Vô Trần theo Sở Phong đi tới một thị trấn. Sở Phong đi vào một cửa hàng bán gương, liền mua một lúc mười cái gương. Tuy nhiên người trả tiền lại là Vô Trần. Bởi vì hắn lại không một đồng dính túi.
Vô Trần đã hiểu dụng ý của Sở Phong.
Hai người cầm gương trở về khu rừng cây âm u vừa rồi, đi tới chỗ hố bẫy. Chỉ thấy hố đã bị cành lá che đậy, hoàn toàn nhìn không ra vết tích, nhưng vẫn còn thẩm thấu khí tức âm u.
Phỏng chừng là sau khi Cương Thi Vương trở về hố, vì sợ ánh sáng chiếu vào cho nên che hố lại, đồng thời cũng dễ dàng đợi con mồi tự động đưa đến miệng.
Sở Phong và Vô Trần chặt hết cành lá trên cây xung quanh hố, làm cho ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, sau đó lại đặt hơn mười cái gương lên cây, mặt gương hướng về hố, nhằm phản xạ toàn bộ ánh mặt trời chiếu vào gương xuống cái hố.
Hiện tại vừa đến chính ngọ, ánh mặt trời rất gay gắt, hơn mười tia sáng phản xạ lên đám lá khô trên hố, gần như muốn bốc lên lửa.
Tất cả an bài thỏa đáng, hai người đứng ở trên cây, nhìn nhau. Vô Trần phi thân xuống, một chiêu "Thanh đình điểm thủy", đầu ngón chân điểm một cái lên mặt hố, tiếp theo lại bay lên trên cây.
Chỉ nghe một tiếng "rào rào", mặt đất lõm xuống lộ ra cái hố, một luồng sáng mặt trời bắn vào. Quả nhiên Cương Thi Vương đang đứng sát cạnh vách hố, trên đầu vẫn dán lên tấm phù chú.
Luồng sáng bắn đúng lên hai mắt Cương Thi Vương. Nó mở hai mắt, đột nhiên thấy luồng sáng mạnh thì gầm lên một tiếng rồi nhảy vọt lên trên. Vô Trần và Sở Phong lập tức từ hai bên phi thân xuống. Phất trần, Cổ trường kiếm đồng thời đâm ra, một trước một sau đâm vào thân Cương Thi Vương, cố định thân hình của nó trên miệng hố ở giữa không trung.
Hơn mười luồng sáng từ mười cái gương ánh xạ tới thoáng chốc bắn toàn bộ lên thân Cương Thi Vương, chỉ nghe thấy tiếng "xèo xèo". Toàn thân Cương Thi Vương bốc ra từng tia thanh khí.
"Ngao -- ca -- y -- a -- "
Cương Thi Vương lớn tiếng gào to, hai mắt lập lòe thanh quang, tay chân liều mạng vung vẩy, muốn giãy khỏi phất trần và Cổ trường kiếm. Nhưng Vô Trần và Sở Phong đã hợp lực, chân khí toàn thân đều dồn hết lên phất trần và Cổ trường kiếm. Cổ trường kiếm "boong boong" long ngâm, trần ti "lóe lóe" trạm quang, cố định Cương Thi Vương thật chặt, thành bại tại một hành động này.
Theo thanh khí không ngừng bốc ra trôi đi, thanh quang ở hai mắt Cương Thi Vương bắt đầu lờ mờ thất sắc, tay chân cũng dần dần buông xuống. Mắt thấy dưới ánh sáng gay gắt của ánh mắt trời, Cương Thi Vương sắp bị hôi phi yên diệt. Đúng lúc này, nửa tấm phù dán trên đỉnh đầu nó đột nhiên bùng cháy, chỉ khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Phù chú đột nhiên được giải, thanh quang hai mắt Cương Thi Vương bạo thịnh, còn kèm theo huyết quang đỏ sậm. Nó gầm lên một tiếng, đôi tay khô khốc trắng bệch đột nhiên vung mạnh lên, thoáng nắm lấy phất trần và Cổ trường kiếm rồi vung lên trên, quẳng Vô Trần và Sở Phong bay thẳng lên không trung, tiếp theo lại điên cuồng gào một tiếng, "bổ bổ bổ bổ" nhảy vào sâu trong khu rừng, kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
- Đuổi theo!
Vô Trần và Sở Phong trở xuống mặt đất, phi thân đuổi theo.
Khắp rừng cây đều là tiếng gào thảm thiết của Cương Thi Vương, khiến người ghê rợn, lạnh sương sống. Sở Phong và Vô Trần đuổi được một đoạn thì tiếng gào đã trôi ra xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất, khu rừng lại khôi phục yên tĩnh.
Hai người dừng lại, xem ra Cương Thi Vương đã chạy khỏi rừng cây này.
Vô Trần khẽ than một tiếng:
- Thất bại trong gang tấc! Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Sở Phong nói:
- Cũng không tính vô công, ít nhất buộc nó rời khỏi đây, người dưới chân Nga Mi sơn cũng tránh khỏi bị nó hại!
Vô Trần giương phất trần lên:
- Như vậy sao tính có công! Nó rời khỏi đây, chẳng qua là đến nơi khác làm hại người, có gì mà đáng mừng! Hơn nữa nó ở đây chúng ta còn biết được chỗ ẩn núp của nó, nghĩ cách đối phó. Hiện giờ nó đã chạy khỏi, không biết tung tích, càng đáng sợ hơn. Lại thêm phù chú hoàn toàn được giải, nó sẽ thi biến nhanh hơn. Một khi nó hoàn toàn thi biến, bất sinh bất lão bất tử bất diệt, ngày thì nuốt người, đêm thì thèm máu, đồ thán nhân gian.
Sở Phong không khỏi cười nói:
- Không ngờ bình thường cô vẻ mặt lãnh ngạo vô tình, thì ra đáy lòng cũng như Diệu Ngọc, trách trời thương dân!
Vô Trần nhìn thẳng Sở Phong nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng có chủ ý với Diệu Ngọc!
Sở Phong:
- Này Vô Trần, cô đừng có mà bá đạo như vậy! Cô mới là chưởng môn Nga Mi, Diệu Ngọc không phải. Cô ấy có thể xuống núi hoàn tục lập gia đình bất cứ lúc nào!
Vô Trần:
- Hừ! Nói chung ngươi dám có ý nghĩ không an phận với Diệu Ngọc, ta sẽ khiến cái đầu của ngươi rơi xuống đất!
Sở Phong:
- Nếu như Diệu Ngọc có ý nghĩ không an phận với ta thì sao?
Vô Trần:
- Ta cũng khiến đầu của ngươi rơi xuống đất!
Sở Phong phục Vô Trần đến tận đất:
- Chưởng môn xử sự công chính nghiêm minh, tại hạ bội phục!
Vô Trần hừ lạnh một tiếng, xoay người không để ý tới hắn. Sở Phong lại cười hì hì nói:
- Vô Trần, nếu như tôi đối với cô...
Vô Trần quay ngoắt lại, giương phất trần lên quấn lấy cổ họng Sở Phong, trần ti trạm phong mang, lãnh khí bức nhân.
Sở Phong biết rõ nàng sẽ không làm gì mình, vẫn vui cười nói:
- Vô Trần, tôi còn chưa nói hết mà, cô biết tôi muốn nói gì à?
Đường đường chưởng môn Nga Mi không ngờ bị đùa giỡn như vậy, chỉ sợ cũng là lần đầu tiên từ xưa đến nay.
Vô Trần nhìn thẳng Sở Phong, nhìn khóe môi hắn nhếch lên nụ cười dị dỏm, trong đầu lại thoáng chốc hiện lên hình ảnh tiểu khất cái 10 năm trước trong cơn gió lạnh, co ro ở trong góc đường.
Nàng lấy làm kinh hãi, vội thu lại phất trần, phất ống tay áo một cái rồi phi thân đi. : TruyệnFULL.vn
Sở Phong vội gọi:
- Vô Trần! Cô còn chưa nói bí mật của cha mẹ tôi?
Xa xa truyền đến tiếng trả lời của Vô Trần:
- Ngươi muốn biết thì quay lại Thanh Thành tranh giành Tâm Ma Kính!
- Tâm Ma Kính? Tâm Ma Kính gì? - Sở Phong vội hỏi.
Không có tiếng nói truyền lại nữa. Thân hình Vô Trần đã hoàn toàn biến mất.
Sở Phong biết cho dù có đuổi lên Nga Mi, Vô Trần cũng sẽ không nói cái gì nữa, xem ra chỉ có về Thanh Thành trước rồi mới tính tiếp.
Vô Trần trở lại Nga Mi, không lên Kim Đỉnh mà đến hậu sơn, đi vào linh đường tổ sư. Tịnh Diệt vẫn ngồi xếp bằng ở trong linh đường, khẽ nhắm hai mắt, mái đầu bạc phơ.
- Sư tôn!
Vô Trần khom người cúi đầu.
Tịnh Diệt hơi gật đầu.
- Sư tôn, dưới chân Nga Mi sơn đã phát hiện Cương Thi Vương...
Vô Trần kể lại việc Sở Phong trong lúc vô ý bị ngã xuống hố và đụng phải Cương Thi Vương. Tịnh Diệt chậm rãi mở mắt ra, nói:
- Yêu nghiệt tới cùng muốn xuất thế rồi.
Vô Trần nói:
- Đệ tử không rõ, Nga Mi là thánh địa phật môn, có phật pháp bảo vệ, Cương Thi Vương là nghiệp chướng tà vật, sao dám ẩn náu ở dưới Nga Mi sơn? Theo đệ tử thấy, Cương Thi Vương có lẽ đã thi biến từ mấy trăm năm trước, lại bị người lấy phù chú trấn trụ, ai có năng lực này? Chẳng lẽ...
- Chính là Linh Nữ sư tổ!
- A!
Tịnh Diệt chậm rãi nói:
- Không chỉ Cương Thi Vương, rất nhiều tà linh ác sát 500 năm trước đã sinh sôi, chỉ là Linh Nữ sư tổ đã lấy võ công bất thế trấn áp lại chúng, khiến thiên địa không sinh biến!
- A? - Vô Trần cả kinh nói: - Thảo nào sư tổ được xưng là bất thế kỳ nữ tử!
Tịnh Diệt nói:
- Năm đó Cương Thi Vương chợt hiện nhân gian, thị huyết ngược sát, không người chế ngự được. Linh Nữ sư tổ mới đích thân lên Mao Sơn, xin một tấm phù của Mao Sơn tổ sư, dẫn Cương Thi Vương tới chân Nga Mi sơn, dùng một cây mộc trâm độc đấu Cương Thi Vương, cuối cùng đã in phù chú lên đầu Cương Thi Vương, áp chế nó xuống dưới lòng đất.
Vô Trần nói:
- Trước đó Thiên Cơ phong cảnh kỳ 'Hoàn thủy nghịch huyết, hạn bạt kinh sinh', như vậy xem ra, hạn bạt chính là chỉ Cương Thi Vương?
Tịnh Diệt gật đầu:
- Linh Nữ sư tổ trấn áp Cương Thi Vương ở dưới chân Nga Mi sơn, vốn là hy vọng lấy phổ hiền phật quang của Nga Mi Kim Đỉnh để trừ khử nghiệp chướng của Cương Thi Vương, không ngờ 500 năm sau, vẫn bị Sở Phong thả ra. Di huấn của Linh Nữ sư tổ cũng không nói sai, Sở Phong chính là thiên kiếp tinh chủ, hắn đã định trước sẽ dẫn phát thiên kiếp!
Vô Trần hơi chút do dự nói:
- Sư tôn, tấm phù kia đã phai màu, cho dù Sở Phong không ngã xuống hố xé rách phù chú, Cương Thi Vương sớm muộn cũng tỉnh giấc!
Tịnh Diệt bỗng ngẩng đầu nhìn Vô Trần, tim Vô Trần nhảy thót một cái.
Tịnh Diệt nói:
- Vô Trần, ngươi luôn tâm thần yên tĩnh, tại sao hiện tại...
- Sư tôn, đệ tử chẳng ra gì!
- Vô Trần, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là chưởng môn Nga Mi, toàn phái Nga Mi phụ thuộc vào ngươi!
- Đệ tử biết rồi!