Cổ Đạo Kinh Phong


Sở Phong và Diệu Ngọc một trước một sau đứng ở trên thanh gỗ, đẩy nó vào cửa động, thấy trong động lởm chởm thạch nhũ, măng đá đầy đất. Một động đá vôi rộng lớn.

Động phân thượng trung hạ ba tầng, động đạo đan xen, cột đá rải rác khắp nơi, ở giữa có một dòng nước chảy qua, ngoằn ngoèo sâu thẳm, trông rất lạ. Trong động nhũ đá, măng đá, trụ đá, mầm đá, dây đá, màn đá, đá khắc, thiên hình vạn trạng.

Có chỗ khi ngước mắt lên sẽ thấy màn đá rủ xuống, như một tấm rèm trăm xích; đảo mắt lại thấy thạch nhũ chảy xuống như một giải ngân hà; có chỗ giương mắt thấy băng treo cao, cúi mắt lại là gió tây cuốn tới. Bên này đỉnh động nhỏ xuống những giọt nước trong suốt to như trứng ngỗng, như trời cao nhả ngọc; bên kia thạch nhũ treo trên vách như kiến, măng mùa xuân như phá đất chui ra, như mưa xuân Giang Nam; bên này là thạch oa khuy huyệt, bên kia lại là linh xà xuất động... Càng kỳ diệu là giữa măng đá còn có lưu huỳnh bay lượn, lưu quang quay quanh, chiếu vào măng đá, màn đá, hoa đá, phản chiếu ngược lại trong nước. Khung cảnh tuyệt đẹp lại tĩnh lặng, quả thật như đặt mình trong mộng ảo.

Hai người đứng trên thanh gỗ, để trôi theo dòng nước, thạch nhũ treo trên không trung khi thì sát đỉnh đầu, khi thì sạt mũi bơi qua, vừa kinh tâm động phách, lại vừa thỏa con mắt.

"Kịch!"

Thanh gỗ bỗng va vào một măng đá nhô lên mặt nước làm lắc lư. Diệu Ngọc nhất thời không đứng vững, Sở Phong vội duỗi tay phải khẽ ôm lấy eo nàng.

Diệu Ngọc đã đứng ổn định, nhưng thấy Sở Phong không có ý buông tay, nàng đỏ mặt nói:

- Ngươi... buông tay đi.

Sở Phong không chỉ không buông tay, lại còn vòng tay trái, hai tay cùng ôm lấy eo nàng.

- Ngươi...

Diệu Ngọc quở trách một tiếng, mặt đỏ bừng, đang muốn giãy dụa thì Sở Phong nói:

- Đừng có lộn xộn, rơi xuống nước tôi mặc kệ à!

Diệu Ngọc quả nhiên không dám giãy dụa nữa, chỉ cúi đầu cắn môi.

Sở Phong mắt đăm đăm nhìn Diệu Ngọc. Diệu Ngọc rất đẹp, trong cái đẹp ẩn chứa xấu hổ, trong cái nhỏ nhắn lại lộ ra yếu ớt, trong cái e thẹn tự mang theo nhu tình.

Sở Phong rất thích nhìn bộ dạng ngượng ngùng, nhu nhược, lại có chút thẹn thùng không biết làm sao này của Diệu Ngọc, thật sự quá đáng yêu.

Chợt hắn dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi trắng tinh của Diệu Ngọc, Diệu Ngọc mặt đỏ tới bên tai, trừng mắt nhìn Sở Phong, trống ngực đập thình thịch, hoảng như hươu chạy.

- Diệu Ngọc, cô thật đẹp! - Sở Phong lại dùng chóp mũi cọ cọ.

- Ngươi... ngươi đừng như vậy.

Diệu Ngọc cắn miệng, giọng nhỏ đến nỗi chỉ có nàng mới có thể nghe được.

Sở Phong cuối cùng cũng buông lỏng eo nàng ra, nhưng nắm lấy tay nàng. Diệu Ngọc tránh tránh đi, Sở Phong cũng không buông ra, kéo nàng đẩy thanh gỗ, tránh đi măng đá rồi tiếp tục đi sâu vào trong hang động.


Càng đi sâu vào trong, trong động càng lạ lùng tuyệt đẹp. Thạch hoa có thể thấy được khắp nơi, lộng lẫy trong suốt, thác đá nằm trên vách, như khoác lên mình một cái y bào thật lớn, thạch nhũ, măng đá hình thù kỳ quái, giăng khắp nơi. Tất cả cùng cấu thành một bức hoạ kỳ diệu đầy sắc thái.

Nơi này là "Hoàng long thổ thủy", "Lạc đà ngưỡng thủ", bên kia là "Kim xà xuất động", "Kim diêu triển sí" ; nơi này là "Mãnh hổ hạ sơn", "Hùng sư mại bộ", chỗ kia là "Thải vân truy nguyệt", "Thiên mã hành không"; nơi này là "Bát tiên hiến thọ đào", bên kia là "Thanh oa đạo tiên thảo", quả thật sinh động như thật. Thần kỳ nhất là trên đỉnh động đá cuộn tròn như mầm đậu. Những khúc đá này cuộn như hình xoắn ốc, hoặc cuộn lên trên, hoặc cuộn xuống dưới, hoặc có hình gợn sóng, hoặc hình nằm ngang, đủ loại hình thái, kỳ diệu nói không nên lời.

Hai người nắm tay nhau di chuyển từ từ, đi qua hết chỗ này đến chỗ kia, thật sự cảm thán với tạo hóa của thiên nhiên.

- Ồ, nhìn kìa!

Chợt Diệu Ngọc chỉ tay vào một nơi.

Chỉ thấy có một thạch nhũ cao tới năm, sáu trượng, màu đen, hình dạng như thiết thụ(cây vạn tuế), toàn thân còn phủ kín nghìn vạn viên thạch châu màu đen, trên đầu thạch châu lại màu trắng, như hoa tuyết phủ lên.

- Đẹp thật! - Diệu Ngọc khen.

Sở Phong nói:

- Diệu Ngọc, chi bằng cô đặt cho nó một cái tên đi?

Diệu Ngọc nghĩ nghĩ, liền nói:

- Giống thiết thụ, như khoác hoa tuyết, vậy thì gọi là 'Thiết thụ ngân hoa' đi.

- Tuyệt! - Sở Phong khen: - Thì ra Diệu Ngọc cũng có tài văn chương quá ta.

Diệu Ngọc cười dịu dàng, vẻ mặt ngọt ngào.

- Ồ, Diệu Ngọc, cô xem!

Sở Phong chỉ một chỗ khác.

Thấy trong một đầm nước đứng sừng sững một măng đá rất lớn, cao hơn mười trượng, vươn tới tận đỉnh, như một cây trụ đá đỉnh thiên lập địa, thân trụ còn khắc đầy hoa văn, toàn thân trong suốt.

Sở Phong bèn đẩy thanh gỗ bơi tới dưới trụ đá, rồi ngửa đầu lên nhìn, càng có cảm giác nó to lớn hơn.

Diệu Ngọc nói:

- Chi bằng Sở công tử cũng đặt cho nó một cái tên đi?


Sở Phong suy nghĩ một chút liền nói:

- Gọi 'Nhất trụ kình thiên' đi, thế nào?

Diệu Ngọc không nói gì, Sở Phong lại nghĩ nghĩ:

- Có rồi, gọi 'Định hải thần châm' đi, sao hả?

Diệu Ngọc vui vẻ nói:

- Tên này rất thích hợp.

Hai người đi vòng qua 'Định hải thần châm', bỗng phát giác đom đóm cả động đang từ từ bay tới một nơi, hết sức kỳ quái, thế là cũng bơi đi theo.

Hai người càng đi sâu vào trong động hơn, đã đi tới chỗ sâu nhất trong động, nơi đây lại là một cửa động khác, đom đóm khắp nơi bay tới đều bay vào trong cửa động này.

Hai người đẩy thanh gỗ đi vào, chợt cảm thấy một trận âm hàn truyền đến, hai người không hiểu sao đều rùng mình một cái, khi ngẩng đầu lên nhìn thì đều sợ hãi "ôi" một tiếng, thấy tại vách núi phần cuối cùng có vô số đom đóm bám vào cái gì đó đang bay.

Sở Phong vội đẩy thanh gỗ tới gần xem.

Cái thứ vô số đom đóm bám vào lại giống như một thân người, rất cao to, dựa đứng ở dưới vách đá, không hề động đậy. Không chỉ như thế, đám đom đóm ở gần đấy đang không ngừng bị hấp dẫn bám vào đó. Điều càng quỷ dị hơn là có một số đom đóm muốn bay đi, nhưng giống như bị cái gì đó hút lại, vừa mới bay đi lập tức đã bị hút trở lại, mà lục quang ở đuôi như thể bị cái gì đó hút lại, lục quang tắt đi, đom đóm như tro nguội rơi xuống mặt đất.

Hai người vội cúi đầu nhìn lại, woa! Trên mặt đất xếp đống vô số thi thể của đom đóm, đuôi đã không thể phát ra ánh sáng, toàn thân khô héo, hiển nhiên đã chết lâu ngày.

Sở Phong và Diệu Ngọc cảm thấy lạnh xương sống, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy ở giữa vô số đom đóm bay lượn mơ hồ thấy được hai điểm thanh quang âm u lộ ra.

Sở Phong thoáng chốc cảm thấy một khí tức âm trầm, khí tức này giống như đã từng quen biết...

- Cương Thi Vương!

Sở Phong buột miệng la hoảng lên.

Hắn vừa la, đàn đom đóm đang bám toàn thân Cương Thi Vương "bùng" một cái bay đi tứ tán. Cương Thi Vương mở hai mắt, hai đạo quang mang xanh lét bắn ra.

- Đi!

Sở Phong đạp mạnh chân phải, thanh gỗ dưới chân bay lên va mạnh vào Cương Thi Vương, mình thì kéo Diệu Ngọc xoay người đi ngay.


Cương Thi Vương duỗi tay gạt một cái, thanh gỗ "răng rắc" gãy thành hai đoạn, lại nhảy một cái đã cản lối đi của Sở Phong và Diệu Ngọc, đoạn hai tay đâm thẳng tới cổ họng hai người.

Sở Phong và Diệu Ngọc không kịp rút kiếm, đồng thời bắn ngón tay, "vèo vèo" hai tiếng, một tia Thiếu Dương chỉ kình và một tia Thiền Đề chỉ kình bắn vào hai mắt Cương Thi Vương. Cương Thi Vương gào to một tiếng, vội thu tay lại che.

Sở Phong nào dám dây dưa, kéo Diệu Ngọc lướt thẳng tới cửa động.

Cương Thi Vương mở hai mắt, không ngờ không bị chút tổn thương nào. Nó nhún người nhảy một cái đã che ở cửa động, hai tay vỗ thẳng vào hai người đang lướt tới.

Sở Phong, Diệu Ngọc vội rút ra trường kiếm, hoành kiếm ngăn cản, "bang!" hai người bị đánh bay đi. Cương Thi Vương lại nhảy tới trước hai người, hai tay cào tới như cương trảo.

Sở Phong và Diệu Ngọc duỗi kiếm về trước đâm vào lòng bàn tay Cương Thi Vương, nhưng "keng" một tiếng giống như đâm vào một tấm thép. Cương Thi Vương không chút sứt mẻ, hai người lại bị chấn ra ngoài cửa động.

Cương Thi Vương "khà" thở ra một hơi bạch khí, lại nhảy ra ngoài cửa động. Sở Phong và Diệu Ngọc tung người lên, nắm lấy hai cây thạch nhũ treo trên đỉnh đầu.

Cương Thi Vương nhìn hai bên không thấy bóng hai người, nhưng không bỏ đi, thở bạch khí đi lòng vòng ở dưới.

Sở Phong và Diệu Ngọc ở trên một cử động nhỏ cũng không dám, thở cũng không, chỉ hy vọng Cương Thi Vương nhanh bỏ đi.

Cương Thi Vương đi tới bên dưới Diệu Ngọc thì dừng lại, không biết là nhận ra khí tức của Diệu Ngọc hay là sao. Diệu Ngọc dù gì vẫn nhát gan, vả lại chưa từng gặp qua quái vật kinh khủng như vậy, ngực đập thình thịch. Cương Thi Vương chợt ngẩng đầu, hai mắt âm u nhìn thẳng vào Diệu Ngọc.

Diệu Ngọc hoảng hốt, "a" một tiếng rồi khẽ buông tay, cả người rơi xuống phía dưới. Hai mắt Cương Thi Vương lóe lên thanh quang, hai tay chộp mạnh lên trên. Sở Phong quá sợ hãi, vội xoay người, đầu ngón chân đạp mạnh lên thạch nhũ, "vù" xẹt qua đỉnh đầu Cương Thi Vương, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc cướp đi Diệu Ngọc. Nhưng gáy đã bị Cương Thi Vương cào ra năm vết xước. Thật nguy hiểm!

Sở Phong ôm Diệu Ngọc nhảy vài cái đến dưới cây trụ "Định hải thần châm", lại "bám bám bám bám" bò lên đỉnh, không dám động đậy nữa.

Cương Thi Vương đi lòng vòng lại tới dưới "Định hải thần châm", nó lại đứng dưới đó, chỉ đi vòng quanh thần châm, cũng không nhìn lên trên.

Hai người nắm chặt lấy tay nhau, mồ hôi lạnh đang thấm ra. Diệu Ngọc cuối cùng cũng áp chế được kinh hoảng. Nàng ngừng thở.

Cương Thi Vương đi vài vòng, cuối cùng chuẩn bị bỏ đi, hai người thầm thở phào. Đúng lúc này, một giọt máu tươi từ gáy Sở Phong nhỏ xuống, vừa lúc nhỏ lên môi Cương Thi Vương.

Cương Thi Vương liếm một cái, "khà", bỗng nó ngẩng đầu lên nhìn, tiếp theo cánh tay quét ngang một cái, "Băng", "Định hải thần châm" hai người ôm mới hết thế mà bị đập gãy đôi. Sở Phong và Diệu Ngọc ngã xuống, tại không trung vội xoay người, hai thanh trường kiếm đâm thẳng tới hai mắt Cương Thi Vương.

Cương Thi Vương trảo hai tay lên trên, "ti", vững vàng nắm lấy thân hai thanh trường kiếm, mũi kiếm thiếu chút nữa không thể đâm vào hai mắt nó, nhưng quang mang trạm trên mũi kiếm đã bắn vào hai mắt nó, khiến nó gào lên một tiếng, vung hai tay, hất văng đi Diệu Ngọc và Sở Phong cả người lẫn kiếm, "tủm", rơi vào trong nước.

Cương Thi Vương đang muốn nhảy lên thì Sở Phong và Diệu Ngọc đồng thời vung kiếm chém về phía trước, "bồng, kích lên một sóng nước như lôi đình vạn quân chụp tới Cương Thi Vương, khi tới trước mặt hai điểm quang mang đột nhiên xuyên qua sóng nước, bắn vào hai mắt Cương Thi Vương.

Cương Thi Vương gào lên liên tục, cả hang động cũng bị rung lên, thạch nhũ trên đỉnh "rắc rắc" gãy rơi xuống. Diệu Ngọc mặt biến sắc, Sở Phong kéo nàng xoay người cướp đường chạy đi như bay.

"A —— "

Cương Thi Vương gào lên thê thảm, thạch nhũ "rầm rầm rầm rầm" rơi xuống, Sở Phong và Diệu Ngọc tránh trái né phải, nhưng ven đường đều là thạch nhũ rơi thẳng xuống, còn tiếp tục như vậy thì chưa chạy tới động đã bị đâm chết rồi.

Phía trước đột nhiên có một cửa động, hai người không kịp suy nghĩ nhiều, phi thân chạy vào đó.


Cương Thi Vương rốt cuộc ngừng la, thạch nhũ cũng không rơi xuống nữa, bên ngoài lại khôi phục cảnh tượng yên tĩnh.

Sở Phong và Diệu Ngọc nhìn nhau, còn chưa hết kinh hồn thì lại nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh "tủm tủm" nhảy xuống nước. Ôi trời! Hiển nhiên là Cương Thi Vương đang chạy tới đây.

Sở Phong lau vết máu trên gáy, rồi nói với Diệu Ngọc:

- Con cương thi kia liếm qua vết máu của tôi rồi, nhất định nó sẽ tìm tới, cô đi mau đi!

- Ngươi thì sao?

- Tôi có thể ứng phó!

Diệu Ngọc lắc đầu, Sở Phong vội la lên:

- Cô đi mau đi, con Cương Thi Vương kia đã liếm máu của tôi, lại muốn hút máu của cô, cô bị hút khô máu cũng sẽ biến thành cương thi thôi.

Sở Phong cố nói cho có vẻ kinh khủng, Diệu Ngọc chỉ cắn miệng không nói.

Bên ngoài tiếng nhảy xuống nước càng lúc càng gần, Sở Phong khẩn trương, rồi tiếng nước đột nhiên biến mất, bên ngoài bỗng không có tiếng động gì hết, lại khôi phục yên tĩnh.

Chẳng lẽ Cương Thi Vương đi rồi?

Hai người đang muốn thò đầu ra ngoài dòm xem sao thì, "khà ——" Cương Thi Vương đột nhiên xuất hiện tại cửa động, "thình", nó nhảy vào trong động, giương song trảo, lộ ra hàm răng nanh kinh khủng, đã coi hai người như là con mồi trong miệng rồi.

Diệu Ngọc đột nhiên một tay đẩy Sở Phong ra ngoài động. Cương Thi Vương nào đồng ý buông tha, đang muốn lao ra thì Diệu Ngọc co hai chân ngồi xếp bằng ở cửa động, lấy thân thể mình ngăn cản Cương Thi Vương.

Cương Thi Vương gào lên một tiếng, mười ngón như cương trùy đâm vào cổ họng Diệu Ngọc. Sở Phong quá sợ hãi, xoay người muốn kéo Diệu Ngọc ra thì đã không kịp rồi.

Diệu Ngọc đột nhiên từ trong người lấy ra miếng Thanh Kim thạch rồi đặt lên đỉnh đầu, nhắm hai mắt, hai tay ngoại phược, đầu ngón giữa hai tay hợp vào nhau dựng lên, kết Tam muội da ấn, trong lòng vận Thiền Mộc quyết, Thanh Kim thạch chớp mắt liền tỏa ra một tầng thanh kim quang mang, quang mang bao trùm xuống phía dưới, thoáng chốc đã bao lấy toàn thân nàng.

Mười ngón tay Cương Thi Vương đang đâm vào cổ họng Diệu Ngọc, liền cắm ngay vào tầng quang mang đó, "xì ——", mười ngón tay Cương Thi Vương tức thì bốc ra khí đen nhạt nhạt.

"Ngao —— "

Cương Thi Vương gào lên một tiếng, rồi nó thụt ngay tay về, hai mắt lóe thanh quang nhìn thẳng Diệu Ngọc, trong miệng gào to không ngớt.

Hai mắt Diệu Ngọc vẫn nhắm, thấp giọng tụng niệm cái gì đó, vẻ mặt tường hòa điềm tĩnh, toàn thân tản ra linh khí tinh thuần, tựa như thượng thiên Bồ Tát đang tụng kinh cảm hóa tội ác thế gian.

Sở Phong biết Diệu Ngọc đang lấy Thiền Mộc quyết bức ra thanh kim phật quang ngăn cản Cương Thi Vương lao ra ngoài động, tuy nhiên như vậy nàng sẽ không cầm cự được lâu, một khi phật quang thu hồi, mười ngón tay Cương Thi Vương lập tức sẽ xuyên thủng cổ họng Diệu Ngọc, rồi hút hết máu của nàng.

Sở Phong xoay người chạy ngay đi, hắn phải nghĩ biện pháp đối phó Cương Thi Vương, hơn nữa phải nghĩ ra biện pháp trước khi Diệu Ngọc vận hết Thiền Mộc quyết. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận