Cổ Đạo Kinh Phong


Công chúa đi vào rừng thúy trúc, Sở Phong cũng đi theo vào, chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng bay tới, cùng với đó là cảm giác mát lạnh nhè nhẹ thấm vào tâm phổi, tinh thần trở nên sảng khoái.

Gió hiu hiu thổi, gió lay bóng động, càng làm cho rừng thúy trúc càng trở nên sặc sỡ, thanh u. Trong gió nhẹ, lại có một mảnh lá trúc theo gió rơi xuống, lúc ẩn lúc hiện, uyển chuyển, thật là đẹp.

Bàn Phi Phượng điểm đầu ngón chân một cái, phi thân bay thẳng lên, khẽ mở ra bàn tay, hướng về phía mảnh lá trúc kia.

Sở Phong tròng mắt láo liên, cũng lăng không bay lên, gập đầu ngón tay khẽ bắn lên đầu ngón tay Bàn Phi Phượng, làm văng ngón tay của nàng đi, còn ngón tay Sở Phong kẹp tới phiến lá trúc.

Bàn Phị Phượng bất ngờ không kịp phòng bị, bị Sở Phong bắn cho một chỉ, tức giận hừ một tiếng, vạch mũi thương một cái, điểm thẳng vào ngón tay Sở Phong. Sở Phong vội vàng thu ngón tay lại, trở tay "cheng" rút ra Cổ Trường kiếm, mũi kiếm điểm tới mũi thương, vang lên một tiếng "đinh" giòn vang.

Bàn Phi Phương quát một tiếng, chấn mũi thương một cái, kích ra ba điểm hàn tinh lượn vòng, Sở Phong chấn mũi kiếm một cái, "đinh đinh đinh" đẩy lùi ba điểm hàn tinh, lại đè thân kiếm, nhẹ nhàng ngăn được mũi thương.

Bàn Phi Phượng thấy ngọn thương bị trường kiếm của Sở Phong chặn lại, mở bừng mắt lên, "A ——" phượng minh một tiếng, thanh chấn cửu thiên, cả người thoáng chốc bùng lên liệt hỏa, kéo mũi thương lại, rồi kích ra một mảnh thương hoa, tụ thành từng vòng thương, trạm ánh lửa phủ xuống, từ trên không hướng về Sở Phong xuất ra Thiên Phượng Tam Biến đệ nhất biến —— Mộc Hỏa Phượng Hoàng!

Sở Phong không dám chậm trễ, mũi kiếm điểm tới trước. Tuy là bình bình, nhưng tinh chuẩn vô cùng đâm trúng trung tâm của vòng thương, vòng thương vừa thu lại, thoáng chốc lại tụ tại một điểm, "đinh" kích lên mũi kiếm, thanh âm rất nhỏ, nhưng kình khí mạnh mẽ chấn hai người bay về phía sau, trở xuống mặt đất.

Chiếc lá trúc kia cũng nhẹ nhàng rơi xuống, hai người lại trượt về phía trước, mũi thương, mũi kiếm sượt qua lá trúc liên tiếp va chạm, tia lửa bắn tung tóe, lá trúc bị kiếm khí, thương phong kích phải tung bay hỗn loạn, hai người liền truy đuổi theo lá trúc, bay lượn kịch đấu trong rừng trúc, bên trong rừng trúc nhất tời vang lên những tiếng "đinh đinh đang đang".

Công chúa và Lan Đình vội vàng đuổi theo đến nơi phát ra tiếng động, nhưng khi họ đuổi tới phía đông thì tiếng động lại vang lên từ phía tây, đuổi tới phía tây thì tiếng động lại vang lên từ phía nam, đuổi tới phía nam, tiếng động lại vang lên từ phía bắc, khiến cho hai người phải di chuyển loạn lên trong rừng trúc.

Tiếng động rốt cuộc cũng dừng lại, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng cùng dừng lại, chiếc lá trúc kia cuối cùng nằm trên mũi thương.

Bàn Phi Phượng hiên ngang đứng thẳng, ra vẻ nói:

- Thế nào? Kỹ không bằng người chứ gì?

Nói rồi giơ mũi thương lên trước mặt Sở Phong.

Sở Phong thoắt điểm mũi kiếm một cái, không ngờ lại móc lấy lá trúc từ trên mũi thương lên mũi kiếm, cười hì hì nói:

- Ta cũng có!

Lần xuất kiếm này thực sự tinh chuẩn mau tuyệt, ngay cả Bàn Phi Phượng cũng thầm than thở không bằng, nhưng nàng lại trừng phượng lên:

- Tiểu tử thối, ngươi dám chơi xấu trước mặt bản tướng quân!

Sở Phong nhún vai:

- Trả lại cho muội!

Liền duỗi mũi kiếm, đưa lá trúc trở lại mũi thương, lần này xuất kiếm lại càng tinh diệu hơn.

- Ta không cần!

Bàn Phi Phượng rung mũi thương một cái, lá trúc bay vèo khỏi mũi thương, rồi quay đầu bỏ đi.

Sở Phong vội vã đưa tay hái xuống một chiếc lá trúc, đi qua nói:

- Đừng giận mà, ta tặng muội chiếc lá này!


Bàn Phi Phượng xoay người đi không thèm để ý, Sở Phong ghé người sát tới:

- Hảo Phi Phượng, muội nhận lấy đi mà.

Bàn Phi Phượng vẫn xoay người đi, không nhìn cũng không để ý.

Sở Phong dứt khoát vòng tay ôm lấy eo nàng, ghé đầu gối lên vai nàng hỏi:

- Phi Phượng, muội cảm thấy hai chiêu xuất kiếm vừa rồi của ta thế nào? Có được không?

Bàn Phu Phượng không trả lời, nhưng buồn bã nói:

- Kiếm pháp của ngươi hôm nay không thua gì thương pháp của ta, sau này không cần phải sợ ta trừng mắt với ngươi nữa rồi.

Sở Phong vội nói:

- Phi Phượng, muội nói cái gì vậy! Chỉ cần muội trừng mắt, tay chân của ta đã nhũn ra rồi, lòng hoảng hốt, đến lỗ tai còn run.

- Hích! Bớt chọc người ta đi! Có lỗ tai cũng run sao?

- Sao lại không có? Ta run cho muội xem!

Sở Phong quả thật ngiêng người ngẩng đầu, lỗ tai đột ngột run lên.

Bàn Phi Phượng vừa sợ vừa thấy lạ, nhịn không được vươn ngón tay ngọc chạm vào tai Sở Phong, lỗ tai Sở Phong bèn rung lên, "ba ba" vỗ hai cái vào ngón tay ngọc của nàng

Bàn Phi Phượng vừa kinh vừa sợ, tai có thể cử động chỉ có thể là do trời sinh, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu như không vận chân khí, cũng không thể tùy tiện làm cho lỗ tai rung động.

- Thế nào, không gạt muội chứ, có phải run thật không!

Sở Phong đang dương dương tự đắc, lại la ối một tiếng, thì ra Bàn Phi Phượng đột ngột véo lỗ tai hắn một cái, đau đến nỗi xuýt nữa chảy cả nước mắt.

Bàn Phi Phượng cười duyên nói:

- Ta nhéo cái tai của ngươi, để xem ngươi rung thế nào!

Sở Phong vội nắm lấy ngón tay nàng, đặt lên môi khẽ hôn một cái. Bàn Phi Phượng đỏ ửng mặt, hờn dỗi nói một tiếng, đang định giãy ra khỏi thì Sở Phong vội vàng đưa cho nàng chiếc lá trúc kia:

- Phi Phượng, muội nhận lấy đi mà?

Bàn Phi Phượng phùng má lên:

- Công chúa thích soi gương, ngươi đi trộm đi tranh cũng muốn đem gương đồng ra lừa công chúa, lừa người ta lại chỉ một chiếc lá trúc!

Sở Phong vội nói:

- Phi Phượng, muội thích cái gì, ta đi trộm đi tranh cho muội, có được không?

- Được rồi! ta thích trăng trên trời, ngươi đi hái về cho người ta đi!


Sở Phong sửng sốt, gãi gãi đầu, ngẩng đầu lên nhìn, khó xử nói:

- Cái này…hơi khó rồi… Hiện tại trăng còn chưa xuất hiện, hái không được..

- Hừ! Chỉ giỏi mượn cớ!

Bàn Phi Phượng xoay người muốn giãy khỏi Sở Phong, Sở Phong nào đồng ý buông tay, ghé miệng lại gần bên tai nàng nói:

- Nếu không đợi đến đêm nay, nó đi ra rồi ta sẽ hái xuống cho muội?

Bàn Phi Phượng cảm thấy tai ngứa ngáy, cả người rã rời, dựa vào người Sở Phong, sẵng giọng:

- Đừng dẻo miệng!

Sở Phong đặt chiếc lá trúc vào lòng bàn tay nàng:

- Phi Phượng, muội cứ nhận lấy chiếc lá trúc này trước đi, đêm nay ta sẽ hái ánh trăng xuống cho muội, có được không?

- Được rồi! Ngươi nhớ kĩ đấy, ngươi còn nợ ta một ánh trăng, ngươi hái không được, ta không tha cho ngươi đâu!

Phi Phượng cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc lá bỏ vào trong người.

Sở Phong nhân cơ hội nắm lấy đôi tay nàng, bắt đầu vuốt ve, chỉ cảm thấy mềm mại mịn màng, nào chịu buông ra nữa.

Phi Phượng sẵng giọng:

- Tiểu tử thối, rõ như ban ngày còn muốn chiếm tiện nghi! Còn không mau đi tìm công chúa, Lan Đình đi?

Sở Phong cả kinh, thầm nghĩ: rừng trúc này cũng không tính lớn, công chúa và Lan Đình sao còn chứa tìm tới?

Sở Phong vội vã cùng với Phi Phượng đi tìm, liền thấy Lan Đình và công chúa đang đứng trước một tấm bia đá, chăm chú nhìn.

Chỉ thấy trên bia đá này có khắc hai cây trúc xanh, cây đứng thẳng, chắc khoẻ, lá trúc rậm rạp xanh tươi, chập chờn nhẹ nhàng lay động trong cơn gió đông.

Sở Phong thấy Lan Đình nhìn hết sức xuất thần thì vô cùng kì quái, nét khắc hai cây thúy trúc trên bia tuy là bất phàm, cũng không đến nỗi làm cho Lan Đình phải mê muội đến như vậy chứ? Đang muốn hỏi thử, Lan Đình đột nhiên kinh ngạc nói:

- Là tàng thi họa, họa lý tàng thi.

- Tàng thi họa?

Lan Đình đã bắt đầu thì thầm:

Mạc hiềm cô diệp đạm, kinh cửu bất điêu linh

Bất tạ đông quân ý, đan thanh độc lưu danh(1)


Mọi người cảm thấy hết sức khó hiểu, khi nhìn kĩ lại một lượt thì cũng hiểu ra.

Thì ra trên bia đá có khắc hai cây thúy trúc, những chiếc lá trúc đang bay theo gió giống từng nét bút hợp thành từng chữ, xâu chuỗi lại chính là câu thơ mà Lan Đình vừa ngâm.

Lấy trúc ẩn thơ, chữ họa đều đủ, cấu tứ có thể nói là tinh xảo tuyệt luân.

Lan Đình thích thú:

- Đây là bài [Hán Phu Tử Phong Vũ Trúc], nét khắc trên bia, nghe đồn là thủ bút của Quan Công!

- Ồ?

- Lúc đó Quan Công thân tại Tào doanh, tâm hoài Hán thất, luôn luôn nhớ về Lưu Bị. Sau đó, sau khi ông chém Nhan Lương báo ân Tào Tháo xong, quyết ý rời đi, bèn vung bút thành họa, vẽ ra hai cây trúc xanh, tức là bức [Phong vũ trúc], trong tranh có ẩn chứa một bài thơ của Hán Phu Tử:

Mạc hiềm cô diệp đạm, kinh cửu bất điêu linh

Bất tạ đông quân ý, đan thanh độc lưu danh

- Mượn danh tiết của trúc để ám chỉ tấm lòng của bản thân đối với nhà Hán quyết không thay đổi, sẽ không ngả theo Tào Tháo. Sau đó không biết vị cao nhân nào đã khắc bức họa lên trên bia đá, chính là những nét khắc trên bia này. Vốn tưởng rằng những nét khắc đã bị thất truyền, thì ra là được giấu trong khu rừng trúc này. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Sở Phong kinh ngạc:

- Thì ra Quan Công có tài văn chương như vậy sao? còn biết vừa vẽ tranh vừa làm thơ!

Lan Đình nói:

- Cái này hơn phân nửa là do hậu nhân kính ngưỡng Quan Công trung nghĩa, mới tun tin là ông ấy sáng tác. Tuy nhiên việc lấy họa giấu thơ, lấy thơ để nói lên chí hướng, quả thật tinh diệu.

Sở Phong chăm chú nhìn tấm bia khắc, chợt nhận thấy những phiến lá trúc đang giăng khắp nơi tựa như từng đạo kiếm quang nhấp nhoáng...

Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong nhìn tấm bia khắc đến xuất thần, liền hỏi:

- Tiểu tử thối, ngươi đực mặt ra cái gì vậy?

Sở Phong không trả lời, đột ngột "cheng" rút Cổ Trường kiếm ra, "lả tả lả tả" kiếm quang xuất ra liên tục, Bàn Phi Phượng bị làm cho giật mình, lại nhìn Sở Phong đang xuất kiếm, bừa bãi, hết sức hỗn loạn, nhưng nhìn kĩ lại như mây bay nước chảy, không hề bị ngưng trệ, thật là cổ quái.

Bàn Phi Phượng nhìn không ra manh mối, Lan Đình cũng cảm thấy Sở Phong múa kiếm dường như đang múa bút vẩy mực, túng bút cuồng thư, nàng vội vã lùi ra sau vài bước, kinh ngạc phát hiện ra, kiếm quang của Sở Phong giống như từng chiếc lá trúc trên bia khắc, chính hợp thành từng chữ, nói liền lại đó là bốn câu thơ của Hán Phu tử:

Mạc hiềm cô diệp đạm, kinh cửu bất điêu linh.

Bất tạ đông quân ý, đan thanh độc lưu danh.

Bàn Phi Phượng cùng công chúa cũng vội lui ra phía sau vài bước, vừa nhìn cũng cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Sở Phong thu hồi trường kiếm, Bàn Phi Phượng không ngờ hắn chỉ trong khoảnh khắc từ một tấm bia khắc lại ngộ ra một bộ kiếm pháp, kinh ngạc nói:

- Tiểu tử thối, ngươi cũng kỳ tài ngút trời đấy!

Sở Phong đắc ý:

- Lão đạo sĩ luôn nói ta là bất thế kì tài! Thế nào, Quan Công là trong họa giấu thơ, ta là trong kiếm giấu thơ, còn có thể cung được đấy chứ?

Công chúa nói:

- Không biết bộ kiếm pháp này của Sở đại ca này gọi là gì?

- Cái này…


Sở Phong gãi gãi đầu.

Lan Đình nói:

- Đã là trong kiếm giấu thơ, chi bằng gọi là Tàng thi kiếm pháp?

- Đúng! - Sở Phong vỗ tay: - Gọi là "Tàng thi kiếm pháp". Chuyến đi lần này không tệ, lại ngộ ra một bộ kiếm pháp.

Công chúa hỏi:

- Sở đại ca, kiếm pháp này chỉ có thể viết một bài thơ này của Hán Phu tử thôi sao?

Sở Phong nói:

- Đương nhiên không phải. Chỉ cần thông hiểu được đạo lí liền có thể kiếm tùy ý chuyển, thích viết thơ gì thì viết thơ đó. Có muốn ta viết một câu 'Sàng tiền minh nguyệt quang' cho công chúa xem không?

Công chúa cười nói:

- Sở đại ca xuất kiếm như viết thơ, có thể giao thủ được không?

Sở Phong nói:

- Cái này thì công chúa không hiểu rồi. Ta là mượn xuất kiếm ẩn thơ để nâng cao kiếm ý, khi chân chính giao thủ đương niên sẽ không như vậy.

Phi Phượng nói:

- Được rồi, đừng khoác lác nữa, đi nhanh đi, còn phải đến Đại Đồng!

**************

(1)Dịch nghĩa:

Không cần cám ơn vì mùa Xuân do chúa Xuân làm chủ,

Cỏ hoa khoe màu xanh đỏ, trúc được danh riêng nhờ tư cách đức độ.

Dịch thơ:

Ý tốt Đông quân dám phụ tình,

Đan thanh trúc nọ đã vang danh.

(Huyền Quang)

(2)Cả bài:

Ý tốt Đông quân dám phụ tình,

Đan thanh trúc nọ đã vang danh.

Chẳng hiềm lá biếc màu thanh đạm,

Vĩnh viễn ngàn sau chẳng nhạt hình.

(Huyền Quang)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận