Sở Phong vừa nghe có người rao bán Long Câu thảo, vội giục ngựa chạy qua, chỉ thấy người rao hàng là một ngư dân, trên mặt đất đặt một cái sọt nhỏ, trên sọt viết hai chữ "Trương Tam" xiên xẹo bằng mực hồng, có lẽ người này gọi là Trương Tam. Trong sọt đặt hơn mười cây cỏ nhỏ xanh tươi.
Sở Phong vội xuống ngựa hỏi:
- Đây là Long Câu thảo hả?
Trương Tam ngẩn người, thấy Sở Phong dáng vẻ không tầm thường, bèn nói:
- Thực không dám dấu, đây cũng không phải là Long Câu thảo, chỉ mượn kỳ danh rao hàng, người ở đây đều biết. Tuy nhiên cỏ này quả thực có chút kỳ hiệu, công tử không ngại mua một vài cây để chuẩn bị khi cần dùng đến?
- Nó có công hiệu gì?
- Cái này...tôi cũng không rõ, dù sao thì chỉ cần không phải ác chứng, phục nó hơn phân nửa có thể có chuyển biến tốt đẹp.
- Vậy xin hỏi tiểu ca làm sao có thể tìm được Long Câu thảo chân chính?
- Việc này...
Trương Tam bắt đầu nói quanh co.
Sở Phong ngược lại hỏi:
- Vậy cỏ này bán thế nào?
Trương Tam lập tức mặt mày tươi cười nói:
- Không mắc, năm mươi tiền một cây!
- Được! Ta mua hết!
Trương Tam tươi cười rạng rỡ:
- Được thôi. Ở đây có 12 cây, vừa tròn 600 tiền. Công tử chỉ cần đem cỏ này phơi khô cất kỹ, khi gặp bệnh nặng thì có thể dùng làm thuốc!
Sở Phong lấy ra một nén bạc đưa cho gã:
- Không cần thối, còn thừa giữ lại đi!
Trương Tam luôn miệng đa tạ, Sở Phong bèn hỏi:
- Không biết tiểu ca có thể nói cho ta biết tìm Long Câu thảo như thế nào không?
Trương Tam hơi do dự, nhìn nén bạc trong tay một cái, lại khẽ liếc trái ngó phải, mới nhỏ giọng nói:
- Long Câu thảo là Tây Hải chi bảo của chúng tôi, không thể tuỳ tiện nói cho người ngoài. Tuy nhiên nếu công tử khổ tâm tìm kiếm, tôi sẽ nói cho biết một ít, công tử nghìn vạn lần đừng nói cho người khác.
Sở Phong thầm buồn cười, vội vàng gật đầu đáp ứng.
Trương Tam nói:
- Long Câu thảo sinh trưởng trên một ngọn núi ở trung tâm Tây Hải, ngọn núi đó tên Hải Tâm sơn. Trước đây rất lâu người dân Tây Hải thường đi Hải Tâm sơn ngắt Long Câu thảo, sau đó thì ít dần, đến cuối cùng chỉ còn lại rất ít người biết phân biệt Long Câu thảo, mà người biết hái thì càng ít. Nói ra thật xấu hổ, tiền bối của tiểu nhân vốn biết hái Long Câu thảo, đáng tiếc truyền tới đời của tôi thì bị thất truyền, chỉ đành hái một số Long Câu thảo giả để kiếm kế sinh nhai.
Sở Phong lại vội hỏi:
- Vậy làm sao để đi Hải Tâm sơn?
Trương Tam nói:
- Phàm muốn đi Hải Tâm sơn thì nhất định phải xuất phát từ đầu đông của đảo Chim, nếu hai vị muốn đi thì có thể thuê thuyền đến đó. Tuy nhiên tôi khuyên hai vị nên bỏ ý nghĩ này đi thì hơn!
- Vì sao?
- Bởi vì ngày gần đây Tây Hải xuất hiện một đám hải tặc, tự xưng Đoạn Môn Ngũ Hổ, vô cùng hung ác, đập phá cướp bóc, không có việc xấu gì không làm, có lúc còn lên bờ cướp bóc thôn dân, gặp chúng nhất định sẽ mất mạng. Cho nên hiện tại ngư dân cũng không dám rời bến đánh ca, tôi cũng là bất đắc dĩ mới hái mớ Long Câu thảo giả này để kiếm sống qua ngày.
- Tiểu ca có thể đưa chúng tôi đến đảo Chim được không?
- Mời hai vị theo tôi!
Trương Tam cõng cái giỏ rồi dẫn đường. Sở Phong thấy hai chữ "Trương Tam" méo mó trên cái giỏ, không khỏi cười hỏi:
- Trong thôn tiểu ca có phải còn có một người tên là Lý Tứ đúng không?
Trương Tam ngẩn người, cười đáp:
- Công tử chê cười rồi. Kỳ thực tôi tên là Trương Sơn, nhưng người trong thôn thích gọi tôi là Trương Tam, gọi nhiều nên cũng thành quen. Trong thôn không có Lý Tứ, nhưng có một Ma Tứ, không làm việc đàng hoàng, chuyên làm mấy việc xấu không vốn!
- Ồ? Làm việc xấu không vốn là gì?
- Nếu có người muốn rời bến, hắn sẽ ra vẻ ân cần tiếp đãi, đợi lên thuyền của hắn rồi, đi tới giữa biển, hắn sẽ giở thủ đoạn hại người. Hai người muốn rời bến thì nhất thiết đừng lên thuyền của hắn.
- Thì ra là vậy!
Trong lúc nói chuyện đã đi tới một con đảo nhỏ, xa xa truyền đến từng tiếng hót líu lo. Khi đến nhìn chỉ thấy trên đảo này đậu vô số chim thú, có ban đầu nhạn(ngỗng Ấn Độ), hải âu, thiên nga, kim điêu, bách linh, vân tước, chim cốc, hắc cảnh hạc, v..v vô số kể, có con bay liệng trước gió, có con đang truy đuổi chơi đùa, có con đang tung tăng ngoài khơi, có con đang dạo bước trên đồng cỏ, thiên hình vạn trạng, nguy nga hùng tráng, thảo nào được xưng là đảo Chim.
Công chúa mở to mắt nhìn, xem bên này lại không nỡ bỏ bên kia, vừa đi vừa khen ngợi, hầu như không muốn cất bước.
Trương Tam nói:
- Hiện tại là mùa đông, phần lớn chim thú đều đã dời về Nam. Nếu hai vị đến vào mùa Hạ, khắp đảo này đều là chim thú, đó mới chân chính là náo nhiệt!
Sở Phong và công chúa kinh ngạc không ngớt, không ngờ được đây chỉ là một bộ phận chim thú chưa bay về phương Nam, nếu là mùa Hạ chim thú tụ tập đầy đủ nơi này, có thể tưởng tượng nó đồ sộ thế nào đây.
Trương Tam dẫn hai người đi tới phía Đông đảo Chim, trước mắt là mặt biển mênh mông, giỏ biển hiu hiu, nhìn về nơi xa sóng biển nhấp nhô bất tận, vô cùng xinh đẹp. Ven bờ từng đội thuyền đánh cá to nhỏ đang bỏ neo, nhìn từ thân thuyền, hiển nhiên đã có một khoảng thời gian chưa có rời bến.
Trương Tam nói:
- Tôi đưa hai vị tới đây thôi, hai vị muốn ra biển thì phải cẩn thận!
Nói xong lại "ơ" một tiếng, lẩm bẩm:
- Thuyền của Ma Tứ cũng ra biển rồi à? Hắn có lá gan ra biển đánh cá sao?
Cách đó không xa có một ngư dân nghe được lời Trương Tam, mới nói:
- Ma Tứ đâu phải ra biển đánh cá, hắn có một vụ làm ăn rồi!
- Hả?
Ngư dân kia nói:
- Sáng sớm hôm nay, có một cô gái tới đây một mình, lại muốn ra biển, chúng tôi nói có hải tặc thường lui tới, khuyên cô ấy đừng có ra biển, nhưng cô ấy bướng bỉnh không nghe. Chúng tôi cũng không dám xuất thuyền, chỉ có Ma Tứ dám ra biển, vì vậy cô ấy lên thuyền của Ma Tứ...
Sở Phong kinh hãi nói:
- Có phải cô ấy mặc bộ y bào màu trắng, mang theo cái hòm thuốc, và rất xinh đẹp?
- Đúng vậy! Đẹp đến nỗi cá thấy cũng phải lặn xuống đáy Tây Hải. Ma Tứ mê mẩn lén nhìn hoài, ta dám khẳng định hắn sẽ không có ý gì tốt!
Sở Phong vừa kinh vừa sợ, vội nói với Trương Tam:
- Tiểu ca, xin dẫn chúng tôi ra biển tìm cô ấy, vô cùng cảm kích!
- Việc này...
Trương Tam do dự:
- Cũng không phải là tôi không muốn, nhưng đám hải tặc này thật sự rất hung ác... TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
- Ngươi yên tâm, có ta ở đây, đám tặc nhân đó sẽ không dám tới gần nửa phân!
Sở Phong thấy Trương Tam vẫn còn do dự, lại vội nói:
- Ta cho ngươi thêm chút ngân lượng, xin ngươi hỗ trợ!
Nói rồi sờ tay vào ngực, nhưng phát hiện không còn đồng nào, không khỏi khẩn trương.
Công chúa đưa tay tháo xuống cây trâm có hoa văn Loan Phượng cuộn khúc trên đầu, đưa cho Trương Tam:
- Xin giúp chúng tôi!
Trương Tam tiếp nhận, vừa nhìn cũng biết đây là hàng có giá trị xa xỉ, sợ rằng đủ để cho mình cả đời áo cơm không lo, gã mới khẽ cắn môi nói:
- Được! Ta sẽ đánh bạc cái mạng này đi cùng hai vị một chuyến, mời hai vị lên thuyền!
Gã đưa hai người xuống cái thuyền đánh cá nhỏ của mình, đang muốn tháo dây thừng thì Sở Phong đã một kiếm chém đứt dây. Trương Tam bị hết hồn, cũng không dám nhiều lời, vội vàng chèo thuyền ra biển.
Đi được một đoạn đường, phía trước vẫn là hải vực mênh mông. Sở Phong đứng ở mũi thuyền, lòng nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục:
- Chèo nhanh lên đi! Chèo nhanh lên!
Trương Tam đã đầu đầy mồ hôi, ra sức khua động mái chèo, nhưng chiếc thuyền vẫn không đi. Sở Phong thật hận không thể tự mình chèo thuyền, khổ nổi không hiểu thao tác, ngược lại chỉ khiến hỏng việc. Hắn đứng ngồi không yên, đi tới đi lui ở trên thuyền.
- Sở đại ca!
Công chúa cất tiếng gọi. Sở Phong không trả lời, chợt đi tới đuôi thuyền, vung kiếm chém về mặt nước một nhát, "Ào" kích lên một cột sóng cao ba thước, con thuyền cũng theo đó lao về phía trước, khiến Trương Tam lại càng hoảng hốt hơn.
- Ào! Ào! Ào!
Sở Phong vung kiếm chém liên tiếp, con thuyền không ngừng lao về trước. Trương Tam chưa từng gặp qua công phu bực này, gã kinh hãi đến chết lặng người, vội vàng liều mạng cầm mái chèo, ổn định phương hướng.
Công chúa yên lặng đứng ở một bên, nhìn Sở Phong ra sức chém từng nhát kiếm vào mặt nước...
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, trong hải vực mênh mông bỗng nhiên trôi tới một con thuyền nhỏ. Trương Tam liếc mắt đã nhận ra đó là thuyền của Ma Tứ!
Sở Phong trống ngực đập thình thịch một cái, phi thân rơi xuống thuyền của Ma Tứ, bất chợt thấy một cỗ thi thể của hán tử trung niên nằm ngửa mặt ngã trên mép thuyền, mặt rỗ như tổ ong bầu, trên gáy có một vết đao, hiển nhiên bị kẻ nào một đao cắt cổ họng. Trên thuyền không còn người nào khác, chỉ có một cái hòm thuốc nhỏ nằm đổ trên boong thuyền.
Sở Phong nhặt lên hòm thuốc, lòng như chùng xuống.
Lúc này Trương Tam đã chèo thuyền sát tới, vừa nhìn đã sợ ngã quỵ xuống, run giọng nói:
- Là Ma Tứ, hắn... hắn đã gặp hải tặc, hải tặc ở ngay gần đây! Công tử, chúng ta nhanh đi về thôi! Cô nương kia sợ rằng đã bị...
- Câm miệng!
Sở Phong đột nhiên hét lớn tiếng, cả con thuyền bị chấn động. Hắn phi thân trở lại đuôi thuyền của Trương Tam, quát lên:
- Tiếp tục chèo thuyền!
- Thế còn bọn tặc nhân kia...
- Mau chèo thuyền! Còn lên tiếng nữa ta sẽ giết ngươi!
Sở Phong chém một kiếm lên mặt nước, kích lên một đợt sóng lớn, chiếc thuyền như mũi tên lao thẳng về phía trước, hù cho Trương Tam hoảng sợ phải nắm chặt lấy mái chèo, đâu còn dám nói một tiếng nào.
Sở Phong liên tục huơ kiếm chém xuống mặt nước, càng chém càng vội, càng chém càng nhanh, quả thực giống như nổi cơn điên, cuối cùng điên cuồng thét a một tiếng, "bồng" chém ra một đạo kiếm phong, "ào" kích lên một con sóng cao cả ngàn xích, con thuyền trong nháy mắt bay khỏi mặt nước một thước, tựa như con cá kiếm tung lên khỏi mặt nước...
Không biết đã chém bao lâu, Sở Phong đã kiệt sức, hai mắt cơ hồ như rỉ ra máu.
- Sở đại ca!
Công chúa khẽ cất tiếng gọi, Sở Phong không đáp lại, vẫn từng nhát kiếm một chém xuống nước, mặc dù kiếm khí đã không thể kích lên được bọt sóng, thậm chí ngay cả kiếm khí cũng bắt đầu không phát ra được.