Lan Đình mặc kệ bộ dạng khổ sở của Sở Phong, lấy từ trong rương ra một cây bút. Cán bút màu vàng ánh hồng, mang phong cách cổ, phía trên có điêu khắc hoa văn nhàn nhạt, đầu ngọn bút đen tuyền.
Sở Phong không khỏi khen:
- Một cây Mặc lũ tử hào thật đẹp. Cô nương thật sự là bậc thầy về thư pháp, đến dùng bút cũng rất cao nhã!
Lan Đình lại lấy ra một tấm lụa trắng trải lên bàn. Sở Phong vội vàng hỏi:
- Cô nương muốn kê một phương thuốc cho ta phải không?
Lan Đình không trả lời, lại lấy ra một cái nghiên mực. Sở Phong lại nói:
- Cô nương cứ dùng đại một tờ giấy là được, cần gì dùng tới lụa trắng quý báu như thế này? Xem ra phương thuốc này chắc chắn không phải là tầm thường rồi. À, để ta tới mài mực cho cô nương nha.
Nói xong, hắn liền cho một chút nước vào trong nghiên mực rồi bắt đầu mài mực. Hắn thấy nghiên mực có hình bầu dục, màu như ngọc bích, trông rất cổ xưa nhưng lại có một loại phóng thái thanh nhã. Sở Phong dùng ngón tay khẽ vuốt một chút thì thấy mát lạnh như ngọc, nắp đậy giống như kim thạch, bèn hỏi:
- Đây chính là Hấp nghiên sao?
Lan Đình có chút bất ngờ, nhìn hắn nói:
- Công tử cũng biết Hấp nghiên cơ à?
Sở Phong đắc ý nói:
- Hấp nghiên chính là một trong Tứ đại danh nghiên(*), tự nhiên ta cũng biết được một chút. Ta đã nói rồi mà, đối với thư pháp ta cũng có chút…
Hắn vội im bặt, trước mặt Lan Đình, hắn không dám nói mình có chút lĩnh ngộ nữa.
(*)Tứ đại danh nghiên: Đoan nghiên, Hấp nghiên, Đào Hà nghiên và Trừng Nê nghiên
- Công tử có biết lai lịch nghiên mực này không?
Sở Phong quan sát tỉ mỉ một lúc, hắn thấy cái rãnh xung quanh nghiên mực như dãy núi trùng điệp, sơn thủy gắn bó, hoàn toàn giống như trong tự nhiên, bèn nói:
- Nghe nói Nam Đường Lý Thiếu Vi là bậc thầy về khắc nghiên mực. Hắn từng dựa theo thế núi ở Côn Lôn để điêu khắc cho Nam Đường hậu chủ Lý Dục một cái Hấp nghiên tên là Nghiên Sơn. Nghe đồn rằng khi mài mực trên đó có thể nghiền ra năm màu. Người xưa gọi nó là 'Ngũ thủy phù Côn Lôn'. Chẳng lẻ nghiên mực này chính là 'Ngũ thủy phù Côn Lôn' sao?
Trong mắt Lan Đình không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ. Nàng đáp:
- Cái Hấp nghiên này chính là 'Ngũ thủy phù Côn Lôn'. Không ngờ công tử nhìn một cái đã nhận ra.
Sở Phong có chút đắc ý nói:
- Cô nương, không phải là tại hạ nói ngoa chứ, bất cứ nghiên mực nào trong thiên hạ này tại hạ đều có thể nói ra danh tính của nó đó.
- Vậy công tử có thể mài ra năm màu mực không?
Sở Phong ngẩn ra. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy mực đã được mài xong, chỉ một màu đen sẫm, bèn cười nói:
- Hôm nay cứ mài màu đen trước đã, sau này ta sẽ mài ra các màu sắc khác cho cô nương.
Lan Đình cười rồi cầm bút chấm vào nghiên mực. Sở Phong không nhịn được khen:
- Sáp thủy lưu bút, trơn không cự mực. Thật sự là hảo nghiên, hảo nghiên.
Lan Đình khẽ chuyển cổ tay, đầu bút lông hạ xuống mảnh lụa trắng như nước chảy mây trôi, nét viết thoải mái, bút họa lưu loát tuyệt diệu, mượt mà đoan trang, chính là chữ Tiểu triện.
Sở Phong bắt đầu nghĩ đến: "Hoàng đế lên ngôi, lập ra phép tắc rõ ràng…". Mặc dù hắn không hiểu được chữ Tiểu triện nhưng vì lúc trước đã gặp qua tấm bia đá trên đỉnh núi Thái Sơn nên hắn biết chữ Lan Đình đang viết chính là văn tự trên tấm bia đá đó.
Lan Đình viết một mạch hoàn chỉnh cả văn bia, tiếp đó là điểm thêm những chữ "Lâm, nhập, tuần, đông, nghi, đạo...", chính là những chữ trên tấm bia đá hiện ra rõ khi tiếp xúc với ánh lửa.
Sở Phong nhìn mấy chữ trên giấy thì không khỏi luôn miệng khen ngợi:
- Cô nương thật là bậc thầy thư pháp, không đúng, phải là thầy của bậc thầy. Tại hạ thực sự là xấu hổ, không, là rất xấu hổ.
Lan Đình khẽ mỉm cười.
Sở Phong nói:
- Ta còn tưởng cô nương muốn kê cho ta một đơn thuốc quý giá ngàn vàng chứ, thì ra lại là một bài bi từ.
Lan Đình thu bút rồi đưa tấm lụa trắng cho Sở Phong, nói:
- 'Phương thuốc' này được kê cho công tử nên sẽ thuộc về công tử.
Sở Phong ngẩn ra:
- Cho ta?
- Công tử không thích hả?
Sở Phong vội vàng đưa tay tiếp lấy, mừng rỡ nói:
- Sao lại không thích? Có được mặc bảo của cô nương tại hạ cầu cũng không được nữa là. Từ nay, mỗi ngày trước khi đi ngủ tại hạ đều phải quan sát để mà học tập mặc bảo của cô nương thì mới có thể ngủ yên được.
Lan Đình hơi đỏ mặt hỏi:
- Thuốc có còn đắng không?
Sở Phong tức thì hiện ra vẻ khổ sở nói:
- Vẫn còn đắng lắm!
Rồi hắn lại vừa cười vừa nói:
- Chẳng qua giờ có được mặc bảo này cô nương thì có đắng mấy cũng sẽ thành ngọt. Sau này mà có cái gì buồn bực, vừa nhìn mặc bảo này là mọi thứ đều tan thành mây khói; nếu có đói cũng chẳng cần phải nhìn cá gỗ nữa, chỉ cần nhìn mặc bảo này là cảm thấy như được ăn sơn hào hải vị; nếu như khát cũng không cần nghĩ đến me để giải khát, vừa nhìn mặc bảo là như được uống cam lộ…
- Công tử thật là…
- Hì hì, ta biết cô muốn nói cái gì, cô lại muốn nói ta thích vỗ… Hì hì.
Lan Đình có chút oán trách lườm hắn một cái rồi nói:
- Ngươi vươn tay ra đây đi.
Sở Phong biết nàng muốn bắt mạch cho mình để xem hiệu quả của thuốc như thế nào. Hắn vươn tay ra, đang muốn vén ống tay áo lên thì bỗng "Vù vù vù vù", bốn bóng người từ trên trời rơi xuống, phân thành bốn hướng đông, nam, tây, bắc vây quanh hai người.
Mấy người đó là bốn lão già râu ria bạc trắng nhưng tóc vẫn đen nhánh. Ánh mắt lóe ra tinh quang nhìn chằm chằm vào Sở Phong. Chính là tứ đại trưởng lão của Ma Thần tông.
Sở Phong cả kinh. Hắn không biết họ là tứ đại trưởng lão của Ma Thần tông nhưng bốn lão già này râu bạc trắng, tóc đen nhánh, giống y như mấy người kiếm mình mà nhóm thuyền gia đã đề cập tới. Xem ra họ không có hảo ý gì đối với mình.
Bỗng "Vù" một tiếng, lại một thân ảnh nữa lướt tới, một bộ hắc y, mặt có che một tấm vải đen.
- Phi Ưng?
Sở Phong mới nhìn đã nhận ra là ả.
- Các ngươi là người của Ma Thần tông?
- Rất giống, quả thật rất giống!
Bốn vị trưởng lão đánh giá Sở Phong từ trên xuống dưới rồi lẩm bẩm một câu.
Sở Phong chẳng hiểu họ nói gì nên không khỏi nhíu mày. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Chúng ta là tứ đại trưởng lão của Ma Thần tông.
Đông tông trưởng lão nói.
- Ma Thần tông tứ đại trưởng lão?
Sở Phong lại càng hoảng sợ.
- Cậu là Sở Phong?
- Chính là tại hạ! Không biết bốn vị trưởng lão tự mình đến đây có việc gì chỉ giáo?
- Chúng ta muốn mời tiểu huynh đệ tới Ma Thần tông một chuyến.
Sở Phong cười nói:
- Ta cùng tông chủ các ngươi không có chuyện gì để nói hết, mời bốn vị trở về đi.
Đông Tông trưởng lão nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu cho rằng có thể chạy thoát được sao?
Sở Phong thu lại dáng vẻ cười cợt, nói:
- Chưa thử qua thì làm sao biết là không thể?
- Được! Có chí khí!
Vừa dứt lời, Đông Tông trưởng lão đột nhiên lướt tới, giơ bàn tay lên, từ trên trên xuống đánh thẳng vào huyệt Bách Hội của Sở Phong. Sở Phong đã sớm ngưng thần đề phòng liền vội vàng nghiêng người, bàn tay Đông Tông trưởng lão đang bổ tới đột nhiên như đao phong chém ngang ngực Sở Phong, Sở Phong xoay người, tay phải gạt ngang, khéo léo đẩy ra chưởng kình, nhưng bàn tay Đông Tông trưởng lão lại lập tức biến thành lợi trảo, lộn cổ tay nắm lấy cánh tay Sở Phong. Sở Phong cả kinh không dám coi thường nữa, xoay cánh tay rồi đột nhiên thu lại, một chiêu "Kim thiền thoát xác", "Xoạt" một đoạn ống tay áo đã bị tóm xuống, cánh tay cũng bị cào ra năm vết thương, song cuối cùng hắn cũng chật vật né được.
Đông Tông trưởng lão thu tay lại, thân hình thoắt cái đã trở về chỗ cũ, gật đầu nói:
- Tuổi còn trẻ mà có tài nghệ như thế đúng là hiếm có, nhưng so với tôn chủ năm đó thì vẫn còn kém xa! Nếu tiểu huynh đệ đồng ý trở về Ma Thần tông, cậu chắc chắn sẽ là thiếu tôn chủ của chúng ta. Một thân võ công của tôn chủ chúng ta chắc chắn cũng sẽ truyền lại cho tiểu huynh đệ, tương lai tiểu huynh đệ tất sẽ không thể hạn lượng đươc.
Sở Phong cười ha ha nói:
- Ngày đó tông chủ các ngươi tự mình đến mời mà ta cũng mặc kệ, không ngờ đến nay hắn lại trở về điều động ra tứ đại trưởng lão? Thật quá coi trọng ta đó.
- Chánh đạo đã không dung tiểu huynh đệ, sao tiểu huynh đệ không gia nhập vào Ma Thần tông ta? Thiên hạ sẽ không có người dám khinh thị với tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ chỉ cần vung tay hô hào một cái là ngàn vạn huynh đệ Ma Thần tông sẽ tụ tập, hô phong hoán vũ, muốn làm gì thì làm.
- Ý các ngươi là muốn ta gia nhập ma đạo sao?
- Tiểu huynh đệ, chính đạo tuy chính nhưng chưa hẳn đã chính; ma đạo tuy tà nhưng chưa hẳn là tà, tiểu huynh đệ hà tất phải cố chấp chánh đạo hay ma đạo?
Sở Phong thở dài nói:
- Thật ra ta cũng không để ý cái gì là chánh đạo hay ma đạo, nhưng ta thích tự do đi theo con đường của mình, xin mời bốn vị trưởng lão trở về đi.
- Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ cậu không muốn hoàn thành nguyện vọng của tôn chủ sao?
Sở Phong ngẩn ra nói:
- Tôn chủ nguyện vọng gì chứ? Nguyện vọng của Tôn chủ các ngươi thì có quan hệ gì với ta?
- Tiểu huynh đệ nói ra lời này thật sự là đại bất hiếu.
Sở Phong bừng bừng giận giữ nói:
- Nếu các ngươi muốn hoàn thành nguyện vọng của tôn chủ các ngươi thì tự mà đi hoàn thành, đừng tới làm phiền ta! Ta nhắc lại lần nữa cho các ngươi hay: cha ta là cha ta, không phải là tôn chủ gì của các ngươi đâu.
Phi Ưng bỗng nói:
- Bốn vị trưởng lão, tông chủ đã có lời, nếu Sở Phong không chịu quay về Ma Thần tông thì cứ giết không tha! Không cần phải nhiều lời.
- Phi Ưng! Chúng ta tự có quyết định của mình.
Phi Ưng rùng mình, không lên tiếng nữa.
Đông Tông trưởng lão lại nói:
- Tiểu huynh đệ, với thực lực của bốn người chúng ta thì không tới mười chiêu đã có thể chế trụ được cậu rồi, cậu hãy nghĩ kỹ đi.
- Điều đó cũng chưa chắc.
Đang đứng im lặng, Lan Đình bỗng mở miệng nói:
- Ta nói Sở công tử chẳng những có thể tiếp mười chiêu của bốn vị trưởng lão mà thậm chí là có thể chống được tới bốn mươi chiêu.