Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phong thức dậy, khi ra khỏi cửa nghe được trong gian phòng sát vách truyền ra tiếng cười đùa của Phi Phượng và công chúa. Hắn gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy công chúa đang ngồi trước bàn trang điểm, quay về một mặt gương lớn, phía sau là Bàn Phi Phượng đang cầm một cây lược hình lưỡi liềm chải tóc cho công chúa. Nàng thấy Sở Phong đi vào, mới lườm hắn một cái, rồi lại tiếp tục chải tóc cho công chúa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Phi Phượng, sao muội lại chải tóc cho công chúa?
Phi Phượng nói:
- Vừa rồi công chúa trang điểm cho ta, ta đương nhiên cũng phải trang điểm cho công chúa. Người ta đang học trang điểm của công chúa đấy, ngươi xông vào đây làm gì?
Sở Phong không khỏi quan sát Bàn Phi Phượng, lát sau cười nói:
- Thì ra công chúa đã giúp muội trang điểm, thảo nào hôm nay Phi Tướng Quân lại loá mắt, hấp dẫn người đến vậy!
Phi Phượng giận mắng:
- Ý của ngươi là thường ngày ta không loá mắt, không hấp dẫn?
Sở Phong liền nói:
- Không! Không! Thường ngày cũng loá mắt, hấp dẫn, nhưng hôm nay là đặc biệt loá mắt, đặc biệt hấp dẫn!
Nói xong đi tới phía sau công chúa, chỉ thấy mái tóc công chúa đen óng ả, hầu như chấm tới mặt đất, không khỏi nhớ tới Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ cũng có một mái tóc dài, xinh đẹp như vậy.
Sở Phong thấy Phi Phượng chải có vẻ hứng thú, thế mới đoạt lấy lược, cười hi hi nói:
- Ta cũng giúp công chúa chải tóc!
Phi Phượng giận mắng:
- Đừng có mà làm rối lên đấy! - Rồi nàng cũng không để ý nữa.
Tay trái Sở Phong nâng lên mái tóc của công chúa, tay phải cầm lược, đang muốn chải xuống thì lại đột nhiên cả người cứng đờ, Bàn Phi Phượng cũng khựng người, hai người đồng thời thấy được một màn quỷ dị:
Mái tóc đen óng của công chúa đang từng sợi từng sợi từ từ biến thành màu xám trắng, lan ra cực nhanh, chưa tới một hơi thở, mái tóc đen thui của công chúa đã biến thành một mái tóc xám trắng!
Ở trong gương công chúa cũng thấy tất cả một màn này, sợ hãi đến mức không biết phản ứng sao. Khiếp sợ, đau thương, sợ hãi thoáng chốc tràn ngập đôi mắt nàng, nàng bỗng nhiên đứng lên, xoay người kinh hoàng không hiểu nhìn Sở Phong, run giọng nói:
- Sở... Sở công tử! - Khi nàng nói mà thân thể đã không ngừng run lên.
Sở Phong một tay ôm nàng vào lòng:
- Công chúa không cần sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để công chúa có việc gì!
Hắn đưa tay vuốt lên mái tóc công chúa, một mái tóc vốn mềm mại óng ả, giờ đây đã trở nên trắng ảm đạm, thô ráp, không còn chút sức sống nào.
Công chúa chậm rãi đưa tay vén mái tóc tới trước ngực. Quả thực là mái tóc của mình, từ nhỏ đến lớn, mình đều rất yêu quý mái tóc này, chưa bao giờ để nó rụng một sợi, nhưng chỉ chớp mắt đã biến thành một màu xám trắng.
Nàng vỗ về mái tóc đã biến thành màu trắng như tro, nước mắt cứ từng giọt lăn xuống!
Sở Phong vội hỏi:
- Công chúa có cảm thấy dị dạng gì không?
Công chúa lắc đầu, lúc này Phượng tỷ đẩy cửa đi vào, vừa đi vừa cười nói:
- Thì ra mọi người đều ở đây, ta đã chuẩn bị điểm tâm xong rồi...
Tiếng cười chợt dừng lại, bởi vì thoáng chốc thấy được mái tóc xám trắng của công chúa, kinh ngạc nói:
- Mái tóc của công chúa, sao lại...
Sở Phong kể lại tình hình vừa rồi, Phượng tỷ giật mình nói:
- Hiện tại kỳ hạn mới vừa qua một nữa, chỉ sợ là Tả Hiền Vương mượn việc này để hù dọa các người!
Sở Phong kéo lấy bàn tay công chúa:
- Chúng ta lập tức đi Thiên Sơn!
Phi Phượng vội vàng hô một câu "Chờ đã", rồi lấy ra một chiếc khăn choàng đầu và nói:
- Công chúa, để ta giúp cô choàng lên chiếc khăn này.
Công chúa cắn môi:
- Không cần, trắng thì cứ để nó trắng, Thái Bạch cũng có thơ nói 'tóc bạc ba nghìn trượng', ta cứ coi như là choàng một mái đầu thu sương là được rồi!
Sở Phong liền nói:
- Đúng! Ta cảm thấy mái tóc trắng này của công chúa rất xinh đẹp!
Bàn Phi Phượng liền trừng mắt dữ tợn với Sở Phong một cái, Sở Phong tự biết mình lỡ mồm, đang bất an, công chúa đã mỉm cười nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ba người vội vã cáo biệt Phượng tỷ, Phượng tỷ cũng không dám giữ lại, tiễn ba người ra khỏi Phượng Lâm các. Người đi đường đều dừng chân ghé mắt, ai cũng nhìn công chúa chỉ chỉ trỏ trỏ, tấm tắc lấy làm lạ, đương nhiên, một giai nhân tuyệt sắc như vậy, nhưng mái tóc lại là bạc trắng, làm sao không khiến người khác kỳ lạ.
Công chúa chỉ thản nhiên bước đi, cũng không tránh né, cũng không che đậy. Phi Phượng thầm nghĩ: "Công chúa nhìn như nhu nhược, nhưng thì ra lại kiên cường đến thế, nếu đổi lại là mình, chưa hẳn có thể làm được như vậy!"
Đi ra khỏi đường cái, ba người lên ngựa phóng về hướng Thiên Sơn.
Dọc theo đường đi cũng chỉ có ngày đi đêm nghỉ, nếu không phải sợ thân thể công chúa mảnh mai, Sở Phong thật hận không thể ngày đêm dục ngựa chạy một mạch. Cũng may, công chúa ngoại trừ mái tóc biến thành trắng xám thì cũng không có dị dạng gì khác, dọc theo đường đi công chúa cũng có vẻ rất bình tĩnh, điều này ít nhiều làm cho Sở Phong thoáng an tâm, nhưng lại cảm thấy, hình như công chúa bình tĩnh đến mức có chút lạ thường.