Cổ Đạo Kinh Phong


Sở Phong xuống Huyền Úng sơn, chợt thấy Lan Đình đang tìm kiếm dọc theo chân núi, nhờ ánh trăng để tìm thứ gì đó trong bụi cỏ.

Sở Phong đến sau Lan Đình, gọi:

- Y...

Hắn vừa mới mở miệng, Lan Đình đã hoảng hốt kêu lên, rồi trượt chân ngã xuống khe núi.

Sở Phong kinh hãi vội với tay ra, ôm được eo của Lan Đình:

- Y Tử cô nương, là tôi đây!

Lan Đình quay đầu lại giận dỗi:

- Sao công tử lại im hơi lặng tiếng gọi đằng sau người ta?

Sở Phong cười bồi, hỏi:

- Cô đang tìm gì hả?

Lan Đình nói:

- Ta đang tìm một loại thảo dược!

Sở Phong ngạc nhiên:

- Sao lại tìm khuya thế? Không phải cô định sắc thuốc cho tôi cả đêm đấy chứ?

Lan Đình không trả lời mà hỏi lại:

- Từ lúc công tử uống Long Câu thảo đến giờ, có thấy gì khác thường không?

- Không thấy gì.

- Không thấy một chút gì sao?

- Một tí cũng không có!

Lan Đình không nói gì nữa, cúi người tiếp tục tìm. Sở Phong liền đỡ nàng dọc theo đường núi đi lên, tới một khe núi có một dòng suối chảy, hai bên bờ sinh trưởng nhiều cây hoa nhỏ, có màu tím đậm, lá hình tam giác, mùi hơi thơm.

Lan Đình vui mừng:

- Chính là loại hoa này.

- Đây là hoa gì? - Sở Phong thắc mắc.

Lan Đình nói:

- Đây là một loại mộc hương hiếm thấy, có thể dùng làm giải dược khí.

- Giải dược khí?

Lan Đình không đáp, cúi người nhổ lên hai cây cho vào trong tay áo.

Sở Phong thấy nước suối mát lạnh, bèn vốc lên uống một ngụm, liền kinh ngạc nói:

- Nước suối này rất ngọt, Y Tử cô nương nếm thử đi!

Lan Đình như nghĩ tới điều gì nói:

- Tấn tiểu thư từng nói Huyền Úng sơn có một khe suối mát lạnh, nước uống ngọt thơm, chẳng lẽ chính là nơi này?

Nói xong cúi người xuống, hai tay vốc một ngụm nước suối đưa tới miệng thử.

Sở Phong đột nhiên khựng người, bởi vì trong đầu hắn chợt nhớ tới lúc ở Nguyệt Nha tuyền, Thiên Ma Nữ cũng dùng hai tay vốc nước cho hắn uống. Nước suối trong suốt, đôi tay trong suốt, nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng, vẫn như rõ ràng trước mắt.

Lan Đình thấy Sở Phong bỗng nhiên si ngốc nhìn mình thì mặt hơi đỏ lên, quay đầu tránh đi, nhưng chợt khẽ "a" một tiếng.

Thì ra nàng nhìn thấy trong lòng núi có một tảng đá lớn, trên tảng đá có nhiều đường vân như vân tay, hình như cái hũ, hơn nữa trên vách núi còn có rất nhiều tảng đá to nhỏ khác nhau, cũng đều có những đường vân như vậy, như một hũ nước úp ngược.

- Thảo nào núi này gọi là Huyền Úng sơn, thì ra là vì thế.

Sở Phong lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn lên, đúng lúc này trên tảng đá lớn bỗng xuất hiện một điểm ma trơi, lóe lên rồi tắt ngay, dường như mục đích chính là thu hút hắn. Sở Phong hiếu kỳ tiến đến, Lan Đình đương nhiên cũng đi theo, ma trơi lúc ẩn lúc hiện, lập lòe dẫn hai người đi sâu vào trong núi.

Cứ đi một lúc lâu như vậy, đột nhiên trước mắt sáng rõ lên, thì ra hai người đã tới trước một cửa động. Bên trong động có rất nhiều ma trơi phất phơ lập loè, nhưng dù thế, toàn bộ động vẫn mang một vẻ âm u tĩnh mịch.

Trên nền động có một đống đá lộn xộn, trong đó có một viên hình tròn rất lớn, rất giống với một hũ nước úp ngược trên mặt đất, mà hai bên đông tây có hai pho tượng phật dựa lên vách động, phía đông là A Di Đà phật, phía tây là A Súc phật. Hai pho tượng phật thần sắc trang nghiêm, tay trái niệp pháp quyết, tay phải kết ấn, toàn thân bị phủ bụi, chắc hẳn là đã có mấy trăm năm lịch sử.

Trong động có hai pho tượng phật, vốn phải vô cùng trang nghiêm, nhưng động này không chỉ âm u, mà còn tràn đầy khí tức quỷ dị âm trầm.

Sở Phong ờ một tiếng, nói với Lan Đình:

- Cô đã từng nói phật ở phương đông là A Súc phật, còn ở phương tây là A Di Đà phật, sao trong động này hai tượng phật lại bị hoán đổi vị trí rồi?

Lan Đình cũng nghi hoặc:

- Phật tượng đặt nhầm hướng chính là tối kỵ của Phật môn, sao lại thế này được!

Hai người đứng ở cửa động, nhất thời không dám đi vào. Ánh trăng không biết từ khi nào đã trở nên u ám, ánh trăng u ám đổ bóng hai người vào trong động, phía đầu bóng hai người đổ vào nơi sâu nhất trong động, nơi đó đen ngòm giống như một cửa động khác, có vài ma trơi lập lòe ở cửa, như muốn thu hút bọn họ, vô cùng quỷ dị.

Sở Phong nói:

- Vào xem không?

Lan Đình hơi do dự, nhưng Sở Phong đã vào trong động, đi về hướng cửa động đen ngòm thần bí. Lan Đình không còn cách nào đành phải theo sau. Hai người đi đến cửa vào thần bí nơi tận sâu trong động, vài ma trơi liền lập lòe trôi về phía trước, dẫn lối cho hai người đi.

Hai người vừa bước vào cửa, thoáng chốc xung quanh trở nên tối đen như mực, chỉ một vùng âm u tĩnh mịch, chỉ có vài điểm ma trơi bồng bềnh ở phía trước. Càng đi về phía trước, khí tức càng âm trầm, thậm chí là âm tà. Sở Phong cùng Lan Đình dựng hết tóc gáy, cũng không dám quay đầu lại nhìn một cái, cứ nhìn chằm chằm về mấy điểm ma trơi phía trước.

Không biết đi bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng lên, hai người lại đến trước một cửa động khác, hơn nữa động quật này giống như đúc với động quật kia. Từ độ lớn nhỏ đến hai pho tượng phật, từ đống đá lộn xộn đến viên đá to tròn hình cái hũ, bên trong động cũng có vô số ma trơi bay lượn.

Chuyện này là sao? Chẳng lẽ đã đi một vòng trở về động quật lúc đầu? Sở Phong và Lan Đình nhìn nhau, rồi quay lại nhìn bên ngoài động.

Trước mắt tối đen như mực, ngay cả ánh trăng u ám cũng không còn, chỉ có một màu đen, tựa như vực sâu không đáy, không có bất cứ một tia sáng nào, tuy có vô số ma trơi trong động, nhưng cũng không thể nào chiếu xuyên qua cửa động ra ngoài.

Hai người không rét mà run, xoay người lại nhìn vào trong động. Ở sâu trong động cũng lại có một cửa động như vậy, cũng có một vài ma trơi ở lối vào đang bay lượn hấp dẫn hai người.

- Vào tiếp!

Sở Phong vào trong động, hướng tới nơi sâu nhất trong động. Lan Đình bám sát theo sau không dám cách xa nửa bước.

Đi qua cửa động, vẫn là một khoảng đen kịt như trước, mấy điểm ma trơi lại lượn lờ bay về phía trước. Hai người đi theo ma trơi, cứ đi như vậy không biết bao lâu, trước mắt lại đột nhiên sáng lòa, không ngờ lại lần nữa tới trước cửa động, vẫn là hai pho tượng phật kia, vẫn là đống đá lộn xộn và một viên đá to tròn hình cái hũ, sâu bên trong động vẫn là có một cửa động nữa, ở cửa động đó vẫn là có mấy điểm ma trơi bay lượn.

- Lại vào tiếp!

Hai người lại đi vào cửa động thần bí sâu bên trong một lần nữa, nhưng bất kể hai người có đi bao nhiêu lần thì cũng vẫn vậy, cũng vẫn chỉ một lần lại một lần xuất hiện ở trước cùng một cửa động.

Sở Phong và Lan Đình đứng trước cửa động, cảm thấy sau lưng phát lạnh, mọi chuyện quá là quỷ dị!

- Sở công tử...

Lan Đình nhìn Sở Phong, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.

- Đừng sợ, có tôi ở đây!

Sở Phong kéo ống tay nàng, bước vào trong động, một lần nữa lại đi vào cửa động thần bí kia. Những điểm ma trơi ở cửa vào lại bay lượn về phía trước dẫn đường cho hai người.


Sở Phong nhìn thẳng vào những ma trơi này, đột nhiên nói:

- Chúng ta mau đuổi theo nó!

Nói xong thi triển khinh công, đuổi theo mấy đốm sáng. Hắn càng đuổi càng nhanh, nhưng mặc cho hắn chạy nhanh đến mấy, thì mấy điểm ma trơi trước sau vẫn giữ một khoảng cách mấy trượng phía trước hắn, chỉ nhìn thấy mà không thể đuổi tới được.

Sở Phong chạy chậm lại, mấy đốm sáng cũng bay chậm lại, xung quanh tĩnh mịch chỉ còn tiếng hắn hít thở.

Đột nhiên trong lòng chấn động, không biết từ lúc nào Lan Đình đã biến mất. Hắn hoảng sợ vội quay người lại, trước mắt chỉ có một khoảng đen kịt, ngoại trừ đen kịt thì không còn thấy thứ gì. Hắn muốn hét lên, nhưng khí tức âm tà xung quanh làm hắn không cách nào hét được. Hắn muốn tìm Lan Đình, nhưng trước mắt tựa như là vực sâu vô biên không thấy đáy, chỉ cần hắn tiến lên một bước là lập tức rơi xuống. Thế nhưng hắn vẫn liều mình lao về phía vực sâu tối tăm, hắn không thể để Lan Đình cô đơn lẻ loi trong bóng tối.

Nhưng mà mặc hắn chạy nhảy thế nào, ngoại trừ tối đen cũng chỉ là tối đen, không có một thứ gì khác, ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng không có, hắn chạy dường như chỉ là ảo giác. Hắn dừng lại, đột nhiên quay người, lại thấy được mấy điểm ma trơi đang bay bổng thu hút hắn.

Lại nói Lan Đình, vốn Sở Phong kéo theo nàng, nào ngờ hắn đột nhiên thi triển khinh công đuổi theo mấy điểm ma trơi, nàng lập tức thấy mấy điểm ma trơi đều biến mất. Nàng kinh hãi liều mạng chạy về phía trước, muốn đuổi theo Sở Phong, nhưng phía trước ngoại trừ một vùng tối tăm cũng vẫn là một vùng tối tăm, toàn bộ trời đất dường như chỉ còn lẻ loi một mình nàng.

Nàng càng chạy càng sợ, nàng muốn hét gọi Sở Phong, nhưng không hét nổi ra tiếng, khí tức quỷ dị âm tà vây quanh nàng, gần như khiến nàng ngạt thở. Nàng liều mạng chạy không dám dừng lại, nàng sợ một khi dừng lại, sự sợ hãi trong lòng sẽ quật ngã nàng.

Không biết chạy bao lâu, đến lúc tưởng chừng nàng không thể chạy nổi nữa, phía trước đột nhiên sáng lòa, rốt cuộc nàng cũng đã chạy tới chỗ cửa động. Nàng chợt dừng lại, bởi vì bên cạnh đột nhiên có một bóng người, bộ áo lam, sau lưng trường kiếm cổ, trên mặt có vết chỉ ngân, chính là Sở Phong.

Sau một khắc định thần, nàng nhào cả người vào lòng Sở Phong, toàn thân run rẩy, sự sợ hãi trong lòng lúc này hoàn toàn bộc phát. Sở Phong ôm chặt Lan Đình, hắn không thể tha thứ cho mình vì sao lúc nãy lại để tuột mất nàng.

- Sở công tử...

Một lúc lâu sau, Lan Đình cuối cùng cũng bình tĩnh, nàng buông Sở Phong ra, giọng nói vẫn còn run rẩy.

Sở Phong nắm lấy tay nàng, nói:

- Y Tử cô nương, tôi sẽ không bao giờ để mất cô nữa!

Lan Đình mặc cho hắn cầm tay, thậm chí còn không muốn Sở Phong buông ra.

Hai người nhìn vào trong động, bên trong động vẫn có vô số điểm ma trơi bay lượn, vẫn là hai pho tượng phật, vẫn là đống đá lộn xộn cùng viên đá hình cái hũ nước, sâu trong động vẫn là một cửa động tăm tối, lối vào vẫn có vài điểm ma trơi dập dờn.

Lan Đình sợ hãi:

- Chẳng lẽ chúng ta mãi mãi không thoát ra được hay sao?

- Không! Chúng ta nhất định có thể ra được!

Giọng điệu Sở Phong vô cùng chắc chắn, cho dù có thế nào, hắn cũng phải làm cho Lan Đình yên tâm mới được.

Lan Đình thoáng chút yên tâm nói:

- Sở công tử, huynh nói xem đây là chuyện gì?

Sở Phong gãi gãi đầu:

- Tôi nghĩ chúng ta chắc là đang ở... trong mơ. Đúng! Chúng ta đang nằm mơ! Có thể là tôi đang ở trong giấc mơ của cô, hoặc là cô đang ở trong giấc mơ của tôi, cũng có thể chúng ta cùng nằm mơ rồi gặp nhau, sau đó đi tới trước cửa động này. Chúng ta không thoát ra được, giống như chúng ta không thoát ra khỏi giấc mơ được. Chỉ cần gà trống gáy một tiếng, chúng ta sẽ tỉnh lại ngay, tất cả sẽ đều biến mất, chẳng qua đây chỉ là ảo giác, chúng ta vẫn đang say ngủ trên giường, sau đó mở mắt ra, chuẩn bị đi ăn sáng, cô ăn một phần bánh hấp, tôi ăn hai phần... Ôi da!

Sở Phong muốn nói chút chuyện vui, nhưng Lan Đình đã dùng móng tay véo vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn kêu to lên.

Lan Đình cười nói:

- Công tử bây giờ còn thấy mình trong mộng không?

Sở Phong nắm chặt tay Lan Đình nói:

- Dù là năm mơ thì cũng phải do cô đánh thức!

Lan Đình hơi giận muốn rút tay về, nhưng Sở Phong lại không muốn buông ra, lại còn xoa xoa lên, cảm thấy mềm mại như ngọc, giống như không có xương, có lẽ ai một lần nắm lấy cũng đều không muốn buông ra.

- Chúng ta cũng bị kẹt ở đây rồi, công tử còn không đứng đắn! - Lan Đình tức giận giậm chân.

Hai tai Sở Phong nóng bừng, vội vàng buông tay ra, trong lòng thấp thỏm, dù thế nào thì hắn cũng không dám làm gì quá với Lan Đình.

Lan Đình nói:

- Ta thấy động này có chút khác biệt.

Sở Phong nghi hoặc:

- Có gì khác đâu, không phải đều là một động sao?

Nói xong đi tới đống đá, đem viên đá to hình cái hũ úp ngược lại trên mặt đất, dùng ống tay áo lau sạch rồi nói:

- Y Tử cô nương, cô mau tới ngồi đi.

Lan Đình kinh ngạc nhìn viên đá lớn đó, nàng nghĩ tới lúc đầu khi hai người tới trước cửa động, viên đá có hình chiếc hũ này vốn bị đảo ngược lại, sau đó mỗi lần hai người đi tới một cửa động, bình đá này đều biến thành xuôi chiều. Bây giờ Sở Phong lại úp ngược nó xuống đất, chẳng khác nào như đem nó để lại như lúc ban đầu nhìn thấy.

Nàng vội nhìn sang hai pho tượng phật hai bên (lúc đầu khi mới vào thì A Di Đà phật ở phía đông, phía tây là A Súc phật), nàng giật mình phát hiện, bây giờ hai pho tượng đã đổi chỗ cho nhau, ngược lại với lúc đầu tiên hai người nhìn thấy, trở về đúng với vị trí vốn là của mình.

Sở Phong cũng đã chú ý tới cửa động này so với cửa động lúc đầu tiên có sự khác biệt, trong lòng như nghĩ ra điều gì, bèn nói:

- Y Tử cô nương, chúng ta hãy đổi lại vị trí hai pho tượng phật như lúc đầu xem?

Lan Đình hiểu ra, Sở Phong muốn làm cho cửa động trở về cảnh tượng ban đầu.

Nàng do dự:

- Chúng ta đổi tượng Phật, chẳng phải làm điều cấm kỵ sao?

- Chúng nó vốn đã ở sai vị trí rồi mà.

Sở Phong đi tới A Súc phật phía đông, dùng hai tay đẩy, tượng phật liền bị xê dịch khỏi vị trí, tượng phật vừa mới rời khỏi vị trí, trong động đột nhiên đất rung núi chuyển, xen lẫn là một tiếng thét âm tà quái dị chói tai, giống như dã quỷ khóc gào vậy.

Tuy nhiên tất cả dường như chỉ là ảo giác trong nháy mắt, trên thực tế thì trong động không có chuyện lạ gì xảy ra.

Sở Phong cùng Lan Đình kinh hãi nhìn nhau, sau đó đột nhiên sợ hãi, vách động sau lưng tượng phật có khắc hai chữ: Âm sát!

Càng làm cho hai người chết khiếp chính là hai chữ này dường như chỉ vừa mới được khắc lên, mặt đất ngay phía dưới còn vương vãi nhiều vụn đá như bị đục xuống.

Nhìn kỹ lại tượng phật, thấy tượng phật không có chút bụi nào, giống như vừa mới được tạc xong, đống đá lộn xộn trên mặt đất chính là đá thừa do tạc hai pho tượng này mà ra.

- Chuyện này... là thế nào vậy?

Lan Đình nhìn Sở Phong, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.

- Đừng sợ, đã có tôi ở đây!

Sở Phong lại đi đến phía tây di chuyển tượng A Di Đà phật, cũng giống như trước, trong động lại phát ra một trận đất rung núi chuyển, còn có tiếng thét quỷ dị chói tai kia, tựa như từ nơi địa ngục sâu thẳm nhất truyền đến.

Tuy nhiên cũng giống như trước, dường như chỉ là ảo giác xảy ra trong chớp mắt, trong động cũng không có bất cứ điều gì xảy ra.

Nhưng, trên vách động phía sau tượng đột nhiên có khắc hai chữ lớn: Tà linh!

Chữ cũng giống như mới vừa được khắc cách đây chưa lâu!

Âm sát tà linh!

Phía sau tượng A Súc phật là âm sát, còn phía sau A Di Đà phật là tà linh!

Lan Đình hoảng sợ:

- Âm sát tà linh nghe đồn là một yêu vật âm tà nhất trong thiên địa, nghìn năm không xuất hiện, thế nhưng một khi chúng xuất hiện sẽ khiến yêu vật trong thiên hạ sinh sôi, gieo họa khắp thế gian.

Sở Phong kinh hãi:

- Cứ đổi chỗ hai pho tượng rồi hẵng nói.


Lan Đình lo lắng:

- Hai pho tượng phật này hình như là để trấn áp Âm sát tà linh, nếu làm thế hai pho tượng sẽ mất tác dụng, sợ rằng...

- Sợ cái gì, lẽ nào thật sự có Âm sát tà linh nhảy từ tường ra hay sao?

Sở Phong chẳng để ý được nhiều như vậy, liền đổi vị trí hai pho tượng.

Sau khi đổi vị trí hai pho tượng, cửa động đã giống với lúc đầu hai người nhìn thấy. Sau đó hai người không ai bảo ai đều nhìn vào cửa động sâu bên trong động. Những đốm ma trơi vẫn giống thế, bay lượn trước cửa vào.

Sở Phong nói:

- Y Tử cô nương, chúng ta lại vào chứ?

Lan Đình không đáp, cảm giác một mình lúc nãy vẫn còn khiến nàng sợ hãi.

Sở Phong nắm lấy tay nàng, một lần nữa kéo nàng đi tới chỗ sâu nhất trong động.

Vẫn chỉ có một màu đen đặc, vẫn chỉ có những đốm sáng dập dờn phía trước. Hai người đi rất chậm, Lan Đình dựa sát người vào Sở Phong, bởi vì chỉ có thế nàng mới thấy trong lòng bớt sợ, nàng rất sợ phải ở trong bóng tối một mình lần nữa.

Không biết được bao lâu, trước mắt lại sáng ngời, hai người lại đứng trước một cửa động, tất cả vẫn vậy, hai pho tượng, đống đá lộn xộn, viên đá hình chiếc hũ to, hai pho tượng đổi vị trí, mọi thứ hệt như lúc ban đầu hai người nhìn thấy. Bên trong động cũng vẫn vạn điểm ma trơi, nhưng khác ở đây là có ánh trăng chiếu tới, trên mặt đất cũng hiện ra bóng của hai người, phần cuối của chiếc bóng cũng chạm tới nơi cửa động sâu thẳm thần bí bên trong động.

Hai người từ từ xoay người nhìn ra ngoài động quật, những bóng cây trùng trùng, ẩn hiện nóc những tòa lầu các, còn cả ánh trăng trên bầu trời một lần nữa đã xuất hiện.

- Chúng ta đã thoát rồi!

Hai người nhìn nhau, sự vui sướng không thể nói thành lời.

- Y Tử cô nương, tôi đã nói chúng ta nhất định sẽ ra được mà!

Lan Đình ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời:

- Lạ thật, công tử xem! Chúng ta đi vào trong động bao lâu, nhưng sao ánh trăng vẫn thế, không có thay đổi, chẳng lẽ mọi chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc hay sao?

- Sao có thể thế được? - Sở Phong cũng nghi hoặc

Lan Đình nói:

- Ta nghe nói người tu đạo thường có hiểu biết về kỳ môn trận pháp, nếu như phàm nhân không may tiến vào thì cả đời cũng không thể đi ra, chẳng lẽ vừa rồi chúng ta đã đi vào một trận pháp như thế?

Sở Phong cười:

- Đừng có tự làm mình sợ hãi như vậy, nào có chuyện huyền bí thế được!

Hai người lại nhìn vào trong động, ở nơi sâu nhất kia vẫn là cửa động thần bì với những đốm ma trơi đang bay dập dờn như đang mời gọi.

Lan Đình nói:

- Công tử nói xem đây có phải là động mà vừa rồi công tử đổi chỗ tượng phật không?

Sở Phong nhìn hai pho tượng phật:

- Xem là biết thôi!

Nói rồi liền định bước vào, Lan Đình vội kéo tay áo hắn. Sở Phong hỏi:

- Cô không muốn xem phía sau bức tượng có khắc chữ hay không à?

Lan Đình lắc đầu.

Sở Phong tròng mắt láo liên:

- Hay là chúng ta lại vào trong động xem?

Lan Đình cuống lên nắm chặt lấy tay Sở Phong, vẻ mặt kinh hoàng khiếp đảm.

Sở Phong cười nói:

- Ha ha! Nếu như là Phi Phượng, thì dù tôi không muốn vào cô ấy cũng sẽ kéo tôi vào!

Lan Đình vội nói:

- Tốt hơn hết là chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này đi

Hai người liền rời khỏi động, Lan Đình nói:

- Việc xảy ra trong động chúng ta không nên nói với người ngoài.

Sở Phong gật đầu:

- Tốt nhất là như thế. Nếu như để người khác biết Huyền Úng sơn này có một cái động quỷ dị như vậy, sẽ bất lợi cho Tấn Từ.

Hai người xuống dưới chân núi, Lan Đình đột nhiên dừng lại, hơi cắn môi..

- Có chuyện gì thế? - Sở Phong hỏi.

Lan Đình ấp úng:

- Công tử... còn không mau buông tay?

Hóa ra Sở Phong vẫn còn đang nắm tay nàng.

Ai ngờ Sở Phong càng nắm chặt hơn:

- Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không buông tay nữa.

Lan Đình mỉm cười:

- Phi Tướng Quân đang tìm công tử, công tử không sợ cổ thấy sao?

Sở Phong khẳng định:

- Chúng ta quang minh chính đại, sợ...

Lời còn chưa hết chợt có bóng người lóe lên, Bàn Phi Phượng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

- Phi... Phi Phượng! - Sở Phong giật mình đánh thót.

Bàn Phi Phượng trừng to mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay hai người. Sở Phong vội buông tay ra, Lan Đình cũng hơi đỏ mặt.

Bàn Phi Phượng như cười như không:

- Thảo nào không tìm thấy người đâu, thì ra là đang nắm tay Y Tử đi dạo dưới trăng.

Sở Phong ấp úng:

- Ta chỉ là... cùng Y Tử cô nương đi tìm thảo dược.


- Tìm thảo dược? Vậy tìm được chưa?

- Tìm được rồi, gian nan lắm. Phi Phượng, chúng ta về rồi hẵng nói.

***

Công chúa vẫn còn chưa ngủ, vừa thấy Sở Phong về liền vội vàng ra đón, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng.

Sở Phong cười:

- Công chúa, nhớ ta đến nỗi không ngủ được phải không?

Công chúa xấu hổ không biết nói sao, Bàn Phi Phượng đã trừng mắt:

- Đừng có đánh trống lảng, ngươi thành thật khai ra, đêm nay đã đi những đâu?

Sở Phong vội vàng khai ra việc hắn đột nhập vào Triệu vương phủ tìm điệp văn.

Bàn Phi Phượng tức giận:

- Quả nhiên là đi giúp người khác, lại còn suýt chút nữa đền cái mạng!

Sở Phong nói:

- Chúng ta ở Tấn Từ ăn uống không phải tốn gì, cũng nên giúp người ta một chút.

Lại hỏi:

- Xưa nay vương gia luôn ở Tấn Dương, không ở trong triều, vì sao trưởng vương tử và nhị vương tử lại phí tâm mượn sức hắn như vậy?

Công chúa giải thích:

- Triệu vương gia mặc dù không thuộc vương thất, ở trong triều cũng không có thực quyền, nhưng tới cùng vẫn là vương gia, tước vương được cha truyền con nối, thâm căn cố đế, trong triều rất có ảnh hưởng. Quan trọng hơn là, Ngụy Hàn hai nhà luôn luôn dựa vào Triệu vương gia, một khi mượn được sức Triệu vương gia, chẳng khác nào mượn được sức hai vị hầu gia Ngụy, Hàn, lại cũng chẳng khác nào mượn được sức của toàn bộ Tấn Dương, thế lực tất nhiên sẽ tăng lên nhiều, sẽ thu được không ít nhân tâm, đến lúc đó Hoa thừa tướng thế đơn lực mỏng, sẽ khó làm được điều gì.

- Như vậy xem ra, nhị vương tử có thể sẽ thành thái tử?

- Vậy cũng chưa chắc!

- A? Chẳng phải Triệu vương gia và Nghiêm Hao là một phe sao?

Công chúa nói:

- Triệu vương gia và Nghiêm Hao có quan hệ vô cùng vi diệu, Nghiêm Hao ở trong triều một tay che trời, kết bè kết đảng vô số, nhưng Triệu vương gia hình như cũng không sợ ông ta, trái lại Nghiêm Hao còn rất kiêng kỵ Triệu vương gia, có lúc thậm chí còn bày kế hại Triệu vương phủ, có điều Triệu vương gia cũng không lúc nào chịu lép vế.

Sở Phong ngạc nhiên:

- Nếu như thế xem ra Triệu vương gia này cũng không phải xấu lắm!

Công chúa nói:

- Huynh nhầm rồi. Triệu vương gia cùng Nghiêm Hao đều là cá mè một lứa, chỉ là Triệu vương gia lòng dạ càng âm trầm, càng xảo trá hơn mà thôi.

Sở Phong nói:

- Quản đại phu kia nói nhị vương tử hiền đức, có phải như vậy không?

Công chúa nói:

- Nhị vương tử từ nhỏ tàn nhẫn hiếu chiến, có lần một cung nữ làm đổ một cái giá cắm nến, hắn liền cắt hai cổ tay cung nữ. Trong cung cũng không biết bao nhiêu cung nữ bị hắn dằn vặt đến chết, nào có hiền đức gì.

Sở Phong lại nói:

- Nếu vậy thì hẳn là trưởng vương tử hiền đức rồi, đến cả Hoa thừa tướng cũng ủng hộ lập hắn cơ mà.

Công chúa cười cười chẳng nói gì.

- Sao thế? Ta nói sai gì sao?

Công chúa nói:

- Trưởng vương tử học ngâm thơ, bởi vì một cung nữ cười trộm một tiếng, hắn liền cắt lưỡi cung nữ đó, huynh nói hắn là người thế nào?

- Vậy vì sao Hoa thừa tướng còn muốn ủng hộ lập hắn?

Công chúa nói:

- Hoàng thượng cũng chỉ có hai vương tử, không ủng hộ người này thì là ủng hộ người kia. Hoa thừa tướng ủng hộ lập hắn phần nhiều là vì hắn là trưởng tử.

Sở Phong cười:

- Theo ta không bằng để công chúa làm hoàng đế là được rồi. Công chúa thông minh hiền lành, chắc chắn có thể cai quản tốt Đông Thổ.

Công chúa thở dài:

- Cây to sắp đổ, không sợi dây thừng nào giữ nổi. Đông Thổ suy bại, không phải chỉ một hai người là có thể ngăn được, ai làm hoàng đế thì cũng thế mà thôi.

Sở Phong kinh ngạc nhìn nàng:

- Công chúa đúng là công chúa, cách nhìn đúng là khác biệt.

Công chúa cười:

- Thôi được rồi, chúng ta nên đi nghỉ sớm đi.

- Tiểu nhân tuân mệnh! Công chúa, chờ ta với!

Sở Phong bước nhanh tới kéo công chúa lên giường, một tay buông màn xuống, sau đó khởi động luân phiên tiến công, nhất thời bên trong màn vang lên tiếng hờn dỗi liên tục.

...

Lại nói Triệu vương gia ôm Triệu Xung chạy về phủ, đi thẳng vào mật thất, sau đó đặt Triệu Xung xuống, ngón tay điểm lên đỉnh đầu truyền một tia chân khí vào người y, tức thì cả người Triệu Xung bốc lên khói trắng nhè nhẹ, rượu trong người thoáng chốc bốc hơi gần như không còn.

Triệu Xung mơ hồ mở mắt ra, có chút kinh ngạc, đang định mở miệng thì thấy một cơn đau truyền đến, làm y vã mồ hôi, liền đó y cảm thấy một luồng chân khí đang lưu chuyển trong người. Y không phải là kẻ ngu, lập tức biết mình bị nội thương, hơn nữa cũng không nhẹ, may mà cha đã kịp thời chữa cho mình.

Nửa canh giờ sau, Triệu vương gia buông tay, trên thái dương cũng đã thấm ra chút mồ hôi hột.

Triệu Xung cảm thấy toàn thân thư thái, đau đớn biến mất, liền hỏi:

- Cha, có chuyện gì vậy?

Triệu vương gia liền kể lại mọi chuyện một lượt.

Triệu Xung giật mình nghĩ lại:

- Con từ tối chỉ uống rượu ở Noãn Hương các, chẳng lẽ là do hai ca cơ kia?

Triệu vương gia lắc đầu:

- Hai con bé đó không thể có thân thủ như thế được.

- Vậy kẻ nào mà lớn mật lẻn vào Triệu vương phủ như vậy? Chẳng lẽ... là trưởng vương tử? Nhị vương tử vừa mới phái người tới mượn sức phụ vương, trưởng vương tử liền phái người nghe trộm?

- Rất có thể như thế, con xem!

Triệu vương gia giơ tay, đưa ra một tấm kim bài. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Lệnh bài cấm cung? - Triệu Xung lấy làm kinh hãi.

Triệu vương gia nói:

- Lệnh bài này là của tên đã nghe lén ta và Quản đại phu nói chuyện.

Triệu Xung nói:

- Ngoại trừ cấm quân thị vệ, còn ai có thẻ có được lệnh bài này? Chẳng lẽ thực sự là trưởng vương tử phái người âm thầm dò xét?

Triệu vương gia nói:

- Nếu là trưởng vương tử thì chưa đáng lo, chỉ sợ là hoàng thượng...

Triệu Xung không hiểu:

- Hoàng thượng phái người tới làm gì? Chẳng lẽ ông ta biết A Sửu... không thể nào!

Triệu vương gia nói:

- Không cần biết là ai, dù sao thì cũng sống không đến tới lúc trời sáng. Xem như lời cảnh cáo của ta cho kẻ đứng đằng sau.


Thì ra tấm lệnh bài kia là do Sở Phong cố tình bỏ lại, mục đích là để Triệu vương gia nhầm mình với thị vệ cấm cung, như vậy sẽ không hoài nghi đến Đinh Linh, Đinh Lung. Lần này cũng coi như may mắn.

Triệu Xung nói:

- Cha, như vậy xem ra trưởng vương tử cùng nhị vương tử đều vô cùng quan tâm đến lập trường của cha. Cha định ủng hộ người nào làm thái tử?

Triệu vương gia thản nhiên cười:

- Ta tự có tính toán. Xung nhi, ngày mai là ngày cầu mưa, con đã giấu kĩ điệp văn chưa?

- Cha yên tâm, chắc chắn không có sai sót.

Triệu vương gia hơi gật đầu.

Triệu Xung nói:

- Đến lúc này mà Tấn Từ còn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô ta không biết điệp văn đã bị đổi?

Triệu vương gia nói:

- Nhất định là tại lễ cầu mưa, cô ta sẽ lấy giả làm thật, đọc điệp văn giả lên để che mắt mọi người.

Triệu Xung thắc mắc:

- Nếu thế thì, chẳng phải uổng phí một phen tính toán của chúng ta sao?

Triệu vương gia khẽ cười:

- Ta sớm đoán được cô ta sẽ làm như thế, điệp văn thật giả không giống nhau. Hơn nữa cho dù cô ta có biết nội dung điệp văn thật, thì ta cũng còn có hậu chiêu, ngày mai con cứ chờ mà xem kịch vui.

- Cha thật cao minh!

...

Lại nói Sở Phong đang cùng công chúa triền miên trong giường, chợt nghe hai tiếng gõ cửa nhè nhẹ, có người cất tiếng nhẹ nhàng:

- Sở công tử!

Là tiếng Lan Đình, Sở Phong vội đi ra mở cửa, công chúa không kịp sửa lại quần áo, vội phủ chăn bông lên người giả vờ ngủ.

Sở Phong mở cửa, thấy Lan Đình đứng ngoài đang bê một chén thuốc, liền ngạc nhiên:

- Y Tử cô nương, không phải cô cả đêm sắc thuốc cho tôi đấy chứ?

Lan Đình nói:

- Trước tiên công tử hãy uống hết thuốc đã.

Sở Phong tiếp lấy chén thuốc, mùi mộc hương tỏa ra ngào ngạt, xem ra suốt đêm Lan Đình tìm cây mộc hương đúng là để sắc thuốc cho mình.

Sở Phong nghi hoặc:

- Tôi mới uống Long Câu thảo tối qua, bây giờ thuốc này...

- Thuốc này để giải dược lực của Long Câu thảo.

- Gì cơ?

Sở Phong cả kinh nói.

- Cả đêm qua cô thức để sắc Long Câu thảo, sao hôm nay lại muốn giải đi?

Lan Đình nói:

- Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thích hợp, dược lực Long Câu thảo mặc dù không hoàn toàn còn tác dụng, nhưng tim công tử hẳn là vẫn có lúc đau, để từ từ hấp thụ dược lực, nhưng đến giờ vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ sợ...

- Chỉ sợ cái gì?

- Chỉ sợ một khi dược lực Long Câu thảo có tác dụng hoàn toàn, tim của công tử sẽ không chịu nổi. Lần trước ở chân núi Thái Sơn, công tử vì uống thuốc của tôi mà...

Sở Phong trấn an:

- Lúc đó khác, lúc đó là do cô còn chưa biết quái bệnh của tôi thôi.

Lan Đình vẫn chưa yên tâm:

- Nhưng công tử vừa mới trúng ám kình của Tàng Đao Ám Tụ.

- Thế thì có sao đâu?

- Theo tôi được biết, Tàng Đao Ám Tụ mà luyện đến cảnh giới cao nhất, khi hết ám kình thì vẫn còn dư kình.

- Không phải chứ? - Sở Phong lấy làm kinh hãi.

Lan Đình nói:

- Dư kình mặc dù không lợi hại như ám kình, nhưng khi phát tác cũng giống Thiên đao quả tâm, sợ rằng sẽ kích thích toàn bộ dược lực của Long Câu thảo trong khoảnh khắc, nếu là như vậy thì tim của công tử sẽ không thể chịu nổi.

Sở Phong tự trấn tĩnh:

- Tàng Đao Ám Tụ của Triệu vương gia chắc chưa đến cảnh giới đó đâu. Huống hồ Long Câu thảo tìm được không dễ dàng gì, sao có thể giải đi đơn giản như vậy!

Lan Đình nói:

- Đừng lo, chúng ta vẫn còn một cây Long Câu thảo, có thể sắc lần nữa...

- Làm nhiều chuyện thừa thế làm gì.

- Sở công tử hãy nghe ta nói...

- Không được! Cô thức cả đêm sắc thuốc, tôi không thể để phí tâm huyết của cô.

- Sở công tử hãy nghe ta lần này.

- Tôi không nghe!

Lan Đình cứ muốn Sở Phong giải Long Câu thảo, nhưng Sở Phong lại kiên quyết không nghe, cuối cùng Lan Đình đành nói:

- Thôi vậy. Nhưng nếu như công tử cảm thấy có bất cứ điều gì khác thường thì phải lập tức báo cho ta biết.

Sở Phong đương nhiên vui vẻ gật đầu.

Lan Đình quay người đi, rồi lại quay đầu liếc nhìn công chúa trên giường, nói:

- Sở công tử vừa mới trúng ám kình, thân thể chưa phục hồi như cũ, không nên...

Nói được một nửa thì đỏ bừng cả mặt, vội vàng xoay người rảo bước đi.

Sở Phong nóng cả hai tai, khép cửa phòng lại, rón rén quay vào giường, xốc chăn lên ôm công chúa vào lòng, cười hì hì:

- Công chúa, đừng tưởng giả vờ ngủ thì ta sẽ buông tha.

Công chúa sẵng giọng:

- Sở đại ca, Lan tỷ tỷ bảo huynh không nên...

- Không nên làm sao?

- Hư!

Công chúa xấu hổ trách.

Sở Phong nói:

- Ai bảo công chúa khuynh quốc khuynh thành, làm ta cầm lòng không nổi.

Vừa nói vừa đưa cả hai tay lần mò trên tấm thân mềm mại của công chúa.

Công chúa co người lại:

- Sở đại ca đứng đắn một chút đi, ngày mai còn phải xem cầu mưa.

- Thôi thì đành vậy, đêm nay tạm thời tha công chúa một lần. Ngày mai cầu mưa chắc chắn có chuyện, phải tĩnh dưỡng cho đủ tinh thần mới được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận