Thượng Quan Y Tử đi qua, Sở Phong nói:
- Cô nương xem tấm bia đá này đi, mặt trên khắc là văn tự gì vậy?
Thượng Quan Y Tử kinh ngạc nói :
- Đây là chữ Tần triện, cũng là chữ Tiểu Triện!
- Chữ Tiểu Triện? Chẳng lẽ đây là tấm bia đá Tần Thủy Hoàng lập vào năm đó lúc phong thiện? Mặt trên khắc cái gì thế?
Thượng Quan Y Tử bắt đầu đọc lên:
- Hoàng đế lên ngôi, lập ra phép tắc rõ ràng để cho thần dân thiên hạ thuân theo. Đã trôi qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên thống nhất được thiên hạ, không ai không phục tùng. Trẫm đích thân tuần sát lê dân ở viễn phương, trèo lên Thái Sơn này, ngắm nhìn khắp xung quanh…
Thượng Quan Y Tử đọc xong, mới gật đầu nói:
- Xem ra đây xác thực là tấm bia đá Tần Thủy Hoàng lập khi phong thiện, nghe đồn từ lâu đã bị huỷ, thì ra nó vẫn còn!
Sở Phong nói :
- Thật ra những chữ này viết cũng rất đẹp!
Thượng Quan Y Tử nói :
- Chặt chẽ mà trầm mạnh, bình ổn ngay ngắn; thon dài uyển chuyển; ngang đều dọc thẳng, ngoài vụng trong khéo, thực sự là chữ đẹp! Tương truyền Thủy Hoàng đế sau khi thống nhất lục quốc đã phổ biến 'Thư đồng văn, xa đồng quỹ'(*), thủ tiêu văn tự của lục quốc rồi đặt ra chữ Tiểu triện, cho tới Tây Hán thể chữ lệ mới thay thế được, cho nên các thư tích khắc bằng chữ tiểu triện thời Tần là cực ít, bút tích thực lại càng hiếm thấy, không ngờ được lại ở chỗ này nhìn thấy thạch bi khắc tại thời Tần!
(*): Bánh xe cùng một trục, chữ viết cùng một loại : ý chỉ sự thống nhất
Thượng Quan Y Tử nhìn văn tự trên tấm bia đá có vẻ vô cùng kinh hỉ, thậm chí còn mang theo hưng phấn.
Sở Phong nói :
- Nghe cô nương nói như vậy hình như cũng khá am hiểu đạo thư pháp?
Thượng Quan Y Tử không lên tiếng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn văn tự trên tấm bia đá.
- Mà này cô nương, xem ra có cơ hội ta phải bộc lộ thủ bút, để cho cô kiến thức một chút cái gì gọi là bút tích thực!
Thượng Quan Y Tử cười nói:
- Nghe công tử nói như vậy nhất định là rất tinh thông thư pháp?
Sở Phong đắc ý nói :
- Tinh thông không dám, có chút lĩnh ngộ, có chút lĩnh ngộ!
Hắn đối với chữ viết của mình trước nay vẫn rất tự tin.
Thượng Quan Y Tử dời bước tới phía sau tấm bia đá, không khỏi khẽ kêu "A" một tiếng, nguyên lai phía sau bia đá là một khúm cỏ Nhân trần, trên khúm cỏ đó mọc chen lẫn một đám hoa nhỏ màu trắng có hình dạng như mây.
Sở Phong nói :
- Đây là loại hoa dùng làm thuốc dẫn đó hả?
Thượng Quan Y Tử gật đầu, Sở Phong cúi người đang muốn hái thì Thượng Quan Y Tử vội nói:
- Chỉ hái hoa thôi, đừng làm tổn thương rể nó!
Sở Phong đáp ứng một tiếng rồi đưa tay muốn hái, nhưng lại chần chờ mãi, bèn thu tay về nói:
- Thôi, hay là cô nương hái đi, ta tay chân vụng về, vạn nhất làm bị thương tụi nó thì đảm đương không nổi!
Thượng Quan Y Tử không khỏi mỉm cười, thế là cúi người xuống, vươn hai ngón tay như búp măng khẽ kẹp lấy bông hoa nhỏ, nhẹ nhàng bứt lên, động tác hái hoa đó thực sự là ưu mỹ quá thể.
Sở Phong hỏi:
- Hoa này thực sự không có tên hả?
Thượng Quan Y Tử nói :
- Có lẽ có, mà ta không biết mà thôi.
Sở Phong nói :
- Nếu như vậy, chi bằng chúng ta đặt cho nó một cái tên đi, gọi là 'Hoa tiểu bạch' được chứ?
Thượng Quan Y Tử cười nói:
- 'Hoa tiểu bạch' quá tầm thường, hay gọi 'Hoa tiểu vân' đi?
Sở Phong không khỏi vỗ tay khen:
- 'Hoa tiểu vân' ? Tên rất hay! Hình dạng như mây, màu trắng như mây, vẫn là cô nương tâm tư nhanh nhạy.
- Công tử chỉ hay thích...
Thượng Quan Y Tử chợt ngừng lại không nói tiếp.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta biết cô nương muốn nói cái gì, có phải cô nương muốn nói tại hạ thích vỗ cái gì phải không?
Thượng Quan Y Tử hơi đỏ mặt không lên tiếng, chỉ lẳng lặng hái hoa tiểu vân.
Khi hai người trở về làng, hiển nhiên cũng phải lăng không nhảy vào, kỳ thực cũng không cần như thế bởi vì đám binh sĩ vừa thấy họ đi tới đã sớm tránh ra hai bên, nhưng Sở Phong lại làm như không thấy cứ muốn kéo Thượng Quan Y Tử lăng không bay vào.
Thôn dân thấy hai người hái thuốc đã quay về, trong lòng bỗng sinh ra hy vọng, một đám bắt đầu vây quanh lấy hai người, vẻ mặt mồi người đều trông mong.
Thượng Quan Y Tử lập tức động thủ pha chế thuốc còn Sở Phong tất nhiên là phụ trách việc nhóm lửa sắc nấu, mỗi người đều bận bịu với công việc riêng.
Sau khi thuốc sắc xong, Thượng Quan Y Tử để cho một người uống trước, qua khoảng nửa canh giờ thì Thượng Quan Y Tử bắt mạch cho người đó, mọi người đều vẻ mặt khẩn trương quan sát.
- Thế nào?
Sở Phong nhịn không được hỏi trước.
Thượng Quan Y Tử lắc đầu, nói :
- Mạch tượng cũng không có biến hóa!
Mọi người không khỏi thất vọng.
- Thảo dược này không có hiệu quả hả?
Sở Phong lại hỏi.
Thượng Quan Y Tử nói :
- Có thể là phân lượng điều phối không đúng, chúng ta thử lại xem.
Vì vậy nàng điều phối các loại thảo dược với phân lượng khác thêm lần nữa, bảo Sở Phong sắc ra một chén, nhưng lại để cho một người khác uống, lại qua nửa canh giờ rồi bắt mạch, vẫn lắc đầu.
Thượng Quan Y Tử lại điều phối thêm lần thứ ba, lại để cho một người khác uống, Sở Phong khó hiểu mới hỏi:
- Sao không để cho cùng một người uống thử?
Thượng Quan Y Tử nói :
- Cho cùng một người uống nếu như có hiệu quả thì khó có thể phân biệt được là thuốc lần một hai là lần hai có hiệu quả!
Sở Phong vừa nghĩ, cười nói:
- Sao ta lại không nghĩ ra chứ, đúng là ngu mà!
Thượng Quan Y Tử cười nói:
- Không phải là công tử ngu đâu. Trước đây ta cũng thử qua như công tử nói vậy và để cho cùng một người uống thử, vốn tưởng hiệu quả đạt được nhất định là do phương thuốc sau cùng, kết quả cuối cùng mới phát hiện là phương thuốc đầu tiên sản sinh hiệu dụng, lại phải tốn mất một phen xoay sở mới xong!
Sở Phong cười nói:
- Thì ra tất cả những điều này của cô nương là do kinh nghiệm mà đạt được. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nếu như toàn để cho một người uống thử thì cũng đủ khiến cho hắn sặc chết mất!
Thượng Quan Y Tử cười nói:
- Xem ra công tử quả thật rất sợ uống thuốc?
Sở Phong xấu hổ nói:
- Cũng không phải rất sợ, chỉ hơi ớn thôi!
Vừa nói xong, thân thể cũng run lên một cái.
Cứ như thế, Thượng Quan Y Tử liên tục điều phối thảo dược để cho thôn dân uống thử, tới lần thử thứ tư thì trên mặt nàng rốt cuộc cũng lộ ra một tia mừng rỡ.
- Thế nào, có hiệu quả hả?
Sở Phong vội hỏi.
- Hiệu quả mặc dù không rõ rệt nhưng cuối cùng cũng có biến hóa, chỉ cần tiếp tục điều phối thì nhất định sẽ càng tốt hơn!
Những thôn dân xung quanh vừa nghe thế thì vui mừng không ngớt, rốt cuộc cũng thấy được một cơ hội sống, Sở Phong càng vung tay hô to hơn, còn hưng phấn hơn cả những thôn dân ấy, Thượng Quan Y Tử thấy hắn bởi vì nấu thảo dược nên khuôn mặt đã lem luốc, nhưng vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, không khỏi khẽ bật cười hích hích.
Sở Phong thấy nàng nhếch miệng nhìn mình, lúc này mới tỉnh ngộ vội vàng lấy tay vuốt lên mặt, nào ngờ tay hắn dính đầy than bụi, còn đen hơn cả khuôn mặt, vừa vuốt lên thì nhất thời biến thành như một diễn viên tuồng.
Thôn dân xung quanh nhìn thấy không khỏi cười lên ha ha.
Thượng Quan Y Tử mỉm cười lấy ra một tấm khăn tay đưa cho Sở Phong, khăn tay rất xinh xắn, có thêu một gốc Chỉ Lan thanh nhã, hương thơm thoang thoảng. Sở Phong đang định đưa tay tiếp lấy, nhưng vừa thoáng nhìn qua hai tay mình còn đen hơn cả than thì vội vàng thụt về, xấu hổ cười, nói :
- Hay là cứ để ta đi rửa một cái là xong thôi!
Thượng Quan Y Tử thu hồi khăn tay, lúc này một vị phụ nhân xách một rổ trúc đi tới, phía sau đi theo một tiểu cô nương sắc mặt vàng vọt khoảng 11,12 tuổi, đi chân đất, quần áo cũng đã hơi cũ rách.
Trong giỏ đặt hai chén cơm tẻ to, mặt trên lác đác mấy cọng dưa chua. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Phụ nhân đặt giỏ trúc lên bàn rồi nói với Thượng Quan Y Tử:
- Thượng Quan đại phu, mời dùng cơm trước đi!
Lúc này Sở Phong đã rửa mặt xong, đi tới hưng phấn nói:
- Oa! Ăn cơm rồi!
Xem ra cái bụng hắn sớm đã kêu réo ầm ĩ.
Phụ nhân quay đầu nói với Sở Phong:
- Sơn thôn nghèo khó chỉ có cơm rau dưa, công tử đừng chê!
Giọng điệu có phần mang theo áy náy.
Sở Phong thấy những thôn dân xung quanh chẳng qua là ăn chút khoai sắn rau dại để đỡ đói, có thể có một miếng cơm tẻ đã rất khó khăn rồi, mới nói:
- Đại thẩm khách sáo rồi, đại thẩm đã dùng chưa?
Phụ nhân vội vàng nói:
- Công tử xin mời, chúng tôi đã dùng qua rồi.
Sở Phong cũng không khách khí, bưng lên một chén cơm, đang muốn ăn thì thấy Thượng Quan Y Tử hỏi tiểu cô nương:
- Tiểu muội, hôm nay cảm thấy thế nào?
Tiểu cô nương nói :
- Lan tỷ tỷ, đầu em hơi nóng, tay chân rất yếu, hơn nữa...
Tiểu cô nương cũng không nói tiếp.
- Làm sao vậy?
Thượng Quan Y Tử truy hỏi.
- Em...
Tiểu cô nương nhìn mẫu thân một cái rồi cúi đầu không nói.
Sở Phong thấy ánh mắt nó không ngừng lén lút lướt qua cái giỏ trúc, hiểu rồi, xem ra là nó đói bụng quá, thế là cầm chén cơm trong tay đặt vào tay tiểu cô nương, nói:
- Tiểu muội ăn đi, đại ca ca ăn rất no rồi!
Trên mặt tiểu cô nương hiện ra vài tia kinh hỉ nhưng không có cầm lấy, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, phụ nhân vội nói:
- Công tử, điều này sao có thể được, cơm này là do mọi người trong làng cùng góp lại để cho hai vị, sao có thể...
Sở Phong nói :
- Coi như là ta cho tiểu muội ăn đi, đại thẩm không cần khách sáo!
Tiểu cô nương vẻ mặt khao khát nhìn mẫu thân, phụ nhân cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Ăn đi, từ từ thôi!
Sở Phong trong lòng không khỏi thở dài, nhìn tiểu cô nương nói:
- Tiểu muội từ từ mà ăn, đại ca ca sẽ không đòi lại đâu!
- Đa tạ đại ca ca!
Tiểu cô nương thanh thúy đáp một câu.
Sở Phong nở nụ cười, lộ ra dáng cười ngây thơ như mọi khi.
Thượng Quan Y Tử bưng lên chén cơm, bắt đầu thong thả ăn từng miếng nhỏ, phụ nhân nói:
- Tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa!
Nói xong kéo tiểu muội bỏ đi.
Sở Phong hỏi:
- Cô nương, vì sao đại thẩm gọi cô là Thượng Quan đại phu, còn tiểu muội lại gọi cô là Lan tỷ tỷ?
Thượng Quan Y Tử nói :
- Ta họ kép Thượng Quan, tên Lan Đình!
- Ồ, thì ra là Thượng Quan cô nương, thất kính, thất kính!
- Công tử đã từng nghe qua tên của ta sao?
Sở Phong ngẩn ra, gượng cười nói:
- Không có! Chẳng qua... ta thấy người khác khi trao đổi tính danh thường hay thất kính thất kính, cho nên...
Lan Đình mỉm cười rồi nhìn Sở Phong, Sở Phong thấy nàng nhìn mình, bèn hỏi:
- Chuyện gì thế?
Lan Đình ngạc nhiên nói:
- Công tử không dự định báo đại danh sao?
- Ờ, quên mất! Tại hạ Sở Phong, cô nương chỉ giáo nhiều hơn!
- Chỉ giáo cái gì?
Lan Đình có phần dí dỏm hỏi một câu.
Sở Phong sửng sốt, gãi đầu nói :
- Cái này... người khác hay nói như vậy nên ta cũng nói theo như vậy, cũng không biết chỉ giáo cái gì...
Lan Đình lại mỉm cười một cái.