tận dụng thời cơ tấn công bất ngờ Ngọc Môn quan!
Ô Mộc Tề lập tức hạ lệnh, đại quân nhanh chóng bôn tập Ngọc Môn quan!