Sở Phong vượt tường khỏi Úy Trì Công phủ trở lại Tấn Từ, vừa mới chạm đất đã nghe thấy tiếng quát:
- Tặc tử lớn mật! Dám xông vào Tấn Từ!
Trong tiếng quát, một bóng người hồng y xuất hiện, vù vù đâm tới hai kiếm, trông nhẹ nhàng nhưng không kém phần hung hiểm, tạo nghệ cũng rất khá.
Sở Phong vội lắc mình tránh ra, thấy người lao tới chỉ là một tỳ nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trang phục rất giống với Lục Y, chỉ khác là toàn màu hồng, dáng dấp còn xinh đẹp hơn Lục Y vài phần, nhưng hắn chưa gặp người này bao giờ.
- Cô là ai? - Sở Phong hỏi.
- Hừ! Câu này phải để ta hỏi mới đúng!
Hồng y tỳ nữ lại đâm tới ba kiếm, kiếm sau càng nhanh hơn so với kiếm trước.
Sở Phong tung người né:
- Cô nương đừng hiểu lầm, tôi là bằng hữu của tiểu thư nhà cô!
- Tiểu thư nhà ta làm sao lại có bằng hữu là tặc tử như ngươi. Ánh mắt gian tà, còn không dám gặp người khác!
Sở Phong lúc này mới nhớ mình vẫn còn đang che mặt, thảo nào khiến người khác hiểu lầm, vội vàng xé bỏ rồi nói:
- Cô nhìn cho kỹ, tôi không phải tặc tử!
- Hừ! Trên mặt có sẹo, còn dám bảo không phải là tặc tử? Lại còn mạo nhận là bằng hữu của tiểu thư nhà ta?
Sở Phong thấy nàng ta cứ khăng khăng mình là tặc tử thì phát hỏa, thấy nàng lại đâm kiếm tới liền nghiêng mình tránh, tay phải với ra chế trụ được cổ tay nàng, đang định dùng sức thì đột nhiên trong ngực đau nhói như bị đao cắt vậy.
Hồng y tỳ nữ thừa cơ thúc khuỷu tay vào ngực Sở Phong, đánh hắn ngã ra đất, nhưng Sở Phong lại thuận theo thế ngã mà duỗi hai chân về phía trước, kẹp lấy chân của hồng y tỳ nữ. Hồng y tỳ nữ vội chém kiếm xuống, Sở Phong vặn hai chân một cái, "bịch", hồng y tỳ nữ bị xoay ngã trên mặt đất, tỳ nữ đang định bật lên nhưng Sở Phong đã nhanh hơn, theo thế hổ đói vồ dê mà ngồi đè lên người nàng, hai chân còn kẹp lấy hai chân nàng, hai tay thì đè xuống cổ tay nàng.
Hồng y tỳ nữ vô cùng xấu hổ, phẫn nộ quát:
- Tặc tử đáng chết! Mau buông ta ra!
Sở Phong cười hì hì:
- Bình tĩnh, bình tĩnh! Trước tiên cô hãy nói cô là ai?
- Ta là bà cô của ngươi!
- Sao? Bà cô của tôi? Thì ra là người một nhà, tôi cũng định thân thiết với bà cô một phen.
- Tặc tử, ngươi dám!
Hồng y tỳ nữ vừa thẹn vừa cuống, muốn giãy ra nhưng tay chân lại bị giữ chặt, muốn hô hoán nhưng lại không dám, tình cảnh này bị người khác nhìn thấy thì còn mặt mũi nào nữa?
Sở Phong bắt đầu quan sát tỳ nữ, đôi mi thanh tú uốn cong, khuôn mặt xinh đẹp, bộ ngực tròn nhô cao, tư thái quả thật động lòng người, tóc buộc hai bên, đúng là một tiểu mỹ nhân không chê vào đâu được.
- Tặc tử khốn! Ngươi còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!
- Ai da! Sao lại hung dữ thế? Đã vậy tôi nhìn nữa đây này, xem cô móc mắt tôi thế nào?
Sở Phong cúi đầu xuống, mặt gần như dán vào ngực nàng, hai mắt còn đảo láo liên.
Hồng y tỳ nữ mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói:
- Tặc tử khốn, ta... ta băm ngươi thành mười đoạn!
- Ối chao! Vẫn còn mạnh miệng cơ à? Tôi muốn xem xem miệng cô cứng đến thế nào?
Sở Phong liền chu miệng từ từ áp xuống miệng tỳ nữ, hồng y tỳ nữ sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, bắt đầu kêu khóc.
Sở Phong nói:
- Bây giờ tôi hỏi một câu, cô trả lời một câu, cô mà không thành thực, tôi sẽ càng không đứng đắn!
Tỳ nữ cắn miệng, không rên lấy một tiếng.
- Tôi hỏi cô, cô là ai?
- Ta là bà cô của ngươi!
- Bà cô của tôi phải không? Được! - Sở Phong trề môi áp xuống.
Hồng y tỳ nữ vội hô:
- Ta là tỳ nữ bên cạnh tiểu thư!
- Tỳ nữ bên cạnh tiểu thư? Sao tôi chưa từng thấy cô?
- Ngươi là ai, mà lại...
Sở Phong bĩu môi ra, hồng y tỳ nữ vội vã im lặng.
Sở Phong thầm nghĩ: cô ta là tỳ nữ bên người Tuệ Công tiểu thư, cũng không nên quá đáng. Đang định buông tay thì chợt nghĩ: Không được! Mình bắt nạt cô ta như vậy, chẳng may cô ta nói lại cho Tuệ Công tiểu thư biết thì chẳng phải rất xấu hổ sao? Bèn nói:
- Bây giờ tôi thả cô, có điều cô cũng không được nói chuyện này cho tiểu thư nhà cô biết.
- Hừ! Tặc tử hạ lưu! Ta nhất định nói tiểu thư băm ngươi thành thịt vụn!
- Này! Cô hãy nhìn cho kỹ, tôi có điểm gì giống tặc tử?
- Ngươi tặc mi tặc nhãn, tặc khẩu tặc thiệt, tặc đầu tặc não, tặc thủ tặc cước, từ đầu đến chân đều là một tên tặc tử!
- Cô thử nói lại lần nữa coi!
- Ngươi tặc mi tặc nhãn, tặc khẩu tặc thiệt, tặc đầu tặc não, tặc...
Sở Phong điên lên, liền mặc kệ mọi thứ, cúi đầu xuống khóa môi hồng y tỳ nữ lại. Hồng y tỳ nữ cả người như điện giật, toàn thân cứng ngắc, ngây dại, không đợi nàng phản ứng, Sở Phong đã buông môi ra.
- Ngươi... a... a...a...!
Hồng y tỳ nữ vừa gấp vừa xấu hổ, khóe mắt đã trào nước.
Sở Phong luống cuống, vội vàng buông tay ra.
Hồng y tỳ nữ bật người dậy, vung tay tát vào mặt Sở Phong.
- Hồng Nghê, không được vô lễ!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, dưới bóng cây đi ra một người, là Tấn tiểu thư.
Mặt Sở Phong tức thì đỏ tới tận mang tai.
Hồng y tỳ nữ nhào vào lòng Tấn tiểu thư khóc lóc:
- Tiểu thư, hắn... hắn...
- Hồng Nghê, Sở công tử là quý khách của Tấn Từ, không được vô lễ!
- Tiểu thư! Hắn... vừa rồi hắn...
- Đừng làm loạn nữa, Lục Y đang tìm em đấy, mau đi đi!
Hồng Nghê quay lại nhìn Sở Phong với vẻ căm thù, sau đó giậm chân bỏ đi.
Sở Phong thấy xấu hổ, việc vừa rồi thực sự rất khó giải thích, đành ngượng ngùng nói:
- Khiến tiểu thư chê cười, tỳ nữ này của cô quả thật rất hung dữ!
Tấn tiểu thư lại cười nói:
- Ai bảo công tử cửa lớn không đi, lại đi trèo tường!
Sở Phong xấu hổ cười, chợt để ý thấy Tấn tiểu thư khoác Chu la hà y, trên đầu còn đội châu quan, viền mũ đính ngọc và phỉ thúy đan xen nhau, ở giữa có khảm một viên tử hồng ngọc rất đặc biệt, hoàn toàn thể hiện được vẻ thanh cao quyền quý. Thế nhưng chân nàng lại mang một đôi hài thêu màu đen, rất không tương xứng với hà y châu quan, hơn nữa quanh hài còn dính vết bùn đất.
- Sở công tử, có chuyện gì sao?
- Không có gì! Sao tiểu thư không hỏi tôi về điệp văn?
Tấn tiểu thư nói:
- Điệp văn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là công tử được bình an trở về!
- Ha ha! Quả thật tôi suýt chút nữa đã không về được rồi!
- Hả, đã có chuyện gì sao?
- Triệu vương gia không ngờ lại là một tuyệt đỉnh cao thủ!
- A?
Tấn tiểu thư tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
- May mà có người âm thầm tương trợ, nhưng tôi lại nghĩ người đó muốn đoạt điệp văn!
- Thật sao? - Tấn tiểu thư lại kinh ngạc.
- Chẳng qua cô ta chỉ biết mấy miếng mèo quào, tôi nào có để vào mắt, hai ba chiêu đã đánh cô ta bỏ chạy rồi!
- Phì!
Tấn tiểu thư cười một tiếng, Sở Phong phát hiện tiếng cười này rất quen tai, tựa như mới nghe qua ở đâu đó.
Tấn tiểu thư nói:
- Nói thế nghĩa là công tử đã tìm được điệp văn rồi?
- Điệp văn...
Ngực Sở Phong lại đau đớn như bị đao chém, hai nhát, ba nhát, hắn giật mình phát giác, trong cơ thể dường như đang ẩn núp vô số đạo ám kình, tựa như từng thanh đao đang cắt vào lục phủ ngũ tạng.
Hóa ra khi Triệu vương gia vỗ lên lưng hắn đã đem một cỗ ám kình đẩy vào trong người, đến giờ mới bắt đầu phát tác.
Sở Phong cảm nhận được rõ ràng lục phủ ngũ tạng của mình đang bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, đau đớn còn hơn gấp trăm lần so với Thiên đao quả tâm. Hắn ngã bịch xuống đất, thân thể vì quá đau đớn mà co quắp.
- Sở công tử!
Tấn tiểu thư hoảng hốt nâng Sở Phong dậy, thăm dò mạch môn của hắn thì cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ấn vào huyệt Thiên Trung của hắn, một cỗ chân khí theo đó truyền vào cơ thể Sở Phong, muốn ngăn chặn ám kình lại. Thế nhưng chân khí của nàng không chỉ không ngăn được ám kình, trái lại còn kích phát ám kình càng thêm mạnh mẽ, khóe miệng Sở Phong đã bắt đầu rỉ ra máu.
Tấn tiểu thư kinh hãi vội thu tay lại:
- Sở công tử hãy cố gắng, tôi lập tức mang công tử đi tìm Thượng Quan Y Tử!
Sở Phong khó nhọc mở miệng:
- Không... kịp nữa đâu. Mau mang tôi lên Huyền Úng sơn, may ra còn có... chút hy vọng!
Tấn tiểu thư ôm lấy Sở Phong, tung người lao thẳng lên Huyền Úng sơn. Sở Phong ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ truyền từ trên người Tấn tiểu thư đến, dường như rất quen, song lúc này ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ.
- Sở công tử! Sở công tử!
Bên tai vang lên tiếng gọi nôn nóng, Sở Phong cố sức mở mắt ra, thì ra đã lên tới đỉnh Huyền Úng sơn.
Tấn tiểu thư đỡ hắn khoanh chân ngồi xuống, Sở Phong chậm rãi mở hai tay ra, bắt đầu vận công. Tay trái từ trên đi xuống, tay phải từ dưới lên trên, hai tay vận theo hình vòng cung, rất từ từ chậm rãi, nhưng dường như bao hàm hết huyền cơ của vạn vật trong thiên địa. Có điều hắn chỉ vận được mấy cái, hai cánh tay đã không cố gắng được, đau đớn trong lòng làm cho hắn vô lực nhấc tay.
Tấn tiểu thư vội ngồi xếp bằng trước mặt hắn, giơ hai tay ra áp vào hai lòng bàn tay hắn, bắt đầu đạo dẫn hai tay hắn vận công.
Sở Phong trong lòng sửng sốt, không ngờ Tấn tiểu thư lại biết được động tác đạo dẫn này, lại còn không sai khác chút nào.
Dần dần, một tia khí tức từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, vô sắc vô hình, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng có thể cảm thụ được, vô cùng linh diệu.
Những khí tức này ngưng tụ trên đầu Sở Phong, từ huyệt Bách hội rót vào trong người, nhanh chóng thấm vào khắp lục phủ ngũ tạng, nhưng khí tức này cũng không ở trong người hắn, sau khi vận chuyển một vòng, lại từ huyệt Dũng Tuyền trong lòng bàn chân hắn thoát ra.
Gần thời gian một nén nhang, cả người Sở Phong giống như thoát thai hoán cốt, thần thái sáng láng, cả người tỏa ra anh khí bức người.
Tấn tiểu thư thu hồi hai tay, giật mình nhìn Sở Phong, Sở Phong cũng giật mình nhìn nàng, nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
- Tiểu thư/công tử biết Tiên thiên đạo dẫn?
Hai người đồng thời lên tiếng, liền đó không nhịn được cười.
Sở Phong nói:
- Là lão đạo sĩ dạy tôi.
Tấn tiểu thư hỏi:
- Lão đạo sĩ là sư phụ công tử?
- Không phải vậy!
- Võ công của công tử không phải do ông ấy dạy sao?
- Là ông ấy dạy!
- Thế sư phụ công tử là ai?
- Tôi cũng không biết sư phụ là ai.
Tấn tiểu thư nghe một lúc mơ hồ, hỏi:
- Thế sư phụ công tử dạy công tử những gì?
- Sư phụ không dạy tôi cái gì hết!
Tấn tiểu thư ngạc nhiên:
- Không dạy công tử cái gì, sao công tử lại muốn bái ông ta làm thầy?
Sở Phong nói:
- Sư phụ tôi không muốn tôi bái cô ấy làm thầy, chỉ muốn tôi gọi cô ấy là sư phụ. Lão đạo sĩ muốn tôi bái ông ta làm thầy, nhưng không cho phép tôi gọi ông ấy là sư phụ.
Tấn tiểu thư càng nghe càng mù mờ, hỏi:
- Lão đạo sĩ muốn công tử bái sư, nhưng lại không phải là sư phụ; sư phụ công tử không muốn công tử bái sư, nhưng lại là sư phụ công tử. Lão đạo sĩ truyền cho công tử võ công, cũng không phải là sư phụ công tử; sư phụ công tử thì lại không dạy công tử, nhưng lại là sư phụ.
Nói một lúc, ngay cả bản thân nàng cũng bất giác cười ra tiếng.
Nhưng Sở Phong nghiêm trang nói:
- Chính là như thế đấy, cuối cùng Tuệ Công tiểu thư cũng đã hiểu.
Tấn tiểu thư hỏi:
- Bình thường công tử cũng dùng phương pháp đạo dẫn này luyện công ư?
Sở Phong nói:
- Không phải! Phương pháp đạo dẫn này không thể tùy tiện dùng, chỉ cần có chút sai lầm sẽ...
- Sẽ thế nào?
- Tôi cũng không biết sẽ thế nào, vì tôi chưa xảy ra sai lầm bao giờ. Nhưng hẳn là rất đáng sợ, lão đạo sĩ dặn tôi nếu không đến lúc sống còn thì không được dùng.
Tấn tiểu thư nói:
- Công tử có biết vì sao không thể tùy tiện dùng không?
- Vì sao?
- Bởi vì khí dẫn về chính là tiên thiên chi khí!
- Tiên thiên chi khí?
- Công tử không biết ư?
- Lão đạo sĩ chỉ nói khí này chính là linh khí của thiên địa, chỉ có ở nơi linh sơn thủy tú.
Tấn tiểu thư nói:
- Tiên thiên chi khí, chính là khí tức hình thành trong nháy mắt khi thiên địa vạn vật từ không đến có, khí này trải qua năm tháng mãi mãi mà lưu truyền tới nay, ẩn giấu trong các linh mạch khắp thiên hạ. Tương truyền nếu như được tiên thiên chi khí bồi dưỡng, là có thể tu thành tiên thân. Nhưng phàm nhân không thể tiếp nhận tiên thiên chi khí, nếu cố tình gượng ép thu nạp, lập tức lục phủ ngũ tạng sẽ bị phá hủy trong nháy mắt, chỉ có người tu đạo trong truyền thuyết mới có phương pháp tu luyện thu nạp, để đạt tới cảnh giới thần nhân.
Sở Phong nói:
- Tôi cũng là phàm nhân, vì sao không có việc gì?
Tấn tiểu thư nói:
- Bởi vì vừa rồi công tử bị trọng thương. Tiên thiên chi khí chính là linh khí, đầu tiên sẽ tưới nhuần tạng phủ kinh mạch bị thương của công tử, rồi phục hồi nó như cũ. Nhưng một khi thân thể công tử đã hoàn toàn bình phục, linh khí sẽ ngay lập tức thôn phệ lục phủ ngũ tạng, thân thể phàm nhân không tiếp nhận được tiên thiên chi khí. Cho nên phương pháp đạo dẫn đó mặc dù dẫn tiên thiên chi khí vào trong người, nhưng cuối cùng vẫn dẫn nó ra, không dám lưu lại trong cơ thể.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Sao cô lại biết rõ hơn cả lão đạo sĩ vậy?
Tấn tiểu thư chợt mỉm cười dí dỏm:
- Có lẽ lão đạo sĩ thấy công tử hơi ngờ nghệch, sợ nói ra lại dọa công tử chết khiếp.
Sở Phong gật đầu:
- Có lẽ là vậy, khi lão dạy tôi võ công thường nói tôi là tiểu tử ngốc.
Tấn tiểu thư bật cười khúc khích:
- Thực ra là tôi nghe một vị bằng hữu kể lại. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
- Ơ?
- Công tử còn nhớ tôi đã nói về cô gái hàng năm đều tới Tây hồ gảy đàn không?
- Là cô ấy?
- Đúng vậy! Cô ấy có hiểu biết không ít về tu đạo. Tôi từng thấy cô ấy dùng cách giống công tử dẫn tiên thiên chi khí xung quanh tới đỉnh đầu, có điều cũng không dám dẫn vào trong cơ thể. Vì thế vừa rồi tôi mới biết cách trợ giúp cho công tử.
- Cô nói như vậy, tôi càng muốn gặp cô ấy một lần!
Tấn tiểu thư cười:
- Cô ấy không vướng khói bụi nhân gian, muốn gặp cô ấy cũng không dễ đâu!
Sở Phong cười nói:
- Tuệ Công tiểu thư cũng là người không vướng khói bụi nhân gian.
- Sở công tử thật biết đùa. Chúng ta mau xuống thôi, Phi Tướng Quân mà tìm không thấy công tử, sẽ lật tung Tấn Từ lên mất.
Sở Phong nói:
- Nếu thế càng không nên xuống, giờ mà xuống thì lỗ tai tôi sẽ bị cô ấy hành hạ mất. Cứ ở đây ngắm trăng Huyền Úng sơn một lúc nữa.
Hắn thấy bên cạnh có một tảng đá lớn, bèn đi tới ngồi lên, Tấn tiểu thư cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh hắn.
Sở Phong nói:
- Không ngờ Tuệ Công tiểu thư thân mang tuyệt kỹ!
Tấn tiểu thư cười:
- Tôi chẳng qua chỉ biết mấy miếng mèo quào, khiến công tử cười chê.
Sở Phong mặt đỏ lên:
- Cô chính là hắc y nhân che mặt?
- Tôi biết sẽ không giấu được Sở công tử.
- Cô đi theo tôi từ đầu sao?
- Công tử chính là khách quý của Tấn Từ, tôi làm sao có thể để công tử đơn độc mạo hiểm!
- Cô đã sớm biết Triệu vương gia là tuyệt đỉnh cao thủ rồi à?
Tấn tiểu thư nói:
- Tôi cũng chỉ mới gặp qua Triệu vương gia một lần, chính là lần hắn cùng Ngụy hầu, Hàn hầu tới Tấn Từ đọc điệp văn cầu mưa. Lúc đó tôi cảm thấy hắn thâm sâu khó lường, cũng không nhìn ra võ công của hắn.
Sở Phong nói:
- Cô đã cứu tôi, sao còn dùng chủy thủ chĩa lên cổ tôi, khiến tôi sợ hãi toát cả mồ hôi?
- Tôi chỉ muốn dọa công tử một chút, ai bảo công tử...
Tấn tiểu thư nói tới đây ngập ngừng, mặt đã đỏ lên như gấc.
Tai Sở Phong cũng nóng bừng, nói lảng sang chuyện khác:
- Kể cũng lạ, cô mang tôi vào Úy Trì Công phủ, sao Triệu vương gia lại không đuổi theo?
Tấn tiểu thư nói:
- Chắc là hắn sợ oan hồn trong Úy Trì Công phủ tìm hắn tính sổ.
- Ồ?
Tấn tiểu thư bèn kể lại một đoạn chuyện cũ.
Chuyện rằng Úy Trì Công là một dòng họ lớn ở Tấn Dương, vì mấy đời thuần phục triều đình, nên được triều đình phong làm quốc công, gọi là Úy Trì Công.
Úy Trì Công tính cách ngay thẳng, thường mạo phạm can gián, có môn khách khuyên hắn, thiên tử vô đạo, nếu cứ như vậy chỉ mang họa vào thân.
Vừa đúng lúc Úy Trì Công có nữ nhi, liền nhân đó mà cáo lão về quê, trở lại Tấn Dương.
Chớp mắt đã mười sáu năm qua đi, Úy Trì tiểu thư trổ mã xinh đẹp, Úy Trì Công cưng chiều như bảo bối, vô cùng thương yêu.
Một năm kia, thiên tử tuần du tới Tấn Dương, ngự giá tới Úy Trì phủ, vừa lúc thấy Úy Trì tiểu thư, kinh ngạc vì sắc đẹp như tiên nữ của nàng, lập tức muốn lập Úy Trì tiểu thư làm phi, thậm chí chỉ cần Úy Trì tiểu thư đồng ý vào cung, sẽ phế bỏ hoàng hậu hiện nay để sắc lập Úy Trì tiểu thư làm hậu.
Nhưng Úy Trì tiểu thư lại không chịu, thiên tử liền muốn cưỡng đoạt hồi cung, Úy Trì tiểu thư thà chết không theo, Úy Trì Công còn không tiếc mà đưa ra Đả Vương tiên (roi đánh vua) để ngăn cản thiên tử. Thiên tử tức giận, hai bên giằng co không ai chịu nhường, may mắn lúc này được Hoa thừa tướng cố gắng khuyên thiên tử, lại đột nhiên nhận được cấp báo bạo dân Thanh Hải làm loạn, khiến thiên tử vội vã hồi kinh, chuyện này mới được gác sang một bên.
Úy Trì Công vì sợ thiên tử đến đây đòi người lần nữa, bèn vội vã tìm kiếm con rể khắp nơi cho con gái, nhưng đều không hài lòng, cho đến hai năm trước, lúc Tấn Dương cử hành hội hoa xuân, Triệu Xung tình cờ thấy được Úy Trì tiểu thư ngắm hoa, tức thì thần hồn điên đảo, y liền cầu cha mình tới cầu hôn với Úy Trì Công. Úy Trì Công biết Triệu Xung xưa nay hung ác, không những không đáp ứng, mà còn mắng chửi Triệu vương gia dung túng con làm ác, gieo hại cho bách tính Tấn Dương. Triệu vương gia không nói một tiếng rời khỏi Úy Trì phủ.
Lúc đó có người âm thầm nhắc nhở Úy Trì Công phải cẩn thận, Triệu vương phủ chưa chắc đã từ bỏ ý đồ. Quả nhiên một tháng sau, Úy Trì phủ không biết tại sao lại bị thiên tử hạ chiếu xét nhà, Úy Trì Công bị bắt vào thiên lao, Úy Trì tiểu thư không biết tung tích. Có tin đồn đấy là do Triệu vương phủ âm thầm ra tay, còn Úy Trì tiểu thư đã bị Triệu Xung bắt đi.
Có người âm thầm điều tra Triệu vương phủ, cũng không thấy bóng dáng Úy Trì tiểu thư, nghi ngờ Úy Trì tiểu thư đã bị Triệu Xung bán vào thanh lâu, bởi vì Triệu Xung mỗi lần cướp người về phủ, sau khi chơi chán là bán vào thanh lâu, khiến người ta phải tiếp tục chịu nhục.
Sở Phong nghe xong giận dữ nắm tay:
- Triệu Xung không bằng cầm thú, để có được Úy Trì tiểu thư, không ngờ... Úy Trì tiểu thư? A Sửu!
Hắn bỗng nhiên kinh hô:
- Thị nữ che mặt ở Triệu vương phủ chính là Úy Trì tiểu thư!
Chắc chắn là vậy, thảo nào hoa trong Úy Trì phủ bố cục cùng cách cắt tỉa rất giống với biệt viện trong Triệu vương phủ, bởi vì đều được Úy Trì tiểu thư chăm sóc.
Sở Phong nói:
- Cô đã sớm biết thị nữ che mặt kia chính là Úy Trì tiểu thư?
Tấn tiểu thư nói:
- Lúc yến hội ở biệt viện, tôi cảm thấy thị nữ che mặt kia cử chỉ khác thường, nên đã nghi ngờ cổ là Úy Trì tiểu thư. Sau khi về Tấn Từ, tôi âm thầm cho người điều tra, thì biết được thị nữ che mặt kia đột nhiên xuất hiện ở Triệu vương phủ hai năm trước, không có ai biết lai lịch của cổ, tôi mới chắc chắn cổ là Úy Trì tiểu thư.
Sở Phong hiểu ra:
- Cô dẫn tôi vào Úy Trì phủ, thực ra ngầm ra hiệu cho tôi biết thị nữ che mặt kia chính là Úy Trì tiểu thư, cô muốn cứu cô ấy sao?
Tấn tiểu thư nói:
- Cổ mạo hiểm giúp tôi tìm điệp văn, tôi phải cứu cổ khỏi Triệu vương phủ.
- Đúng thế! Nhất định phải cứu Úy Trì tiểu thư ra, Triệu Xung không bằng cầm thú, không biết lúc nào sẽ xuống tay với Úy Trì tiểu thư.
Tấn tiểu thư nói:
- Việc này còn phải xem xét cẩn thận. Úy Trì tiểu thư ở Triệu vương phủ đi lại tự do, nhưng cũng không dám trốn đi, cũng không dám dùng mặt thật gặp người khác, càng không dám nói ra thân phận của mình, chỉ sợ là bị Triệu Xung nắm được nhược điểm gì đó.
Hai người trầm mặc một lúc, Sở Phong hỏi:
- Hồng Nghê thân thủ rất cao, là được cô dạy à?
Tấn tiểu thư gật đầu:
- Nha đầu kia rất lanh lợi, có lúc ngay cả tôi nói cũng không nghe.
- Thế sao Lục Y lại không biết một chút võ công nào?
Tấn tiểu thư nói:
- Hồng Nghê và Lục Y đều là nha hoàn của tôi, từ nhỏ đã ở bên người. Đến khi tôi rời Tấn Từ thì mang theo Hồng Nghê, còn Lục Y thì ở lại Tấn Từ chăm sóc cha tôi.
- Thế nghĩa là võ công của cô không phải gia truyền?
- Cha tôi không biết võ công, nhưng lại thích làm việc thiện, cũng có hơi cổ hủ.
- Hà! Cô thực sự là nữ nhi bất hiếu, dám nói xấu sau lưng cha mình.
Tấn tiểu thư thần sắc buồn bã:
- Cha tôi bây giờ không còn nghe được tôi nói nữa rồi!
Sở Phong vội ngừng nói, chợt nhìn châu quan trên đầu Tấn tiểu thư, đột nhiên hắn phát giác miếng tử hồng ngọc này vô cùng ăn khớp với lỗ hổng trên chuôi của Tấn Linh kiếm.
- Tuệ Công tiểu thư, hạt châu trên mũ cô...
- Công tử thích nó sao?
Tấn tiểu thư đột nhiên gỡ tử hồng ngọc xuống:
- Công tử mạo hiểm lấy điệp văn, tôi không có gì để báo đáp. Đành lấy Tử Ngọc châu này thay cho tấm lòng.
- Điều này...
- Công tử xin đừng từ chối.
Sở Phong đành phải nhận lấy Tử Ngọc châu, hỏi:
- Hạt châu này vẫn luôn ở trên mũ sao?
Tấn tiểu thư nói:
- Châu quan này là do tổ tiên Chiêu Bá làm ra, cũng đã được mấy trăm năm.
Sở Phong nói:
- Cô tặng hạt châu cho tôi, không sợ Chiêu Bá tiên tổ trách mắng sao?
Tấn tiểu thư chớp mắt mấy cái:
- Đừng lo, tôi sẽ nói là do Sở công tử trộm mất rồi.
Sở Phong đang định cất hạt châu vào trong lòng, nghe vậy ngạc nhiên dừng lại:
- Hạt châu này rõ ràng là cô tặng tôi mà?
Tấn tiểu thư nói:
- Sở công tử nhẫn tâm để tiên tổ trách tôi sao?
- Vậy... thôi được rồi, nếu như tiên tổ có trách cô, cô cứ nói là tôi trộm đi là được!
Tấn tiểu thư bật cười:
- Được rồi, giờ công tử mang điệp văn ra được rồi chứ!
- A! Hóa ra Tuệ Công tiểu thư tặng tôi Tử Ngọc châu là có ý đồ!
Tấn tiểu thư cười nói:
- Sở công tử không phải giấu điệp văn ở một nơi không ai biết đấy chứ?
- Không phải vậy! Tôi đã đốt điệp văn đi rồi!
- Đốt rồi?
Tấn tiểu thư ngạc nhiên, có lẽ không nhìn thấy lúc Sở Phong đốt điệp văn trong Phật đường.
Sở Phong vội nói:
- Tuệ Công tiểu thư yên tâm, tôi đã nhớ rõ nội dung rồi. Câu đầu tiên là 'Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết', câu thứ hai là... là...
- Là thế nào? - Tấn tiểu thư vội hỏi.
Sở Phong há mồm trợn mắt, hắn đã quên mất tiêu nội dung của điệp văn, chỉ nhớ rõ mỗi câu đầu kia mà thôi. Hắn trong lòng lúng túng, càng lúng túng lại càng nghĩ không ra.
Tấn tiểu thư sốt ruột:
- Không phải công tử... quên rồi đấy chứ?
Sở Phong buồn bực nói:
- Lúc đó rõ ràng là tôi đã nhớ kỹ mà... giờ phải làm sao đây?
Hắn đưa mắt nhìn sang Tấn tiểu thư, Tấn tiểu thư cũng đang giương mắt nhìn hắn.
- Tuệ Công tiểu thư yên tâm, nhất định tôi sẽ nhớ ra, câu thứ hai là... từ từ..., câu thứ hai là...
Tấn tiểu thư thấy hắn cuống quít chảy mồ hôi đầy đầu thì bật cười:
- Câu thứ hai có phải là 'Trẫm vâng mệnh trời, kế thừa ngôi vị thiên tử...
Sở Phong nghe thấy vô cùng kinh ngạc, Tấn tiểu thư giải thích:
- Lúc công tử đọc điệp văn trong Phật đường, tôi vừa lúc có nghe được.
Sở Phong vỗ đầu:
- Đầu óc tôi lúc này hơi mụ mẫm, may mà tiểu thư nghe được, bằng không đã phụ công tiểu thư nhờ vả rồi.
Tấn tiểu thư nói:
- Được rồi, chúng ta mau xuống núi thôi, Phi Tướng Quân sẽ lật tung Tấn Từ lên mất!
Hai người xuống dưới chân núi, Tấn tiểu thư liền đi trước.
Sở Phong toan rời đi, chợt thấy một bóng trắng đang đi về hướng Huyền Úng sơn, thì ra là Lan Đình, nàng cứ tìm kiếm dọc theo chân núi mà đi, thỉnh thoảng lại cúi người nhờ ánh trăng tìm thứ gì đó trong đám cỏ.