"Két két!"
Mộ Dung nhẹ nhàng mở cánh cửa gian phòng, đi vào. Mộ Dung Trực Đoan vẫn ngồi ở trên ghế, vẫn còn đắp trên hai chân một tấm nỉ lông, giương cặp mắt đờ đẫn.
- Cha!
Mộ Dung gọi một tiếng.
Mộ Dung Trực Đoan như khúc gỗ nhìn qua Mộ Dung, ánh mắt dại ra, một chút phản ứng cũng không có.
Mộ Dung chậm rãi đi tới bên người Mộ Dung Trực Đoan, quỳ gối dưới bên chân và tựa đầu nằm vào trong lòng y, đã chảy ra hai giọt nước mắt.
- Cha! Con hôm nay vừa phế đi hai cánh tay của một người, giết hai người, cha, con không biết bọn chúng có đáng chết hay không, con...
Mộ Dung đã trở nên nghẹn ngào.
Mộ Dung Trực Đoan vẫn bộ mặt đờ đẫn, hình như căn bản không nghe được Mộ Dung đang nói chuyện, hoặc là căn bản không biết Mộ Dung đang nói cái gì.
- Cha, tên châu phủ Hoài An tạm giữ mười hai chiếc thuyền của chúng ta, con đã nhét cả bao Thần Tiên tán vào miệng tên tùy tùng của nó, hắn la hét rất thảm thiết...
Mộ Dung lại chảy ra hai giọt nước mắt. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
- Con thật vô dụng, ngay cả Chức Cẩm Ti trang cũng dám đến tận sơn trang đòi nợ. Cha! Con... con...
Mộ Dung nằm ở trong lòng phụ thân hắn, đã nức nở khóc không thành tiếng, nhưng Mộ Dung Trực Đoan vẫn giương cặp mắt đờ đẫn, không hề có chút phản ứng nào.
Một lát sau, Mộ Dung lau nước mắt, nói :
- Cha, lần này con đi đại mạc, suýt nữa đã không thể trở về gặp cha rồi, cũng may có tiểu tử Sở Phong kia chạy tới đúng lúc. Cha, cha có còn nhớ Sở Phong không? Chính là cái tên tiểu tử vừa ngốc vừa hay lỗ mãng mà lần trước con đã đề cập qua với cha đó, tại Cổ Đãng sơn con đã ngẫu nhiên gặp được hắn!
Nhắc tới Sở Phong, trên khuôn mặt ưu thương của Mộ Dung đã bắt đầu hiện ra một tia mỉm cười, hắn tiếp tục lẩm bẩm:
- Cha, lần này hắn còn muốn kết bái làm huynh đệ với con nữa, vậy mà con đã đáp ứng với hắn rồi, cha, con có phải còn ngu hơn cả hắn không?
Mộ Dung Trực Đoan thì một chút phản ứng cũng không có, lại đừng nói đến sẽ trả lời câu hỏi của Mộ Dung.
- Cha, hắn từng hẹn con ngày 18 tháng 8 cùng đến sông Tiền Đường xem thủy triều, nhưng con đoán chắc hắn cũng đã quên rồi.
Mộ Dung mỉm cười, nói tiếp:
- Nhưng mà con cũng đã hai lần thất ước với hắn, lần đầu tiên ở Giang Nam tiêu cục, con không có đến đó, lần thứ hai là ở đại mạc khao quân, con cũng không có đến, hắn nhất định cho rằng con là người thích hứa hươu hứa vượn.
Mộ Dung khẽ động lông mi:
- Không biết hiện tại hắn ra sao? Nghe nói hắn lại đại náo Tịnh Từ tự, ngay cả tượng Phật cũng đá ngã, tên này sao lại hay thích sinh sự như vậy chứ!
Mộ Dung bắt đầu từng câu từng câu kể ra bộ dạng ngu ngốc đần độn của Sở Phong, còn thỉnh thoảng cười trộm vài cái, cũng chỉ có nhắc tới Sở Phong, hắn cười mới trở nên hồn nhiên như vậy.
- Cha, mỗi lần con rời khỏi, lần nào Cô Tô cũng phải có chuyện phát sinh, con không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu...
Mộ Dung Trực Đoan vẫn vẻ mặt đờ đẫn, ngay cả con ngươi cũng không có chuyển động tí nào.
Mộ Dung chợt ngẩng đầu, nói :
- Cha yên tâm, con sẽ không để cho người khác khi dễ Mộ Dung thế gia, bọn chúng còn dám bức bách, con liền huy động hết cả đệ tử ở Cô Tô, một mất một còn với chúng!
Hắn đứng lên, phủ lại tấm nỉ lông lên hai chân Mộ Dung Trực Đoan như cũ, sau đó ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa.
***
Đêm khuya, một nơi trong rừng cây cách Mộ Dung sơn trang không xa, một công tử che mặt, tay phải cầm một cây quạt giấy, đưa lưng về phía bóng cây, y đang chờ đợi. Rất nhanh, một thân ảnh lướt tới và ẩn thân dưới bóng cây.
- Công tử, để cậu phải đợi lâu!
Bóng người kia nói .
Công tử che mặt chậm rãi xoay người, nói :
- Không sao!
Bóng người kia lại nói:
- Không ngờ được sáu vấn đề nan giải lại thoáng cái để Mộ Dung giải quyết sạch sẽ!
Công tử che mặt khẽ mỉm cười, nói:
- Hắn đã đảm đương được ngôi vị gia chủ, đương nhiên phải có thủ đoạn hơn người rồi!
- Công tử, ta thực sự không rõ, Đoàn trang chủ của Chức Cẩm Ti trang sao dám tới tận Mộ Dung sơn trang để đòi nợ chứ, còn mang theo cả Lãnh Sát Tàn Thủ, thực sự có phần ngông cuồng!
- Hừ hừ!
Che mặt công tử cười khẽ hai tiếng, nói :
- Bởi vì ta nói cho hắn Mộ Dung đã chôn thân ở đại mạc!
- A? Thì ra là thế, thảo nào hắn lại lớn mật như vậy!
- Lãnh Sát Tàn Thủ cũng là do ta cố ý để cho hắn mang đi!
Công tử che mặt phe phẩy cây quạt giấy trong tay.
- Không ngờ Mộ Dung cũng hạ thủ độc ác như vậy, vừa ra tay liền muốn mạng của Lãnh Sát Tàn Thủ! Đoàn trang chủ đúng là không được việc gì, mới thế suýt nữa đã bị dọa cho ngất xỉu!
Công tử che mặt nói:
- Hắn giết Lãnh Sát Tàn Thủ không phải là giết cho Đoàn trang chủ nhìn, mà giết để cho ta nhìn!
Bóng người kia không lên tiếng, che mặt công tử nói :
- Ta cũng không ngờ Mộ Dung lại xuất thủ độc ác như vậy!
Bóng người kia nói:
- Nghe nói hắn còn phế đi hai cánh tay của tài gia...
- Tài gia không sao, một sợi tóc cũng không hề bị tổn hại!
- Hả?
Bóng người kia có phần kinh ngạc.
Công tử che mặt nói:
- Mộ Dung còn chưa có cái năng lực làm tài gia bị thương một tí nào đâu!
Bóng người kia nói:
- Thì ra tài gia thâm tàng bất lộ như vậy! Công tử, Mộ Dung mọi việc cũng đều phải lao tâm lao lực, sơn trang thì không có mấy người có thể giúp hắn được việc gì, ta thấy Mộ Dung cũng chống đỡ không được bao lâu đâu!
Công tử che mặt thu lại cây quạt:
- Hừ! Nếu như hắn không nỗ lực hơn nữa, Mộ Dung sơn trang từ lâu đã rơi vào tay ta rồi!
Bóng người kia nói:
- Ta cũng không ngờ hắn lại có thể tự lực mà chèo chống Mộ Dung thế gia tới ba năm! Công tử, Mộ Dung tại Cô Tô rất được nhân tâm, chuyện này cũng không dễ làm!
Hai mắt công tử che mặt lóe lên lãnh quang, nói:
- Nhân tâm luôn luôn dễ thay đổi, chẳng qua phải nhìn xem thủ đoạn người nào cao minh hơn!
- Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Bóng người kia hỏi.
- Trước tiên tạm thời nghỉ một khoảng thời gian, chờ ta an bài sắp xết hết mọi việc, đến lúc đó...
Trong mắt công tử che mặt thoáng hiện lên vẻ âm lãnh.
Bóng người kia khom người nói:
- Công tử, nếu như vậy, ta về trước!
- Ừh, Mộ Dung không có nghi ngờ gì chứ!
- Công tử yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không hoài nghi ta!
- Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi!
- Vâng! Công tử!
Bóng người kia lướt ra khỏi bóng cây, để lộ ra một khuôn mặt trung hậu thành thật, không ngờ là quản gia Mộ Dung An!
***
Ngày hôm sau, Mộ Dung đang tại phòng khách thử trà thì Mộ Dung An vội vã đi vào, thần sắc hơi khác thường.
- An thúc, chuyện gì?
Mộ Dung buông chén trà hỏi.
- Thiếu chủ, mời đi theo ta!
Mộ Dung theo An thúc đi tới một nơi trong sân, trên mặt đất có một tấm vải trắng đang che cái gì, hiển nhiên là một cổ thi thể, Mộ Dung đang muốn cúi người xuống, An thúc đã giành trước cúi người xốc lên tấm vải trắng.
Dưới tấm vải trắng quả nhiên là một cổ thi thể, ánh mắt Mộ Dung đảo qua, trong lòng thầm giật mình, thi thể này chính là gã tùy tùng của tên tài gia kia, mà càng làm cho Mộ Dung kinh hãi chính là phương thức tử vong của gã tùy tùng này, không ngờ lại giống y chang như của tên bổn gia đệ tử Nam Cung khi đó.
- Là Thất Tâm Chưởng!
Mộ Dung nói .
- Thất Tâm Chưởng?
An thúc có vẻ rất kinh ngạc.
- An thúc, thi thể này tìm được lúc nào?
- Trong một sơn lâm cách Càn Nguyên đổ phường không xa! Hiện ở bên ngoài cũng đang đồn đãi nói thiếu chủ ghi hận trong lòng nên giết người này!
Mộ Dung nói :
- Bên ngoài đồn đãi thế nào chúng ta cũng đừng để ý tới, cũng không cần phải giải thích, làm tốt việc của chúng ta là được!
- Vâng, thiếu chủ!
Mộ Dung hỏi:
- Chỗ đó cũng chỉ có một thi thể này thôi sao?
An thúc đáp:
- Đúng vậy! Ta đã phái người tìm kiếm ở chỗ sơn lâm đó, nhưng cũng chỉ có một thi thể này thôi!
Mộ Dung trong lòng hơi khó hiểu, kẻ đó vì sao chỉ giết gã tùy tùng này mà không giết luôn cả tài gia?