Cổ Đạo Kinh Phong


Sở Phong hỏi hai người có đói bụng không, Lan Đình không lên tiếng, công chúa đỏ mặt nói:
- Từ lúc chúng ta trôi tới đây thì vẫn chưa ăn gì, vốn định tìm chút trái cây ăn, nhưng mà...

Sở Phong rất đau lòng nói:
- Hai người chân yếu tay mềm, không biết bắt cá, không biết săn bắn, không biết trèo cây, có thể không đói bụng được sao? Nhưng may có ta ở đây, hai người muốn ăn gì sẽ có cái đó. Hai người mau chuẩn bị củi nhóm lửa đi, ta đi hái chút trái cây, bắt ít cá về nướng. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Hắn rất nhanh đã hái về một đống trái cây, sau đó lại đi đến bờ đảo bắt cá. Lan Đình và công chúa thì tìm cành củi với cỏ khô về, nhóm lên một đống lửa.

Công chúa cười nói:
- Lan tỷ tỷ nói lát nữa khi Sở đại ca nướng cá có thể sẽ đọc câu kia nữa không?

Lan Đình cười nói:
- Ta thấy hơn phân nữa sẽ đọc thôi. Không đọc câu đó thì hắn sẽ cảm thấy không dễ chịu.

- Lan tỷ tỷ nói đúng lắm.

Xem ra trong thời gian trên đảo, hai người đã nói rất nhiều chuyện về Sở Phong.

Công chúa cầm lấy một quả trái cây:
- Lần trước chúng ta vì hái mấy quả trái cây mà nghĩ đủ mọi cách, kết quả vẫn hái không được gì, vẫn phải dựa và Sở đại ca!

Lan Đình cười nói:
- Sở công tử vừa thấy sợi tóc của công chúa liền liều mạng bơi lại, sợ công chúa bị đói đó thôi.

Công chúa nói:
- Sở đại ca đối với tỷ tỷ mới là tình thâm. Ngày hôm trước Sở đại ca biết tỷ tỷ ra Tây Hải một mình, còn lên thuyền của Ma Tứ, huynh ấy như bị điên lên. Tỷ tỷ nhìn không thấy bộ dạng lúc đó của Sở đại ca y đâu, quả thực như muốn ăn thịt người vậy, cả ta cũng bị huynh ấy dọa.

- Hắn... như vậy sao?

Công chúa gật đầu, Lan Đình không lên tiếng, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Sở Phong đang xách mấy con cá trở về, vừa đi vừa cười nói:
- Cá này hơi đặc biệt, không có vẩy.


Công chúa nhìn lại, những con cá này thân rất dài, đầu tròn vo, toàn thân quả nhiên không có cái vẩy nào.

Lan Đình nói:
- Đây là hoàng ngư(cá thủ), còn có tên là Lỏa Lý, là loài cá chỉ có ở Tây Hải, nghe nói nó vừa có thể sinh trưởng tại nước mặn, cũng có thể sinh trưởng tại nước ngọt.

- À, vậy có thể gọi nó là mọi việc đều thuận lợi rồi?

Sở Phong dùng cành cây xiên ba con cá, theo thường lệ lại nói:
- Lần này hai người có lộc ăn rồi, công phu nướng của ta chính là...

Công chúa và Lan Đình đã mím môi cười khì:
- Biết là Sở đại ca sẽ đọc câu này mà, chúng ta cũng thuộc lòng luôn rồi.

Sở Phong xấu hổ nói:
- Nếu như vậy... ta sẽ không nói nhiều nữa.

Sở Phong nướng mà cứ cảm thấy có chút thiếu thiếu, một lát sau hắn nói:
- Hai người có thể nghe ta nói hết một câu này không? Ta không nói hết cứ cảm thấy...thế nào ấy... chính là...

Công chúa cười khì:
- Được rồi, ta và Lan tỷ tỷ đều nghe, huynh nói đi.

Sở Phong lập tức tỉnh táo cả người, ưỡn thẳng lưng nói:
- Lần này hai người có lộc ăn rồi, công phu nướng của ta chính là thiên hạ nhất tuyệt, có một không hai, không cần bất cứ gia vị nào cũng có thể nướng ra ngọt, chua, đắng, cay. Này hai người muốn ăn vị nào?

Công chúa nói:
- Ta muốn ăn ngọt.

Sở Phong nhìn sang Lan Đình, Lan Đình mỉm cười nói:
- Ta có lẽ muốn ăn hơi nhạt thôi.

- Được! Không thành vấn đề!

Sở Phong đáp ứng một tiếng, rồi hăng hái bắt đầu nướng, vừa nướng vừa nói:

- Không biết mấy người Đoạn đại đương gia ra sao rồi?

Lan Đình nói:
- Thuyền của họ đã bị đánh chìm, sinh tử khó dò."

- Rốt cuộc là ai tập kích chúng ta? - Sở Phong quay đầu hỏi: - Công chúa, hình như nàng nói đó là thuyền An Trạch gì thì phải?

Công chúa gật đầu nói:
- Thuyền An Trạch là một loại chiến thuyền của Đông Doanh, khá lợi hại, ta đã từng nhìn thấy nó từ một số đồ phổ chiến thuyền ở trong cung.

Sở Phong nghi hoặc nói:
- Chiến thuyền của Đông Doanh sao lại xuất hiện tại Tây Hải?

Công chúa nói:
- Ta từng nghe Hoa thừa tướng đề cập qua với hoàng thượng, Đông Doanh đang tạo chiến thuyền tại vùng duyên hải, vả lại lại âm thầm phái ra rất nhiều thám tử lẻn vào Trung Nguyên, nhất định là có ý đồ, nhưng hoàng thượng lại không đồng ý.

Sở Phong nhíu mày nói:
- Tây Hải chỉ là một cái hồ, cho dù Đông Doanh bí mật tạo chiến thuyền tại vùng duyên hải thì cũng không thể xuất hiện tại Tây Hải được, trừ phi thuyền kia biết bay!

Lan Đình như có chút suy nghĩ nói:
- Nếu như bọn họ trực tiếp tạo thuyền tại Tây Hải thì sao?

Sở Phong không lên tiếng, đây cũng không phải là không có khả năng, nếu là như vậy, tình thế trở nên nghiêm trọng rất nhiều, cho thấy Đông Doanh đã thành lập cứ điểm tại Tây Hải, hơn nữa chúng còn phát pháo tập kích, rất có thể là vì sợ có người phát hiện ra.

Vậy thì không ổn, Tây Hải là hồ lớn nhất Đông Thổ, vậy mà lại bị ngoại bang khống chế, không thể coi được.

Trầm mặc một hồi, Sở Phong cười nói:
- Quên đi, đây là quốc gia đại sự, tự có triều đình đi quản, đâu cần chúng ta phải phí tâm! Ta vẫn nướng cá của ta thì hơn.

Lan Đình chợt hỏi:
- Sở công tử, mấy ngày này bệnh đau ngực của ngươi có phát tác không?


Sở Phong nói:
- Thỉnh thoảng một hai lần, cũng không đáng ngại.

Công chúa ngạc nhiên nói:
- Sở đại ca bị bệnh đau ngực ư?

Sở Phong nói:
- Ngực ta có đôi khi tự nhiên phát đau.

Công chúa nói:
- Thảo nào có lúc ta thấy Sở đại ca đột nhiên lấy tay che ngực, vẻ mặt đau đớn, hỏi thì huynh chỉ cười lấp liếm đi, thì ra là như vậy. Trong cung ngự y cũng có không ít phương pháp trị chứng đau ngực, đáng tiếc ta không ghi nhớ.

Sở Phong cười ha ha nói:
- Lan tỷ tỷ của nàng là thiên hạ đệ nhất Y Tử, nếu như cả cô ấy cũng trị không hết, mấy ngự y trong cung ấy thì làm được gì.

Lan Đình nói:
- Sở công tử, thiên hạ năng nhân dị sĩ có rất nhiều, người hơn ta có cả khối, cho dù ta không thể chữa khỏi cho công tử, nhất định có người khác có thể trị được.

Sở Phong xua tay nói:
- Dù sao ta cũng chỉ để cho Y Tử cô nương xem bệnh, ta cũng chỉ uống thuốc của Y Tử cô nương sắc.

Lan Đình cười nói:
- Không phải công tử nói thuốc của ta sắc rất đắng sao?

Sở Phong vội nói:
- Thuốc đắng dã tật. Đắng mới tốt mà.

- Khi uống thuốc công tử cũng đâu phải nói như vậy.

Công chúa hiếu kỳ nhìn Sở Phong:
- Không ngờ Sở đại ca anh hùng tuấn vĩ mà lại sợ uống thuốc?

Sở Phong nói:
- Công chúa cảm thấy ta anh hùng tuấn vĩ ư?

Công chúa đỏ mặt, nhưng xấu hổ gật đầu.

Sở Phong lập tức ưỡn ngực nói:
- Chỉ bằng lời này của công chúa, lần sau uống thuốc ta sẽ tuyệt không nhíu mày.


Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi cá nướng. Lan Đình và công chúa đã sớm thèm nhỏ dãi, nhưng lại ngại không dám mở miệng, chỉ nhìn cá nướng trong tay Sở Phong mà nuốt nước bọt. Rốt cuộc đợi Sở Phong nói: - "Được rổi", thật là trông mòn con mắt.

Sở Phong cầm một nhánh, một nhánh đưa cho công chúa, một nhánh đưa cho Lan Đình. Lan Đình cầm lấy, nói tiếng: - "Đa tạ Sở công tử."

Công chúa không khỏi cười nói:
- Sao hai người lại khách khí thế nhỉ?

Sở Phong và Lan Đình nhìn nhau, nhất thời cũng không lên tiếng.

Công chúa và Lan Đình rất nhanh đã ăn xong cá nướng, nhưng thấy con trong tay Sở Phong thì chưa ăn một miếng nào, hiếu kỳ hỏi:
- Sao công tử không ăn?

Sở Phong nói:
- Sau khi ta ăn trái cây và cỏ của Tinh Vệ đưa tới, bây giờ vẫn còn rất no!

Lời vừa ra khỏi miệng thì hắn đã hối hận rồi, bởi vì hai đôi mắt của công chúa và Lan Đình đang nhìn con cá nướng trong tay mình chằm chằm, xem ra họ quả thực đói lắm.

Chung quy không thể xé con cá làm hai, hắn vội vàng há mồm cắn một miếng, gần như cắn hết cả nữa con cá.

Công chúa ngạc nhiên nói:
- Không phải Sở đại ca nói còn no sao?

Sở Phong vừa cắn vừa nhồm nhoàm nói:
- Mới nãy còn no, nhưng đột nhiên đói bụng rồi! - Lại vội vàng xiên thêm hai con cá: - Ta sẽ nướng thêm hai con cho hai người!

Lan Đình cười nói:
- Cái bụng của công tử quả thật khó đoán!

Ăn xong cá nướng, Sở Phong duỗi duỗi người:
- Đêm nay ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai sẽ đi tìm Long Câu thảo.

Lan Đình chỉ cười, không lên tiếng.

Đêm đó, ba người ngủ ở trên đảo. Sở Phong cũng rất quy củ, tự nằm ở một bên. Lan Đình và công chúa thì dựa vào nhau ngủ.

Đêm dần dần chìm vào sâu, Lan Đình bỗng nhiên mở mắt ra, đứng lên rồi lặng lẽ đi thẳng tới giữa đảo, sau đó cúi người xuống bắt đầu lần tìm cái gì trong bụi cỏ gai, nàng tìm rất tỉ mỉ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận