Sở Phong cùng Tấn tiểu thư xuống xe, Triệu Xung và Ngụy Hiết, Hàn Phục đã chờ sẵn ở cửa biệt viện.
Triệu Xung vẫn phe phẩy quạt giấy, vừa thấy Tấn tiểu thư bước xuống xe, cả quạt cũng quên phẩy, hai mắt thẳng tắp, vội vã cười bồi:
- Tấn tiểu thư rốt cuộc tới rồi, hạnh thậm! Hạnh thậm! ôi kìa, Sở công tử cũng tới rồi, mời! Mời!
Đi vào biệt viện. Biệt viện rất lớn, nơi nơi đình đài lầu các, cầu kiều nước chảy, kỳ hoa dị thảo ở giữa tô điểm thêm, thơm lừng cả viện. Quả nhiên không hổ là biệt viện vương phủ.
Tấn tiểu thư đảo đôi mắt đẹp, nàng hết sức kinh ngạc, cũng không phải là kinh ngạc biệt viện to lớn, mà là kinh ngạc với vẻ đẹp hết sức độc đáo của hoa cỏ được cắt sửa ở giữa, hoặc mới lạ, hoặc nắn nót, hoặc thích thú, hoặc thành hình tròn, hoặc thành hình tháp, hoặc mặc ý tùy hình. Dù trải qua cắt sửa nhưng không lộ vết tích, quả thật là khéo tay.
Nàng nhịn không được hỏi:
- Những hoa cỏ này là ai cắt?
Triệu Xung đáp:
- Chẳng qua là một hoa nô chuyết thủ, Tấn tiểu thư chê cười rồi.
Đoàn người đi tới phòng khách, phòng rất lớn, bốn mặt đã bày xong chỗ ngồi.
Vừa vào phòng khách, Sở Phong lập tức cảm thấy sau bình phong núp mấy người, trong đó hai người là cao thủ, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Triệu Xung ngồi chủ vị phía Bắc, Ngụy Hiết, Hàn Phục phân biệt ngồi hai mặt đông tây, Tấn tiểu thư và Sở Phong ngồi tại khách tịch phía Nam. Giữa phòng để lại một khoảng trống lớn, chính là dùng để ca vũ trợ hứng.
Tấn tiểu thư hỏi Triệu Xung:
- Sao không gặp Triệu vương gia với Ngụy hầu, Hàn hầu?
Triệu Xung nói:
- Bởi vì gia phụ cùng Ngụy hầu, Hàn hầu đột ngột có việc gấp phải thương nghị, cho nên hôm nay chỉ do tiểu sinh cùng Ngụy huynh, Hàn huynh ca vũ với Tấn tiểu thư.
- Vậy việc cầu mưa...
- Việc cầu mưa cứ để từ từ bàn sau. Mời Tấn tiểu thư dùng trà trước.
Triệu Xung vỗ quạt giấy vào lòng bàn tay một cái, lập tức có một nha hoàn bưng hai cái bát đi tới trước Tấn tiểu thư, và đặt bát lên bàn.
Sở Phong hết sức khó hiểu. Trên bàn của bọn Triệu Xung bày đều là ly, còn mình và Tấn tiểu thư lại đặt bát, chẳng lẽ bát này có kỳ hoặc? Hắn không khỏi nhìn kỹ.
Chỉ thấy vách bát trà lấm tấm vệt hình tròn, xung quanh vệt tròn lại lóe ra quầng sáng màu lam, hết sức kỳ dị.
- Diệu biến thiên mục trà oản? - Tấn tiểu thư kinh ngạc.
Triệu Xung thu lại quạt giấy:
- Tấn tiểu thư quả nhiên kiến thức hơn người!
Tấn tiểu thư nâng bát trà lên, tỉ mỉ quan sát:
- Diệu Biến nung cho đến thời Tống triều, sau đó thất truyền, hai cái bát này chí ít là niên đại Tống triều?
Triệu Xung có chút ít đắc ý nói:
- Bát này chính là Diệu biến thiên mục trà oản của Tống triều, tiểu sinh trải qua trăm cay nghìn đắng mới cầu được bát này. Nghĩ Tấn tiểu thư thích phẩm trà, tiểu sinh còn tự mình nấu một hũ trà thơ, xin Tấn tiểu thư đánh giá.
Nói xong lại vỗ quạt giấy vào lòng bàn tay một cái, lập tức lại có một thị nữ đi vòng ra, tay bưng ấm trà, đi thẳng tới trước người Tấn tiểu thư.
Thị nữ này vóc người cao gầy, dáng điệu uyển chuyển, nhưng che mặt, chỉ lộ ra hai mắt, lại như song đồng tiễn thủy, sáng ngời trong suốt.
Trước tiên nàng khom mình hành lễ với Tấn tiểu thư, lại châm trà cho Tấn tiểu thư, sau đó lại cúi người hành lễ với Sở Phong, lại châm trà, hai mắt trong lúc vô tình lướt qua vết chỉ ngân cong cong trên mặt Sở Phong, lại thất thần nhất thời, nước trà đã đầy tới miệng bát mà còn hồn nhiên chưa phát giác.
Sở Phong khẽ ho một tiếng, thị nữ vội vàng thu ấm trà lại, tiếp đó châm trà cho Triệu Xung, Ngụy Hiết, Hàn Phục, sau đó lui ra một bên. : TruyệnFULL.vn
Triệu Xung giơ lên ly trà:
- Tấn tiểu thư, mời!
Rồi y uống trước một ngụm.
Tấn tiểu thư nâng bát trà lên, không uống ngay mà xem màu trà trước, màu trà vàng nhạt gạn xanh, lại khẽ ngửi qua, mùi hương tinh khiết. Nàng không khỏi gật đầu, khẽ uống một ngụm:
- Trà ngon! Không ngờ Triệu công tử có tay nghề như vậy!
Triệu Xung dào dạt đắc ý, nhưng giả vờ khiêm tốn:
- Tấn tiểu thư quá khen, công phu thô thiển, khiến Tấn tiểu thư chê cười rồi!
Sở Phong nhìn mà bực mình, cũng cầm lấy bát trà uống qua một ngụm, quả nhiên hương trà cam thuần, không khỏi bật thốt lên khen:
- Quả nhiên trà ngon!
Triệu Xung phe phẩy quạt giấy, cười mà như không:
- Sở công tử hôm qua diệu đối liên tiếp, nhất định là cao hiền nhã sĩ, chắc hẳn có thể phẩm ra đây là loại hương trà nào chứ?
Sở Phong cười ha ha một tiếng:
- Vị thuần ngọt trong, thơm mát thấm người, nhất định là Quân sơn ngân châm!
Triệu Xung ngẩn ra, y vốn định làm cho Sở Phong xấu mặt, không ngờ Sở Phong nói ra được ngay, nhất thời không còn hứng thú.
Sở Phong vừa uống trà, vừa thuận miệng hỏi:
- Câu cửa miệng pha trà tam phí, không biết Triệu công tử pha trà, đã dùng nước mấy phí?(phí: nước sôi)
Triệu Xung kinh ngạc, y nào hiểu được tam phí mấy phí là gì, nhất thời ấp úng, bất giác nhìn sang thị nữ che mặt tay bưng ấm trà.
Thị nữ mở miệng nói:
- Thiếu gia cho rằng nhất phí thái trĩ, tam phí thái lão, thường dùng nhị phí.
Thanh âm uyển chuyển sinh vận, nghe vào êm tai.
Triệu Xung liền nói:
- Đúng! Chính là nhị phí!
Sở Phong cười thầm, lại nói:
- Để pha trà, sơn thủy vi thượng, giang thủy trung, tỉnh thủy vi hạ. Nước trà này cam thuần như vậy, không biết Triệu công tử đã dùng loại nước nào để nấu vậy?
Triệu Xung nào biết được là nước gì, tuy nhiên nghe Sở Phong nói như vậy, bèn tự cho là thông minh nói:
- Sơn thủy vi thượng, tiểu sinh tất nhiên là dùng sơn thủy, không ngờ Sở công tử phẩm không ra à?
- A?
Sở Phong lại uống một ngụm:
- Nhưng ta phẩm ra trong trà còn có mùi hoa mai nhàn nhạt, thấm tận đáy lòng, lại không biết Triệu công tử sao làm được, xin chỉ giáo!
Triệu Xung ngẩn ra, nhịn không được khẽ nếm một ngụm, quả nhiên mơ hồ có mùi hoa mai thoang thoảng, bất giác lại nhìn sang thị nữ che mặt.
Thị nữ đang muốn mở miệng, Sở Phong đã nói:
- Nếu như ta không đoán sai, nước pha trà này, chắc là từ sương tuyết ở hoa mai trên Thu Tự sơn, làm tan tuyết để nấu, cho nên mới có cả hương mai. Có phải không, Triệu công tử?
Sở Phong miệng hỏi Triệu công tử, nhưng hai mắt lại nhìn thị nữ che mặt.
Thị nữ mắt lộ vẻ kinh ngạc, khom người nói:
- Thiếu gia dùng chính là sương tuyết ở hoa mai trên Thu Tự sơn.
Sở Phong cười ha ha một tiếng:
- Trà này mặc dù ngon, nhưng hơi đặc, Triệu công tử sao không ngay trên bàn tiệc nấu một hũ, để chúng tôi được thưởng thức đủ hương vị của trà này?
Triệu Xung tức thì ấp úng, tròng mắt láo liên, cười nói:
- Tiểu sinh trà nghệ thô thiển, sao dám bêu xấu nữa. Từ lâu đã nghe Tấn tiểu thư hiểu sâu về trà đạo, hôm nay hương giá đến đây, không bằng mời Tấn tiểu thư tự mình pha một hũ, để chúng ta được thưởng thức hương trà của Tấn tiểu thư.
Ngụy Hiết, Hàn Phục vội vã phụ hoạ theo.
Tấn tiểu thư nhẹ nhàng cười, cũng không từ chối:
- Vậy bêu xấu rồi.
Thị nữ che mặt lập tức đi vòng ra hậu đường, lấy ra một bộ trà cụ rồi bày lên bàn của Tấn tiểu thư, lại lấy ra một bếp than, bên cạnh đặt một nồi trà, tất cả dùng để pha trà. Bên trong nồi đã bỏ tuyết. Bên cạnh lại đặt một hũ trà, bên trong chứa lá trà. Lá trà dài ngắn đều đặn, vàng óng ánh, hình giống một cây ngân châm. Quả nhiên là Quân sơn ngân châm.
Tấn tiểu thư trước tiên đặt nồi trà lên bếp nấu, lại đem sáu ly trà làm hai hàng úp lên mâm trà, miệng ly hướng xuống dưới. Một hồi, tuyết trong nồi dần dần tan hết, rồi bốc ra bọt nước như mắt cá, hơi có âm thanh. Là nước đã sôi.
Tấn tiểu thư múc ra một muôi nước trong nồi, rót đều lên ly trà, sau đó lật ly trà lại, miệng ly hướng lên trên, lại rót một lần, đổ đi nước trong ly. Đây là "rửa ly".
Sau đó từ trong hũ bốc một dúm lá trà bỏ vào trong nồi, lại bốc một nắm muối vẩy vào trong nồi. Lại qua một hồi, ven nồi trà bốc ra bọt khí, như nước suối tuôn ra, trên mặt nước đã nổi bọt trà. Đây là nhị phí.
Tấn tiểu thư lại từ trong nồi múc ra một muôi nước sôi đổ vào trong lọ, sau đó dùng muôi trúc quấy đều ở giữa nồi, cho tới khi trong nồi nổi sóng, bắn ra bọt. Đây là tam phí.
Tấn tiểu thư lại múc ra một muôi nước sôi, rót vào ly trà, còn đây là "rửa trà".
Sau đó dùng nước sôi trong lọ lúc đầu đổ vào trong nồi, nước liền ngừng sôi, bọt trà dần dần sinh ra, đây là "cứu phí", lại vị chi "Ngọc dịch hồi hồ" .
Tấn tiểu thư múc ra một muôi nước trà nóng, bắt đầu phân trà. Nàng không vội không chậm, lần lượt qua lại phân trà vào các ly, lúc này, trong đại sảnh đã lượn lờ hương trà.
Mọi người nín hơi tĩnh khí thưởng thức liên tiếp những động tác ưu nhã của Tấn tiểu thư, chưa uống mà đã thần say.
Phân trà xong, Tấn tiểu thư khoát tay một cái, thị nữ che mặt liền bưng trà cho ba người Triệu, Ngụy, Hàn, khi tới chỗ Tấn tiểu thư, còn thừa lại ba ly.
Sở Phong bưng lên một ly, đưa cho nàng:
- Mời!
Thị nữ ngạc nhiên nhìn Sở Phong, nhất thời ngẩn ra đứng im, không dám tiếp. Nàng chẳng qua là một thị nữ thấp kém, hôm nay quý khách của vương phủ lại đích thân mời trà với mình, đương nhiên làm cho nàng sợ hãi giật mình.
Triệu Xung cau mày, quát lên:
- A Sửu! Nếu Sở công tử kính trà, còn không mau cảm tạ!
Thị nữ vội vàng khom lưng nói với Sở Phong:
- Đa tạ Sở công tử!
Sau đó nàng nhận lấy trà, hơi nghiêng mặt đi, vén lên một góc khăn che mặt, đặt ly trà bên mép, khẽ mở môi nhấp một ngụm.
Sở Phong nhìn liên tiếp những cử chỉ động tác của nàng, tự nhiên lộ ra khí chất thanh nhã của một tiểu thư khuê các, tuyệt không như nha hoàn thị nữ bình thường, hắn không khỏi thầm lạ lùng.
Triệu Xung giơ ly lên, trước tiên giả vờ giả vịt ngửi ngửi vài hơi, sau đó mới chậm rãi khẽ nhấp một ngụm, rung đùi đắc ý nói lớn:
- Trà ngon! Thật như ngọc lộ trên trời, quỳnh tương dưới đất, trà ngon!
Sở Phong nhìn dáng dấp của y, quả thật ngứa ngáy cả người, cũng nâng chung trà lên, nhưng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Triệu Xung thấy vậy, lập tức cười khẩy:
- Hiếm khi Tấn tiểu thư tự thân nấu tiên trà, không ngờ Sở công tử không từ từ thưởng thức, lại chà đạp như vậy, thật sự uổng phí một phen tâm ý của Tấn tiểu thư.
Sở Phong cười ha ha:
- Phẩm trà có phân phẩm từ từ, phẩm nhanh, Triệu công tử chỉ biết phẩm từ từ, mà không biết cái đạo của phẩm nhanh!
Triệu Xung ngẩn ra, cũng phân không rõ Sở Phong nói thật hay giả. Tuy nhiên trước đó Sở Phong vừa có thể phân biệt lá trà, lại hiểu được ưu khuyết của nước trà, lại biết cái gì tam phí mấy phí, còn có thể phẩm ra hương mai trong trà, y sợ "phẩm nhanh" cũng có, nhất thời hồ nghi không nói gì.
Tấn tiểu thư không khỏi âm thầm buồn cười, ngay cả trong mắt thị nữ che mặt cũng lặng yên hiện lên ý cười.
Phẩm qua một hồi trà, Triệu Xung sai người đưa rượu và thức ăn lên, toàn là sơn trân hải vị ngập một bàn. Y lại bảo vài ca nữ thướt tha ra múa hát trong sảnh, một bên uống rượu, một bên thưởng thức, mà hai tiên y ca cơ tuyệt đẹp y có nói vẫn chưa thấy xuất hiện.