Cổ Đạo Kinh Phong


Đám người Sở Phong rốt cuộc cưỡi bè trở về đến đảo Chim, rồi lên bờ đi tìm Túc Sương, Phi Phượng cũng tìm Hỏa Vân câu về. Hai con ngựa vừa thấy mặt, không ngờ cọ gáy vào nhau, có vẻ vô cùng thân thiết.

Sở Phong hiếu kỳ hỏi:
- Phi Phượng, Hỏa Vân câu của muội là đực hay cái vậy?

Phi Phượng trừng mắt nói:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Sở Phong cười nói:
- Ta thấy bộ dạng của nó và Túc Sương như vậy, chắc là kết Túc Sương rồi, đang cùng Túc Sương thân thiết đấy!

- Hừ! Đầu óc toàn ý nghĩ xấu!

Sở Phong ngẩn ra, quay đầu hỏi công chúa:
- Này mà cũng tính là ý nghĩ xấu à?

Công chúa đỏ mặt nói:
- Ta không biết, huynh hỏi Lan tỷ tỷ đi!

Sở Phong nhìn sang Lan Đình, trên mặt Lan Đình cũng ửng đỏ:
- Ngươi hỏi Tinh Vệ đi!

Không chờ Sở Phong trông lại, Tinh Vệ bay vù tới bên tai hắn, kêu chíp một tiếng rõ to, chấn cho đầu hắn lắc lư, hắn chỉ trừng mắt với Tinh Vệ một cái, cũng không biết làm thế nào.

Phi Phượng kéo Lan Đình lên Hỏa Vân mã:
- Chúng ta nhanh nhập Thục thôi, đại hội thi kiếm sắp bắt đầu rồi!

Sở Phong cũng kéo công chúa lên Túc Sương, hai ngựa bốn người chạy thẳng về hướng Thục trung.

***

Tại tổng điện Ma Thần tông, Lãnh Mộc Nhất Tôn đứng ở dưới bóng trụ, trầm tư nhìn Thiên Ma chỉ hoàn trong tay.

Phi Ưng lướt vào:
- Tông chủ, Thiên Cơ phong lại cảnh báo lần nữa!


- A?

- Hoàn thủy nghịch huyết, hạn bạt kinh sinh!

- Hoàn thủy... Chẳng lẽ Hoàn đàm đã xuất hiện?

Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên bắn ra một tia thần quang.

- Tông chủ chỉ... Ma thủy Hoàn đàm?

Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Phi Ưng sửng sốt:
- Hoàn thủy nghịch huyết, chẳng lẽ nước Hoàn đàm đã xoay ngược lại?

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Không dễ như vậy. Thánh hỏa bất tức, Hoàn đàm bất nghịch; tứ linh bất tụ, Ma thần bất xuất!

Phi Ưng nói:
- Hoàn đàm xoay ngược lại cần tắt Thánh hỏa Thiên Sơn cùng với Tứ linh thần vật tề tụ?

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Còn cần máu của Ma chủ.

- Ma chủ?

- Phi Ưng, sau này ngươi sẽ hiểu. Năm đó tôn chủ hoành hành thiên hạ, giẫm khắp thiên sơn vạn thủy, một lòng muốn tìm Hoàn thủy, nghịch hoàn ma đàm, nhưng tới cùng không thể tìm được, hôm nay rốt cuộc xuất hiện rồi.

Phi Ưng nói:
- Bước tiếp theo của chúng ta có phải tìm chỗ của Hoàn đàm?

- Không cần! Bây giờ quan trọng nhất là giành được Tứ linh thần vật!

Phi Ưng nói:
- Mặc dù chúng ta có được Thiên Ma chỉ hoàn, nhưng Nga Mi Ngọc Phật châu, Thiếu Lâm Phật xá lợi, Võ Đang Thái Cực đồ là chí bảo của tam đại phái, sợ rằng khó có thể đoạt được!


- Phi Ưng, chúng ta sẽ đạt được, ma đàm nhất định sẽ xoay ngược lại, Ma giới nhất định sẽ hồi sinh!

Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn lấp lóe thần quang, hiển nhiên nội tâm áp lực không được nỗi kích động này.

Phi Ưng nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, ánh mắt có chút phức tạp.

- Tông chủ, hôm nay tinh anh đệ tử các phái đang chạy tới Thục trung, nhắm tới thi kiếm Thanh Thành, Sở Phong đã từ Thanh Hải nhập Thục, xem ra cũng chuẩn bị để tham gia đại hội thi kiếm!

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói:
- Không cần để ý, chúng sẽ không làm nên trò trống gì!

Phi Ưng lại nói:
- Tông chủ, Quỷ sư gia cũng vào Thục trung, đang thăm dò Đường môn, không biết...

- Việc của hắn chúng ta không cần quan tâm.

- Vậy chúng ta...

- Hoàn đàm vừa hiện, chúng ta có thể mạnh tay mà làm! Phi Ưng, ở đây có hai phong thư, ngươi lập tức chạy đến Trường Bạch sơn Bất Hàm cốc và đại mạc Phi Ưng bảo, giao thư cho Bất Hàm cốc chủ cùng với Bắc Đường Ngạo.

- Vâng! Tông chủ.

Phi Ưng cầm lấy thư rồi xoay người muốn đi. Lãnh Mộc Nhất Tôn bỗng nhiên nhớ tới cái gì:
- Phi Ưng, hay để ta phái người khác đi Phi Ưng bảo?

- Không cần, ta nhất định sẽ giao thư đến tận tay Bắc Đường Ngạo!

Phi Ưng đã lướt ra khỏi tổng điện.

***

Đoàn người Sở Phong đi tới Thục trung, tất nhiên là đến Đường môn trước. Chưa vào Đường môn, Sở Phong và Bàn Phi Phượng lập tức cảm thấy có mùi không bình thường.


Trước con sư tử bằng đá trước cửa đứng một hàng bốn con ngựa cao to, màu đỏ sậm, vả lại toàn thân hiện ra vằn hổ, hiển nhiên đều là tuấn mã ngày đi nghìn dặm. Trên ngựa đều trang bị Kim yên hoa văn hổ, lập loè chói mắt.

Công chúa kinh ngạc nói:
- Là Kim yên hoàng thượng ngự ban, đây là Hổ văn câu của tứ đại nội thị!

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Mấy con ngựa này toàn thân hổ văn, cũng rất lợi hại!

Công chúa nói:
- Đó là được vẽ lên, chỉ là để càng hiển uy thế!

Sở Phong không khỏi bật cười, thầm nghĩ:
- Vậy bốn tên nội thị cướp tiêu kia đã tới Đường môn rồi, không biết làm gì?

Bốn người xuống ngựa, dắt Túc Sương và Hỏa Vân câu đi qua trước mặt Hổ văn câu, ai ngờ bốn con Hổ văn câu đột nhiên thấy Túc Sương toàn thân tuyết trắng đi qua, tụi nó đồng thời giơ cao móng trước, hướng về Túc Sương hí lên.

Túc Sương bị dọa giật mình, thoáng dừng lại. Hỏa Vân mã vừa thấy thế liền hí dài một tiếng, giơ cao móng trước, lông mao lông bờm đỏ rực toàn thân dựng đứng lên, như thể được thiêu đốt, hai mắt cũng nhấp nhoáng màu đỏ sậm như lửa, nó quay về bốn con Hổ văn câu hí dài một tiếng.

Bốn con Hổ văn câu lập tức thu móng trước về, cúi đầu lui lại, khẽ kêu "hừ hừ", không dám nhìn Hỏa Vân mã. Hỏa Vân mã vênh váo đi vòng quanh bốn con Hổ văn câu một vòng, sau đó duỗi gáy cọ cọ với Túc Sương, rồi cùng Túc Sương đi thẳng qua phía trước bốn con Hổ văn câu.

Sở Phong nhìn Bàn Phi Phượng, dựng thẳng lên ngón cái nói:
- Lợi hại! Không hổ là tọa kỵ của Phi Tướng Quân, không giảm chút nào thần uy của Phi Tướng Quân!

Bàn Phi Phượng đắc ý vỗ vỗ Hỏa Vân câu:
- Trong thiên hạ đâu có con ngựa nào không cúi đầu trước Hỏa Vân câu của ta!

Sở Phong thầm nghĩ: "Sợ rằng chỉ có con Tiểu Ô của Thiên Ma Nữ mới có thể áp chế một chút thói kiêu ngạo của nó!" Nghĩ đến Thiên Ma Nữ, Sở Phong không khỏi đau lòng.

Vô Song đã chạy vội ra, vừa gặp mặt tất nhiên là kéo lấy tay Lan Đình, vui mừng không ngớt.

Sở Phong hỏi:
- Vô Song, nhà muội có khách tới hả?

Vô Song nói:
- Có bốn vị khách không mời mà đến, còn đòi người của Đường môn ta nữa chứ!

Quả nhiên, toàn bộ cấm cung tứ đại nội thị đã đi tới Đường môn. Hiện tại ở phòng khách của Đường môn, Hàn Thiết Nhận, Khấp Huyết Đao, Lãnh Diễm Thích, Thuần Quang Kiếm ngồi một loạt ở đó, bên kia ngồi Thái Quân, phu phụ Đường Uyên, Đường Ngạo, Đường Chuyết.

Tứ đại nội thị tới Đường môn, tất nhiên là vì việc Lục Ngọc Phiến.

Thái Quân lạnh lùng nói:

- Hoàng hậu bị ám sát, hoàng thượng lại muốn các ngươi tới Đường môn đòi người, hoàng thượng coi Đường môn ta trở thành hung thủ sao?

Hàn Thiết Nhận nói:
- Thái Quân! Ý của hoàng thượng không phải vậy. Chẳng qua Lục Ngọc Phiến là vật của Đường môn...

- Hỗn trướng! - Thái Quân giậm Hàng Long trượng một cái: - Đừng nói cây quạt kia là giả, coi như là thật, Lục Ngọc Phiến đã thất lạc nhiều năm, hoàng hậu bị nó hại, vậy thì có quan hệ gì tới Đường môn ta? Hoàng thượng hồ đồ, lẽ nào bốn vị nội thị đại nhân cũng hồ đồ như hoàng thượng hay sao?

- Tuy nói như vậy, nhưng Lục Ngọc Phiến tới cùng là Đường môn tạo ra...

- Hừ! Hiện giờ hung khí đang ở trong tay các ngươi, các ngươi không đi truy bắt hung thủ, lại tới Đường môn ta môn đòi người, hỗn trướng!

Song phương nhất thời căng thẳng. Lúc này Vô Song dẫn mấy người Sở Phong đi vào. Tứ đại nội thị trông lại, lập tức nhận ra Sở Phong, Sở Phong cũng nhận ra bọn họ, bởi vì binh khí trên người họ thực sự quá đặc biệt.

Sở Phong cười ha ha nói:
- Thì ra là bốn vị nội thị đại nhân 'thiếu tiền xài', hạnh ngộ hạnh ngộ!

Bốn người đương nhiên nhận ra Sở Phong, cũng biết hắn đang châm chọc việc họ đánh cướp Lương Châu chẩn ngân, họ không lên tiếng, tiếp theo thấy công chúa đi vào, trong lòng đều máy động. Bọn họ ở trong cung bảo vệ hoàng thượng, tất nhiên đã gặp qua công chúa. Tuy nhiên công chúa đã dùng khăn mỏng che mặt, hơn nữa bây giờ mái tóc đã tuyết trắng, bốn người cũng không dám nhận mặt.

Đám người Sở Phong chào hỏi qua với mấy người Thái Quân, sau đó cũng ngồi xuống một bên.

Hàn Thiết Nhận nói:
- Thái Quân, hoàng hậu bị ám sát, chuyện quan hệ trọng đại, nếu như Đường môn không phái người bàn giao với hướng hoàng thượng, sợ rằng hoàng thượng sẽ không bỏ qua, đến lúc đó...

Thái Quân lạnh lùng nói:
- Cấm cung có người bị hại, muốn Đường môn chúng ta bàn giao, vậy Đường môn có người bị hại, có phải hoàng thượng các ngươi cũng tới Đường môn ta bàn giao? Nếu bốn vị cho rằng có thể mang đi một người của Đường môn thì mời cứ việc xuất thủ!

Bầu không khí càng căng thẳng, Hàn Thiết Nhận đương nhiên biết bằng bốn người họ tuyệt đối không thể mang đi một người của Đường môn, nhưng cứ tay không mà quay về thế này lại không cách nào ăn nói với hoàng thượng.

Bốn người đột nhiên đồng thời đứng lên, "rẹt" xé xuống trang phục nội thị, lộ ra bộ trang phục bên trong, đám người Thái Quân cũng đứng lên, ngưng thần mà nhìn.

Thuần Quang Kiếm nói:
- Đường môn là danh môn giang hồ, chúng tôi cũng không dám cưỡng ép đòi người. Chúng tôi không lấy thân phận nội thị, chỉ lấy quy củ giang hồ để giải quyết việc này, Thái Quân nghĩ thế nào?

Thái Quân giơ Hàng Long trượng lên:
- Mời!

Vì vậy mọi người rời khỏi phòng khách, đi tới Phi tử viện.

Cái gọi là quy củ giang hồ, kỳ thực chỉ có một điều, chính là tỷ thí định thắng bại, vậy rốt cuộc sẽ tỷ thí thế nào?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận