Sở Phong và Tiểu Thư nghênh ngang đi tới Thượng Thanh cung, trên đường cũng gặp vài đệ tử Thanh Thành, những người đó chỉ nói là tiểu đệ tử quét dọn chứ cũng không quan tâm đến.
Trước cửa Thượng Thanh cung có hai đệ tử Thanh Thành canh giữ, Sở Phong từ xa chợt nghe được chúng nói chuyện với nhau.
- Lần này thật không may, đến phiên chúng ta coi cửa cung!
- Đúng vậy! Cứ tưởng có thể nhìn thấy phương dung của thiên hạ đệ nhất tiên tử, nhưng phải ở chỗ này. Trên núi nhất định rất náo nhiệt, không biết người của cửu đại môn phái đã xuất thủ hay chưa?
- Gì mà nhanh thế, phỏng chừng ngày mai mới chính thức lên đài. Lần này Thanh Thành chúng ta cần phải tỏ rõ oai phong, Hoa Sơn cũng đừng nghĩ tranh phong với chúng ta!
- Đừng nói Hoa Sơn, Nga Mi cũng đừng nghĩ tranh với chúng ta...
Đang nói, Sở Phong và Tiểu Thư cầm chổi cầm ki đi tới, hành lễ với hai người họ một cái:
- Hai vị sư huynh có lễ!
Hai tên gật đầu, thuận miệng hỏi:
- Sao bây giờ còn quét dọn?
Sở Phong đáp:
- Sư phụ nói hôm nay khách nhân rất đông, sợ quan nội các nơi còn có chỗ chưa ổn nên chúng tôi cần đi quét dọn!
Hai người gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Sở Phong tròng mắt láo liên nói:
- Chúng tôi mới từ trên núi xuống, trên đó so kiếm đúng tuyệt vời thật!
Trong đó một người liền hỏi:
- Hiện tại là ai đang tỷ thí?
Sở Phong nói:
- Hình như là Bạch Ô Thủy của Ô Thủy phái đấu với Ngô Hiểu Phi của Phi Thiên Môn!
Tiểu Thư vừa nghe suýt nữa bật cười, rốt cuộc vẫn nhịn được. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tên đó lẩm bẩm:
- Ô Thủy phái? Phi Thiên môn? Hình như chưa từng nghe qua.
Một tên khác nói:
- Có thể là môn phái mới gần đây quật khởi. Hiện tại đa phần là một số môn phái không quá nổi danh lên đài, hồi nữa mới hay, đáng tiếc không thể đi!
Sở Phong nói:
- Hai vị sư huynh, dù sao thì có chúng tôi ở đây xem, hai vị sư huynh không ngại cứ lên núi thưởng thức đi, chúng tôi sẽ từ từ quét dọn, chờ hai người trở về rồi mới đi!
Hai người vừa nghe tức thì động tâm, một người trong đó nói:
- Được! Các ngươi ở đây từ từ mà quét, trở về sẽ dạy các ngươi mấy chiêu kiếm pháp!
Sở Phong luô miệng đa tạ, hai tên đệ tử Thanh Thành liền vội vàng chạy lên núi.
Tiểu Thư nhịn không được cười nói:
- Không ngờ tiểu tử ngốc ngươi cũng lắm mưu mô!
Sở Phong cười nói:
- Tôi cũng vì không để cô phải cúi đầu, lén lút nữa!
Thế là hai người vừa giả vờ quét dọn vừa chạy đi, đi tới chính điện Lão Quân điện, trước điện có một bộ câu đối: "Tử khí đông lai tam vạn lý, hàm quan sơ độ ngũ thiên niên."
Câu đối có chút điển cố. Nghe đồn Lão Tử tây du, quan lệnh của Hàm Cốc quan trông thấy tử khí từ phía đông trôi đến quan, biết sẽ có thánh nhân quá quan, quả nhiên Lão Tử cưỡi Thanh ngưu mà đến, cũng lưu lại bài văn [Đạo Đức Kinh].
Ở giữa đại điện thờ tượng ngồi của Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân tức Lão Tử. Lão Quân một thân đạo phục, tay cầm quạt lông, râu bạc trắng xõa tới ngực, thần thái siêu nhiên, bình hòa tường uẩn.
Bên cạnh là vách gỗ khắc [Đạo Đức Kinh] với năm nghìn từ, khúc đầu viết là: "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy; hữu, danh vạn vật chi mẫu..."
Sở Phong nhìn năm nghìn chữ khắc này, bất tri bất giác rơi vào trong một loại bác đại vô biên vô hạn, thiên địa vạn vật, lớn cho tới vũ trụ càn khôn, nhỏ cho tới vật nhỏ li ti, nhất nhất hiện lên trước mắt. Hắn đang muốn bước vào thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng la:
- Này! Tiểu tử!
Sở Phong thoáng chốc bừng tỉnh, tất cả thoáng chốc quy về vô hình, trước mắt vẫn là bức tranh gỗ năm nghìn chữ.
Tiểu Thư nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
- Có cái gì đẹp, không phải là một tấm gỗ khắc chữ hay sao, cứ như bị mất hồn!
Sở Phong cười nói:
- Tôi nhìn Tiểu Thư cũng sẽ bị mất hồn!
- Hừ! Mồm mép láu lỉnh!
Sở Phong nhìn tượng ngồi của Lão Quân nói:
- Tiểu Thư, Thái Thượng Lão Quân đâu có cưỡi trâu đâu!
Tiểu Thư đang muốn trả lời, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm hậu:
- Huyền khai, huyền bình chạy đi đâu rồi?
Một giọng nói khác:
- Nhất định là lén lên núi xem náo nhiệt rồi!
- Càng lúc càng tệ!
Sở Phong nghe ra giọng nói thứ hai là của Thanh Bình Quân, vội vã kéo Tiểu Thư lẳng lặng núp vào sau bức tượng của Lão Quân. Tiểu Thư bị Sở Phong kéo tay, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng không có giãy khỏi.
Có tiếng bước chân vang lên, Thanh Bình Quân và Thanh Nam Thiên đi vào, đi thẳng tới trước tượng của Lão Quân Thanh Bình Quân thắp một nén nhang, cung kính lạy ba cái, sau đó hỏi:
- Cha bảo hài nhi tới đây là có chuyện gì?
Thanh Nam Thiên nói:
- Chỉ hỏi hỏi việc so kiếm tiến hành thế nào thôi!
Thanh Bình Quân nói:
- Rất thuận lợi. Mặc dù lúc đầu Sở Phong và Bàn Phi Phượng gây ra một số trắc trở, nhưng cũng không còn chướng ngại. Lần này đệ tử xuất sắc nhất của các môn các phái đều đến hội, sau khi so kiếm, uy danh của phái Thanh Thành chúng ta nhất định càng tăng lên!
- Ừh, phái Hoa Sơn và Nga Mi ai tới phó hội?
- Hoa Sơn tới là Hoa Dương Phi, Nga Mi tới là Diệu Ngọc, đúng như hài nhi dự liệu! Ngày mai hài nhi nhất định sẽ khiến Hoa Dương Phi phải xấu mặt giữa đài, phái Hoa Sơn đừng nghĩ ngẩng đầu nữa, cho dù Nga Mi...
Thanh Nam Thiên ngắt lời:
- Nga Mi dù sao căn cơ thâm hậu, chúng ta vẫn chưa thể chính diện tranh phong. Võ công của Vô Trần không thua gì Thiếu Lâm, Võ Đang, cô ta mà còn thì chúng ta không thể xem thường Nga Mi!
- Hài nhi hiểu rồi. Hài nhi vừa nhận được tin tức, Vô Trần mới vừa lên Ngọc Tiêu phong ở Thiên Đài sơn tĩnh tu.
Thanh Nam Thiên không lên tiếng.
Thanh Bình Quân lại nói:
- Cha! Nga Mi đã chiếm Ngọc Tiêu phong mấy nghìn năm, cũng đến lúc giao cho Thanh Thành ta chưởng quản, để cho người trong thiên hạ biết, Thiên Đài sơn cũng không phải chỉ của Nga Mi!
- Bình Quân, nhất thiết đừng hành động thiếu suy nghĩ, lúc này chúng ta vẫn chưa thể chọc đến Nga Mi được!
- Cha! Hài nhi tự có chừng mực!
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới thương lượng mấy chuyện như làm sao mượn đại hội thi kiếm lần này để tăng cường uy danh của Thanh Thành, sau đó rời khỏi Thượng Thanh cung.
Thanh Bình Quân trở lên núi, thấy hai tên đệ tử Thanh Thành đang bước vội đến, chính là Huyền Khai và Huyền Bình trông coi Thượng Thanh cung. Hai người cuống quít hành lễ với Thanh Bình Quân. Thanh Bình Quân nói:
- Các ngươi thật to gan, dám lén lên núi xem thi đấu, cha ta biết rồi, may mà ta đảm đương cho các ngươi!
Hai người luôn miệng đa tạ, đang muốn chạy về trông coi cửa cung thì Thanh Bình Quân tròng mắt láo liên nói:
- Chờ một chút!
Hai người dừng lại, có hơi sợ hãi.
Thanh Bình Quân nói:
- Đêm nay các ngươi đi Thiên Đài sơn một chuyến.
Nói xong thì thầm vài câu bên lỗ tai hai người. Huyền Khai, Huyền Bình gật đầu rồi đi ngay.
Sở Phong và Tiểu Thư đã rời khỏi Thượng Thanh cung, cả hai liền xé đi trang phục Thanh Thành trên người, tránh khỏi bị người khác phát hiện.
Sở Phong lẩm bẩm:
- Họ chắc không dám hạ thủ với chưởng môn Nga Mi đâu?
Tiểu Thư nói:
- Thanh Nam Thiên luôn trầm ổn cẩn thận, sẽ không làm như vậy!
- Hắn sẽ không làm, nhưng Thanh Bình Quân rất kiêu căng, chưa hẳn không dám!
- Cho dù hắn có ý này, bằng mấy đệ tử tục gia của Thanh Thành, đừng nghĩ chạm được vào Vô Trần.
- Vạn nhất Vô Trần bế quan nhập thiền thì sao?
- Đầu đất! Chưởng môn Nga Mi sao lại tuỳ tiện bế quan nhập thiền ở Thiên Đài sơn? Chưởng môn Nga Mi lên Thiên Đài sơn đều là vì tĩnh tư sám hối.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Vô Trần không tĩnh tư sám hối ở Xá Thân nhai của Nga Mi, sao phải chạy đến Ngọc Tiêu phong trên Thiên Đài sơn?
Tiểu Thư trừng mắt:
- Sao ta biết được? Ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi Vô Trần đi!
Sở Phong nhún nhún vai:
- Tiểu Thư, cô nương nên mang tôi đi gặp gia gia cô đi?
Tiểu Thư bĩu môi nói:
- Ta còn chưa thấy Thanh ngưu!
Sở Phong suy nghĩ một chút, thế là đặt hai tay ở hai bên đầu, nắm tay lại, dựng thẳng ngón trỏ lên, hơi cong vào bên trong.
Tiểu Thư ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Sở Phong nói:
- Cô không phải là muốn xem Thanh ngưu sao?
Tiểu Thư bật cười hích hích:
- Bỏ đi, không giống chút nào, đi theo ta!
Sở Phong đại hỉ, đi theo Tiểu Thư dọc theo đường núi, vừa đi vừa hỏi:
- Tiểu Thư, vừa rồi ở hàng ghế chủ tịch kiếm hội, bên phải Thanh Bình Quân có một chỗ để không là để cho ai vậy?
Tiểu Thư nói:
- Ngu ngốc, đương nhiên là để cho Nga Mi rồi, ngươi không thấy chín chủ vị chính là cửu đại môn phái à?
- Nhưng Diệu Ngọc đâu có ngồi?
Đây là chỗ thông minh của Diệu Ngọc. Cổ mà ngồi thì không phải là thừa nhận Nga Mi dưới Thanh Thành sao! Cho dù cổ không để bụng, thì cũng phải bận tâm đến danh tiếng của Nga Mi. Lần này Thanh Thành ra sức tổ chức đại hội thi kiếm này chính là muốn áp chế Hoa Sơn, thậm chí muốn áp chế cả Nga Mi xuống!
- Hắn có thực lực này chắc?
- Khó nói! Năm gần đây phái Thanh Thành xuất hiện không ít đệ tử xuất sắc, không thua thất tử Nga Mi, hơn nữa có người thầm tương trợ, chưa hẳn đấu không lại Nga Mi!
- Ai âm thầm tương trợ?
- Đương nhiên là Võ Đang rồi, đây đã là bí mật đã được bật mí!
- Vì sao?
- Ngu thế! Nga Mi thuộc phật môn, mà Võ Đang, Thanh Thành đồng thuộc đạo gia nhất mạch, rất có ngọn nguồn. Những năm cuối Minh triều, chiến loạn không ngừng, đạo sĩ phái Thanh Thành chạy tứ tán tị nạn, Võ Đang còn phái ra Yên Hà chân nhân Trần Thanh Giác trực tiếp đến Thanh Thành sơn trùng tân chủ trì, Thanh Thành nhất mạch mới có thể kéo dài. Cho nên Thanh Thành luôn luôn dựa vào Võ Đang, Võ Đang cũng rất giúp đỡ Thanh Thành, mục đích chính là muốn áp chế Nga Mi. Trận chiến Thiên Đài sơn năm đó, cuối cùng là Võ Đang ép Nga Mi phải nhượng lại Phục Ngưu phong cho Thanh Thành.
- Trận chiến Thiên Đài sơn? Chuyện là thế nào? Còn có Ngọc Tiêu phong kia nữa?
Tiểu Thư bĩu môi nói:
- Ngươi đúng là tên ngốc, chỉ biết hỏi!
Sở Phong cười nói:
- Biết thì biết, không biết thì không biết, không biết thì phải bất sỉ hạ vấn đó mà.
Tiểu Thư trừng mắt, Sở Phong vội sửa lại:
- Là bất sỉ thượng vấn, bất sỉ thượng vấn!
Tiểu Thư cười khì, nói tiếp:
- Thiên Đài sơn ở giữa Nga Mi và Thanh Thành. Ban đầu vốn là nho, đạo, phật ba nhà cùng tồn tại, cường thịnh một thời. Sau đó nho gia suy sụp, chỉ còn phật, đạo, bởi vậy Thiên Đài sơn xưa nay do Nga Mi, Thanh Thành hai phái nắm giữ, nhưng phân tranh không ngừng. Bởi Nga Mi thế mạnh, nên vẫn chiếm Ngọc Tiêu phong ngọn chủ phong của Thiên Đài sơn cùng với Phục Ngưu phong. Năm gần đây, phái Thanh Thành từ từ quật khởi, mà Nga Mi từ sau khi Linh Nữ thiền hóa, thanh danh ngày càng giảm, sau khi mất đi ngôi vị minh chủ thì càng suy thoái, vì vậy phái Thanh Thành thừa cơ khơi lại tranh chấp tại Thiên Đài sơn, đệ tử tinh nhuệ đương thời của hai phái đứng hết ở dưới Thiên Đài sơn, giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng. Sau đó Võ Đang thân là võ lâm minh chủ tự mình đứng ra hoà giải, nhưng âm thầm thiên vị Thanh Thành. Cuối cùng mặc dù Nga Mi vẫn chiếm ngọn chủ phong Ngọc Tiêu phong, nhưng đành phải nhượng lại Phục Ngưu phong cho Thanh Thành, song phương tranh chấp mới tạm lặng lại. Nga Mi đối với việc này vẫn canh cánh trong lòng!
Sở Phong nói:
- Thiên Đài sơn vốn do hai phái cùng chủ trì, Nga Mi chiếm Ngọc Tiêu phong, Thanh Thành chiếm Phục Ngưu phong, cũng rất công đạo mà!
Tiểu Thư nói:
- Ngươi biết cái gì! Ngọc Tiêu phong và Phục Ngưu phong mấy nghìn năm qua vẫn đều thuộc về Nga Mi, Thanh Thành vốn không có lý do đi tranh. Thanh Thành nhìn thấy Nga Mi đang suy thoái, lại ỷ vào Võ Đang thiên vị mình, nên mới cưỡng bức tranh chấp. Trải qua lần đó, thanh danh của Nga Mi giảm mạnh, Võ Đang, Thanh Thành thì uy danh đại thịnh. Cái gọi là được voi đòi hai bà Trưng, Nga Mi há lại chỉ quan tâm đến Phục Ngưu phong, Nga Mi là lo lắng sau này Thanh Thành sẽ càng thêm trắng trợn hơn.
Sở Phong lắc đầu:
- Cái thanh danh này thật làm khổ người ta!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu Thư cũng không xuống núi, mà đi tới trước một tòa đình các mười góc kiểu hai tầng mái ở triền núi.