Trong làn sóng biển mênh mông chợt hiện ra một chiếc thuyền lớn, trên thuyền có ánh đao chớp động, trên cột buồm cao vút treo một cánh buồm to, phía trên bay phất phơ một lá cờ thêu năm đầu hổ hung ác, há hốc miệng như đang muốn ăn thịt người vậy.
- Là...là Đoạn Môn Ngũ Hổ! Xong, toi rồi...
Hai chân Trương Tam mềm nhũn, ngã quỵ trên boong thuyền.
Sở Phong mở bừng hai mắt, ôm lấy công chúa phi thân nhảy lên, thoáng chốc rơi xuống boong chiếc thuyền kia.
Trên đầu thuyền có không ít lâu la tay cầm đại đao, thấy đột nhiên có hai người bay xuống, một tiểu tử tuấn lãng bận bộ lam sam, một cô nương xinh đẹp với mái tóc trắng như tuyết, trong nhất thời đều sửng sốt.
- Đi gọi ngay đương gia của các ngươi ra đây! - Sở Phong lạnh lùng quát.
Không có tiếng trả lời.
- Gọi đương gia của các ngươi ra đây!
Sở Phong lại quát một tiếng, vung kiếm chém ra một đạo kiếm phong, cây cột buồm cao to bị chém làm hai đoạn, ầm ầm rơi xuống mặt nước.
Oa! Liều quá thể.
- Các huynh đệ làm thịt hắn!
Đám lâu la lập tức vung đao tiến lên. Sở Phong cũng không nương tay, thân hình xoay một vòng, mười mấy tặc nhân đã nằm ngã trên đất, mười mấy tên thì bị đá bay rơi xuống nước.
- Dừng tay!
Chợt một tiếng gào to, có năm hán tử cường tráng để râu xồm xoàm đi ra từ khoang thuyền, đều bận một kiểu trang phục, tướng mạo cũng tương tự, tay cầm một thanh Đoạn Môn đại đao.
- Thật to gan! Dám dương oai trên thuyền chúng tao!
Thì ra năm người này chính là Đoạn Môn Ngũ Hổ, là năm huynh đệ, đại ca gọi Đoạn Nhất Hổ, nhị ca gọi Đoạn Nhị Hổ, cứ theo cách gọi này suy ra. Năm người đều học được Đoạn Môn đao pháp, có chút bản lĩnh, nên tự xưng là Đoạn Môn Ngũ Hổ!
Có lâu la nói:
- Đại đương gia, hắn chém cột buồm của chúng ta!
Đoạn Nhất Hổ quay đầu quả nhiên nhìn thấy cột buồm đã bị chém làm hai đoạn, lá cờ ngũ hổ đã bị bay xuống nước, lập tức giận đến đầu bóc khói, luôn miệng chửi bới.
Sở Phong lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần, lập tức đem người giao ra đây!
- Hừ! Hảo tiểu tử, ta sẽ cho ngươi xuống mà đòi người với Diêm La Vương!
Ngũ hổ tức giận quát một tiếng, đồng loạt vung Đoạn Môn đao bổ tới, nơi đao phong lướt qua tràn ngập uy lực, rất là kinh người.
Sở Phong đâu có coi chúng ra gì, trường kiếm vừa duỗi vừa móc, ngũ hổ cũng không biết chuyện gì xảy ra, năm thanh Đoạn Môn đao đã bị trường kiếm móc lên trên lưỡi kiếm, xoay tít tựa như máy xay gió, tiếp theo trường kiếm vung lên, năm thanh Đoạn Môn đao bị bắn ra, "phập phập phập phập phập" cắm lên nửa đoạn cột buồm, xếp thành một hàng thẳng tắp từ trên xuống dưới.
Không chờ ngũ hổ định thần lại, Sở Phong tung người lên, "Bịch bịch bịch bịch bịch", tung liền năm cước đá ngũ hổ ngã xuống đất, lại một cước đạp lên ngực Đoạn Nhất Hổ, quát lên:
- Đem người giao ra đây!
Đoạn Nhất Hổ cũng mạnh miệng:
- Giao người nào, lão tử không biết!
Sở Phong cố sức giẫm lên, chỉ nghe thấy vài tiếng "rắc rắc rắc rắc", xương ngực Đoạn Nhất Hổ cơ hồ bị giẫm gãy, y đau đến độ muốn toát mồ hôi.
- Nói! Ma Tứ có đúng là bị ngươi giết không!
Đoạn Nhất Hổ vẫn mạnh miệng, cắn răng nói:
- Cái gì Ma Tam, Ma Tứ, lão tử giết người vô số, sao biết hắn là Trương Tam hay Lý Tứ! Ngươi muốn giết cứ giết, lão tử mà nhăn mày thì sẽ không phải là hảo hán!
Hai mắt Sở Phong phát lạnh, đâm thẳng trường kiếm xuống. Đoạn Nhất Hổ trừng to mắt nhìn lưỡi kiếm đâm tới cổ họng của mình, cũng không nhắm mắt lại.
- Sở công tử!
Đúng lúc này, một tiếng la dịu dàng truyền đến từ khoang thuyền, lưỡi kiếm thoáng chốc dừng lại, một tiếng "Sở công tử" này thực sự quá quen thuộc.
Tiếp theo một người đi ra từ khoang thuyền, một bộ trường bào bạch y, tay áo thướt tha, tóc vén cao hình bán nguyệt, mái tóc như lụa, bờ vai thon như được đẽo gọt, eo như bó, miệng như anh đào, chính là Thượng Quan Lan Đình.
Sở Phong cơ hồ không dám tin, ngơ ngác nói:
- Y Tử cô nương, cô...không có việc gì chứ?
- Ta không sao, sao ngươi lại tới đây? Vị này chính là... - Lan Đình nhìn sang công chúa.
Sở Phong tiến lên một bước, vẻ mặt kích động nói:
- Y Tử cô nương, sao cô có thể ra biển một mình, cô có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay không! Biển này có cường đạo, lại có sóng gió, cô đi một mình, lại không biết võ công...
- Sở công tử, ta không sao.
- Y Tử cô nương, họ nói cô đã lên thuyền của Ma Tứ, cô không biết tôi lo lắng thế nào đâu. Ma Tứ đó không phải là người tốt, sao cô có thể lên thuyền của hắn? Tôi thấy Ma Tứ chết ở trên thuyền, bên cạnh bỏ lại cái hòm thuốc của cô, tôi...tôi...cô không biết tôi sợ thế nào đâu!
Lan Đình thấy Sở Phong vẫn còn kích động, bèn nói:
- Ta rất tốt, là năm vị đương gia này đã cứu ta.
Lúc này, ngũ hổ đang nằm trên mặt đất cũng lục tục đứng lên, vừa nhìn tình hình đã biết là hiểu lầm, nhếch miệng nói:
- Thì ra hai người quen biết, sớm biết như vậy, huynh đệ chúng tôi không cần phải chịu một trận đòn này rồi!
Sở Phong cũng biết là hiểu lầm, vội vã nhận lỗi:
- Vừa rồi mạo phạm các vị đương gia, thực sự áy náy!
Đại đương gia Đoạn Nhất Hổ vừa rồi suýt nữa bị Sở Phong giẫm cho gãy cả xương ngực, cười ha ha nói:
- Không đánh không quen biết! Có thể chứng kiến tiểu huynh đệ có công phu cao như vậy cũng thật là may mắn, mau mời vào khoang thuyền!
Có tiểu đầu mục nói với Đoạn Nhất Hổ:
- Đại đương gia, cột buồm bị chém đứt, không thể tiến lên được!
Thì ra, thuyền cổ đại đều dựa vào cánh buồm mượn sức gió để chạy, nên mới gọi là "xảo phàm năng sử bát diện phong", hiện giờ cột buồm đã bị Sở Phong chém đứt, nên thuyền chỉ có thể lởn vởn tại chỗ.
Sở Phong hơi ngại. Đoạn Nhất Hổ trừng mắt với tiểu đầu mục kia, giọng ồm ồm quát:
- Ý kiến cái gì, bảo người tới khoang đáy đạp chân vịt để chèo thuyền thay là được!
Rồi quay đầu thấy Sở Phong đang lúng túng, nhếch miệng cười nói:
- Tiểu huynh đệ, chém đứt thì chém đứt, để bữa khác cướp con thuyền lớn hơn, không cần chú ý! Không cần chú ý!
Sở Phong thật sự có chút dở khóc dở cười, đi theo Đoạn Nhất Hổ vào khoang thuyền ngồi.
Có lâu la sớm đã bắt Trương Tam lên thuyền, thấy đại đương gia và Sở Phong xưng huynh gọi đệ nên liền thả gã ra, mời gã vào khoang thuyền. Trương Tam sợ đến hai chân mềm như bún, đâu còn đi được nữa, bị nửa kẹp nữa mời mang vào khoang thuyền, cũng không dám ngồi xuống, người thì cứ run cầm cập. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Sở Phong hỏi Đoạn Nhất Hổ:
- Đại đương gia, Ma Tứ là do ngươi giết hả?
- Ngươi nói là tên mặt rỗ?
Sở Phong gật đầu.
- Hừ! Tên kia dám vô lễ đối Y Tử, ta một đao kết liễu hắn, xem như là dễ dãi cho hắn lắm rồi!
Thì ra Lan Đình sau khi lên thuyền của Ma Tứ, Ma Tứ liền chèo thuyền ra biển, chèo được khoảng hai canh giờ, xác định bốn bề vắng lặng, thế là lộ ra chân tướng. Lan Đình hoảng hốt, ngay khi không biết làm sao thì gặp ngay thuyền của Đoạn Môn Ngũ Hổ đi qua, một đao giết Ma Tứ. Thế là Lan Đình lên thuyền của họ, bởi còn chưa hết kinh hồn, ngay cả hòm thuốc cũng quên lấy.
Sở Phong cười nói với Lan Đình:
- Y Tử cô nương mà đi ra sớm chút nữa thì tránh được một trận đánh rồi!
Lan Đình nói:
- Năm vị đương gia nghĩ đến ngươi muốn hại ta, nên không dám để cho ta đi ra mà.
Đoạn Nhất Hổ há to miệng nói với Sở Phong:
- Ngươi vừa lên thì đã chém đứt cột buồm của ta, đánh ngã huynh đệ của ta xuống nước, so ra còn hung thần ác sát hơn ngũ hổ chúng tôi nữa!
Sở Phong lúng túng nói:
- Ta nghĩ là các ngươi đã bắt Y Tử cô nương, nhất thời nóng lòng, cho nên...
Đoạn Nhất Hổ nói:
- Tiểu huynh đệ, chúng tôi tuy là cường đạo, tuy nhiên ân oán rõ ràng, Y Tử có ân tái sinh với năm huynh đệ chúng tôi, sao chúng tôi lại hại Y Tử được. Ai muốn hại Y Tử, ngũ hổ chúng tôi còn muốn liều mạng với hắn!