Sở Phong tìm một quán trọ để ngủ lại, ăn cơm xong, công chúa đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng thấy nói cười. Sở Phong và Phi Phượng hơi an tâm.
Ban đêm, Sở Phong đang nằm ở trên giường, nhưng không sao chợp mắt được, hắn có ngu cũng nhìn ra công chúa đang cố nén nội tâm kích động, nhưng giờ đây số phận của công chúa đã bị Tả Hiền Vương nắm giữ trong tay, hắn thì có thể làm được gì đây.
Đang trằn trọc, chợt mơ hồ nghe được một tiếng thở dài như từ xa thẳm vọng lại. Hắn xuống giường và nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy công chúa đang cô đơn đứng trong đình viện, dưới ánh trăng thanh lãnh, tay nàng cầm mái tóc xám trắng của mình ôn nhu vỗ về nó.
Sở Phong mở cửa đi đến đó, khẽ gọi:
- Công chúa!
Công chúa xoay người, hướng về hắn mỉm cười, tay vẫn còn đang vỗ về mái tóc.
Sở Phong hỏi:
- Vừa rồi là công chúa thở dài đó hả?
Công chúa xoay người, không nói gì.
Sở Phong thấy công chúa cũng không khoác thêm chiếc áo khoác lông chồn sương, có vẻ phong phanh, hắn cởi ra trường sam, khoác lên người nàng. Công chúa xoay người lại, hai mắt nhu tình nhìn Sở Phong, đoạn hơi dựa người lên ngực Sở Phong, trong mắt bỗng nhiên lại nước mắt lưng tròng.
- Sao thế công chúa?
Công chúa nói:
- Từ nhỏ tới nay, vẫn chưa có người yêu thương ta như công tử!
Sở Phong cười nói:
- Làm gì có? Cô là công chúa, phụ hoàng...À, khi công chúa sinh ra thì phụ hoàng công chúa đúng lúc băng hà, nhưng tới cùng còn có mẫu hậu công chúa thương công chúa mà?
Công chúa cắn môi nói:
- Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu hậu lần nào!
- Sao thế?
- Sức khỏe mẫu hậu vốn rất yếu, lúc mang thai ta lại phải chịu đủ đau khổ, khi lâm bồn lại bởi vì thai nhi bị ngược nên khó sinh, cho nên sau khi sinh ra ta thì cũng...
Công chúa cũng không nói gì tiếp, Sở Phong than thở:
- Thì ra công chúa vừa sinh ra đã phải mất đi cha mẹ!
Công chúa lặng lẽ nói:
- Không chỉ như vậy, ngày hôm sau, ma ma đỡ đẻ cho ta cũng bị bệnh qua đời, vì vậy tì nữ ma ma trong cung đều nói ta tướng mệnh khắc nghịch, đều không dám đến gần ta, thậm chí...
- Thậm chí cái gì?
- Ba ngày chưa được bú sữa!
- Ôi?
Sở Phong vừa kinh lại vừa đau lòng:
- Khó trách thân thể công chúa lại mảnh mai như vậy, thì ra vừa sinh ra đã bị bỏ đói ba ngày, nhưng công chúa còn có 18 vị tỷ tỷ mà, còn có rất nhiều quý phi tần cơ gì gì đó, họ không quan tâm gì công chúa sao?
Công chúa vành mắt đỏ hoe, nói:
- Họ ghét ta khắc chết cha mẹ, đều không dám thân cận. Ma ma không cho ta bú sữa, cũng là lén lút nghe lời nói của họ.
- Cái gì, không ngờ lại ác độc như vậy? - Sở Phong trong lòng cảm thấy đau đớn.
Công chúa nói:
- Sau đó ca ca ta biết, trong cơn giận dữ đã tự tay cầm kiếm chém mười vị ma ma, chấn động cả cung đình, sau đó ma ma mới không dám không cho ta sữa nữa!
- Ca ca đó... Nguồn: https://truyenfull.vn
- Chính là đương kim thiên tử!
- À?
Sở Phong cảm thấy bất ngờ:
- Không ngờ hắn vô đạo nhưng lại thương công chúa như vậy!
Tiếp theo Sở Phong thấy trên cổ tay công chúa treo một chuỗi phật châu, bèn hỏi:
- Phật châu này...
Công chúa nói:
- Đây là Bồ đề châu, là ca ca đi cầu cho ta! Từ nhỏ thân thể ta yếu ớt nhiều bệnh, ngự y trong cung đều nói ta sống không quá 10 năm, lúc đó ca ca mới tự mình đến Tây Sơn Linh Quang tự quỳ bái cầu phúc cho ta, và cầu được chuỗi Bồ đề châu này.
Sở Phong nói:
- Hắn có tấm lòng này cũng thật đáng quý, cũng khó trách công chúa có thể trộm xuất cung mà không kiêng nể gì cả, thì ra là có một hoàng đế ca ca thương yêu công chúa! Nhưng mà hắn thương công chúa như vậy, sẽ không nên để cho cô làm hòa thân công chúa, phải gả đến vực ngoại mới phải chứ?
Công chúa nói:
- Ca ca vốn cũng không đáp ứng, là ta khăng khăng muốn làm thôi!
Sở Phong không khỏi nâng lên cái cằm trắng toát của nàng, cười nói:
- Thì ra cô không phải là một công chúa điêu ngoa, mà là một cô công chúa bướng bỉnh!
Công chúa cười cười, lại nói:
- Tướng mệnh ta khắc nghịch, thân thể lại yếu ớt, mỗi lần đa sự, ca ca luôn trách mắng ma ma cung nữ không chăm sóc ta tốt, thường là đánh cho họ mình đầy thương tích, cho nên ở trong cung ma ma thị tỳ đều ghét ta, trong miệng không nói, nhưng sau lưng thầm oán giận nói xấu, ta cũng không dám sai bảo họ, hà tất lại bị bọn họ ghét thêm? Cho nên ta thường trộm xuất cung, có lúc thậm chí nghĩ, chạy ra ngoài rồi sẽ không trở về cung nữa.
Sở Phong nhìn công chúa thật sâu, hắn rốt cuộc hiểu vì sao nàng lại tình nguyện hòa thân vực ngoại, gả đến nơi đất cằn sỏi đá.
Công chúa lại nói:
- Cũng may có Thanh Nhi, trong cung ngoại trừ hoàng đế ca ca, cũng chỉ có Thanh Nhi là hiểu ta nhất.
Sở Phong hỏi:
- Thanh Nhi là cung nữ hả? Ta thấy trang phục cô ấy mặc đâu giống như cung nữ?
Công chúa lắc đầu:
- Thanh Nhi vốn cũng không phải là cung nữ. Năm đó ta trộm xuất cung, gặp phải Thanh Nhi đói ngất ở trên tuyết, cho nên ta dẫn cô ấy vào cung, giữ lại làm thị nữ theo bên mình.
Sở Phong nói:
- Thì ra công chúa đã cứu cô ấy, khó trách công chúa đã đuổi cô ấy ra khỏi cung mà cô ấy vẫn thiên lý xa xôi đi tìm công chúa!