Ngày hôm sau, trời đã sáng tỏ. Sở Phong lười biếng mở mắt ra, xuống giường, duỗi thắt lưng uể oải một cái. Vừa lúc Lục Y đi vào, thấy hắn duỗi lưng, nàng phì cười:
- Công tử rốt cuộc thức dậy rồi. Ta đi chuẩn bị nước rửa mặt cho công tử.
Nói xong đi ra ngoài, rất nhanh bưng vào một chậu nước, lấy ra khăn mặt thấm nước ấm, rồi đưa cho Sở Phong.
Sở Phong khó hiểu: "Sao Lục Y lại ân cần với mình thế nhỉ?"
Sở Phong vừa cầm lấy vừa nói:
- Lục Y, tôi cảm thấy hôm nay cô đối với tôi đặc biệt tốt?
Lục Y nói:
- Tiểu thư nói trong người công tử có thương tích, bảo ta phải cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ công tử.
- Thì ra như vậy. Xem ra cô không giận tôi rồi.
Lục Y ngạc nhiên:
- Sao ta lại giận công tử?
Sở Phong nói:
- Tôi làm bỏng chân cô, lại ói lên người cô, còn dọa cô một lần, cô không giận sao?
Lục Y cười nói:
- Sao ta lại đi tính toán những điều này với công tử.
Sở Phong nói:
- Tôi đã nói mà. Lục Y có khí độ hơn Hồng Nghê nhiều, không nhỏ mọn.
Rửa mặt xong, Lục Y lại hỏi:
- Công tử còn có gì phân phó nữa không?
Sở Phong cười nói:
- Hiện tại tôi đau nhức cả người, nếu không cô đấm lưng cho tôi đi?
Lục Y quả nhiên chuyển tới phía sau Sở Phong, nắm hai tay đấm lưng cho Sở Phong, trông rất thành thạo.
- Lục Y, thủ pháp này của cô nhất lưu đấy.
Lục Y cười nói:
- Sinh tiền Lão thái gia thường bảo ta đấm lưng cho đấy.
- Ha ha! Cô đem tôi trở thành lão thái gia rồi sao?
- Lão thái gia cũng sẽ không giả thần giả quỷ cầu mưa như công tử.
Sở Phong cười cười, hỏi:
- Cô tới hầu hạ tôi, thế ai đi hầu hạ tiểu thư nhà cô?
Lục Y nói:
- Tiểu thư dậy từ sớm rồi, chắc đang cắt tỉa hoa trong vườn.
- Ồ, Từ Công tiểu thư cũng biết cắt tỉa hoa?
- Không phải! Đoạn thời gian trước thợ hoa ở đây nghỉ việc, hoa cỏ trong vườn không ai chăm sóc. Chắc có lẽ tiểu thư pha trà mãi cũng chán nên tự học cắt tỉa hoa.
- Thợ hoa sao lại nghỉ việc.
- Lập gia đình rồi!
- Lập gia đình?
Lục Y liền nói:
- Tỳ nữ phụ trách tỉa hoa trước đây tên là Hương Nga. Đoạn thời gian trước cổ ra phố mua đồ, thấy một thư sinh bán tranh chữ. Cổ thấy tranh chữ của thư sinh này cũng được, liền một một bức, trở về phát hiện hương nang của mình mất tiêu. Sau đó cổ lại đi mua đồ, đi qua chỗ thư sinh, thư sinh trả lại hương nang cho cổ. Thì ra ngày đó cổ làm rơi hương nang ở đó. Sau đó mỗi lần Hương Nga ra phố đều đến chỗ thư sinh đó xem tranh chữ, thường xuyên qua lại, hai người liền dần dần sinh tình ý. Nhưng Hương Nga từ nhỏ đã bán thân làm nô tỳ, bản thân không thể quyết định, mà thư sinh gia cảnh bần hàn, cũng không thể chuộc thân cho cổ. Hương Nga âm thầm buồn bã. Sau khi tiểu thư biết, liền đốt đi khế ước bán thân của Hương Nga, còn tìm người làm mai cho Hương Nga. Thư sinh kia liền cưới Hương Nga, tiểu thư còn tặng cho Hương Nga đồ cưới nữa.
Sở Phong nói:
- Làm thị tỳ cho tiểu thư các cô cũng được đấy.
Lục Y lại thở dài:
- Chúng tôi có thể theo tiểu thư, đó là phúc khí của chúng tôi. Nhưng trên đời này có được mấy người chủ nhân có tâm địa như tiểu thư đâu. Nói đến Triệu Xung, hàng năm tỳ nữ của Triệu vương phủ bị hắn dằn vặt đến chết không biết có bao nhiêu. Nghe đâu phương pháp hắn hành hạ người có tới hơn mười loại. Hắn thích nhất nghe tiếng kêu thảm thiết của tỳ nữ, tiếng kêu càng thảm, hắn càng hưng phấn, quả thật không phải người.
Nói xong lời cuối cùng, nắm tay Lục Y bất giác run lên, cái này coi như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Sở Phong bắt đầu trầm mặc, bởi vì hắn đã từng gặp qua.
Lục Y lại nói:
- Nói đến cùng, những nha hoàn thị tỳ như chúng tôi, chung quy cũng chỉ mặc cho người ta sắp đặt, không thể theo bản thân quyết định. Ngày sau tiểu thư xuất các, nếu gả cho tên như Triệu Xung, chúng tôi vẫn phải mặc cho người lăng nhục.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Cô cũng bán mình cho Tấn từ rồi?
Lục Y lắc đầu:
- Không phải. Tuy nhiên ta và Hồng Nghê là thiếp thân tỳ nữ của Hồng Nghê, đến lúc đó cũng phải theo làm của hồi môn.
- À, người nào cưới tiểu thư nhà cô, chẳng phải lời to rồi.
Lục Y cười hích hích:
- Cái này có gì mà ngạc nhiên. Tiểu thư đại hộ người ta xuất các đều có quy củ này mà.
Sở Phong nói:
- Lục Y, tôi bảo Từ Công tiểu thư trước khi xuất các tìm cho cô một lang quân tốt, cô chịu không?
Lục Y cắn miệng, không đáp lời, nhưng chợt hỏi:
- Công tử thoải mái không?
- Thoải mái lắm!
- Công tử có muốn mỗi ngày Lục Y đấm lưng cho công tử không?
- Muốn chứ!
- Công tử cưới tiểu thư nhà ta, ta có thể mỗi ngày đấm lưng cho công tử!
- Hả?
Sở Phong bị những lời này của Lục Y làm hết hồn.
Lục Y nói:
- Chẳng lẽ công tử cho rằng tiểu thư nhà ta không xứng?
Sở Phong liền nói:
- Không phải. Tiểu thư nhà cô là chủ nhân Tấn từ, tôi chỉ là một mãng phu giang hồ, đâu có xứng đôi với tiểu thư nhà cô.
- Vậy công tử cho rằng người thế nào mới xứng đôi với tiểu thư nhà ta ?
Sở Phong nói:
- Từ Công tiểu thư xinh đẹp giỏi giang, xứng đôi với cô ấy đương nhiên phải là thế gia công tử phong độ ngời ngời, tài tử phối giai nhân mà.
Lục Y bĩu môi:
- Tiểu thư nhà ta cũng không phải là tùy tiện để mắt tới người khác! Trước đây lão thái gia vài lần muốn chọn rể cho tiểu thư, đều bị tiểu thư từ chối thẳng thừng, lão thái gia cũng không dám nhắc lại việc chon rể nữa.
Đang nói thì có nha hoàn đi tới, nói:
- Tiểu thư mời Sở công tử cùng ba vị cô nương đến vườn ngắm hoa.
Sở Phong bỗng nhớ tới tối hôm qua mình làm Phi Phượng tức giận, vội vàng đi tới phòng Phi Phượng, Lan Đình và công chúa cũng ở đây. Phi Phượng thấy hắn đi vào, hừ một tiếng, xoay người đi không thèm nhìn hắn.
Sở Phong đi đến, kéo ống tay áo nàng:
- Phi Phượng, là ta không tốt...
- Không phải ngươi không tốt, là ta không tốt, ta trở ngại ngươi uống rượu, ta về Thiên Sơn là được.
Sở Phong hoảng quá, vội kéo nàng lại:
- Phi Phượng, sau này ta không uống rượu nữa.
Phi Phượng quay người lại:
- Đây chính là ngươi nói.
Sở Phong nghiêm mặt:
- Không có quân lệnh của Phi Tướng Quân, sau này ta sẽ không uống rượu nữa.
Phi Phượng dụi tay vào trán hắn:
- Được, để xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Đám người Sở Phong liền theo Lục Y đi ra vườn, chỉ thấy muôn hoa khoe màu đua sắc, thơm ngát hương. Thì ra vườn này trồng cây hải đường thuần một màu hồng nhạt tươi đẹp, lại trải qua cơn mưa hôm qua tưới tắm, càng có vẻ kiều diễm.
Tấn tiểu thư đang dưới bóng cây hải đường thưởng thức, Hồng Nghê đứng ở bên cạnh.
Sở Phong vừa đi vừa cười nói:
- Không ngờ Tấn từ còn có một nơi đẹp thế này?
Tấn tiểu thư mỉm cười nói:
- Tấn từ còn có rất nhiều nơi xinh đẹp, công từ còn chưa từng đặt chân tới đâu.
- Ha ha. Không có Từ Công tiểu thư dẫn đường, ta cũng không dám đi lung tung, chỉ sợ bị người khác coi là kẻ trộm thì chết.
Hồng Nghê hừ một tiếng.
Sở Phong khịt khịt mũi:
- Thì ra hoa hải đường cũng thơm như vậy.
Tấn tiểu thư hỏi:
- Công tử có biết đây là loại hải đường nào không?
Sở Phong gãi gãi đầu, rất tự nhiên nhìn sang Lan Đình.
Lan Đình nói:
- Trong [Quần Phương Phổ], hải đường phân tứ phẩm, là Tây phủ hải đường, Thùy ti hải đường, Thiếp ngạnh hải đường, Mộc qua hải đường. Trong đó chỉ có tây phủ hải đường vừa thơm lại tươi đẹp, là thượng phẩm của hải đường. Ta nghĩ ở đây trồng nhất định là Tây phủ hải đường.
Tấn tiểu thư cười nói:
- Y Tử quả nhiên bác học, chính là Tây phủ hải đường. Những năm qua mỗi lần hoa nở, ta đều sẽ trở về thưởng thức.
Mọi người vừa trò truyện, vừa thưởng thức hoa. Đi tới một nơi, Sở Phong thấy bên cạnh có một cụm hoa, cao nửa người, giống như được ai đó cắt tỉa qua, nhưng có hơi quái dị, chẳng ra cái gì cả.
Sở Phong "xa ngó" một lúc, lại "gần coi" một hồi, rốt cuộc hỏi:
- Bụi hoa này sao... như vậy...
Tấn tiểu thư thoắt cái đỏ mặt, Hồng Nghê bĩu môi nói:
- Đây là hoa tiểu thư tỉa, sao hả?
Sở Phong vội nói:
- Thảo nào... Độc đáo kỳ lạ như vậy, có sáng ý.
Hồng Nghê trừng mắt:
- Ngươi đang chế nhạo tiểu thư nhà ta!
- Hồng Nghê!
Tấn tiểu thư liền quát bảo ngưng lại, nói với Sở Phong:
- Chỉ vì thợ hoa đã nghĩ việc, ta nhàn rỗi vô sự nên học tỉa hoa, để công tử chê cười rồi.
Hồng Nghê lại nói: Chê cười cái gì. Em thấy nó rất đẹp!
Sở Phong nói:
- Ta cảm thấy Từ Công tiểu thư nên để cho Hồng Nghê tới tỉa hoa, nhất định 'kinh ngạc liên tục', 'sáng ý vô hạn' .
- Ngươi...
Hồng Nghê lại muốn phát tác, Tấn tiểu thư lại quát bảo thôi:
- Xem ra, ta phải mời một thợ hoa rồi.
Lục Y nói:
- Tiểu thư sớm nên mời rồi, nào có tiểu thư của một phủ tự mình tỉa hoa bao giờ. Huống hồ hoa tiểu thư tỉa cũng thật sự...
Sở Phong trong lòng mấp máy, bật thốt lên nói:
- A Sửu!
- A Sửu gì? - Phi Phượng lấy làm lạ.
Sở Phong liền kể lại việc thị nữ che mặt, lại nói ra việc xông vào Úy Trì phủ, cuối cùng nói:
- Thị nữ che mặt đó nhất định là Úy Trì tiểu thư.
Công chúa nghẹn ngào nói:
- Thì ra Úy Trì tiểu thư đang ở trong Triệu vương phủ!
Sở Phong liền nhìn sang công chúa.
Công chúa nói:
- Ngày đó hoàng thượng bắt Úy Trì công giam vào thiên lao, lập tức phái ra nội thị đi tiếp Úy Trì tiểu thư hồi cung, nhưng nội thị hồi báo, Úy Trì tiểu thư đã không biết tung tích. Hoàng thượng không tiện rêu rao, chỉ phải thôi.
Sở Phong kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ Úy Trì phủ bị tịch biên chỉ vì hoàng đế ca ca của công chúa muốn đạt được Úy Trì tiểu thư?
Công chúa không lên tiếng.
Sở Phong hỏi:
- Công chúa có biết Úy Trì phủ vì sao bị tịch biên không?
Công chúa nói:
- Là bởi vì Cửu Long Bôi.
- Cửu Long Bôi? - Sở Phong thầm kinh ngạc.
Công chúa nói:
- Bởi vì Úy Trì công cương trực công chính, thường dám mạo phạm can gián, cho nên tiên đế từng ngự ban Cửu Long Bôi, lại ban thưởng Đả vương tiên, trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần.
- Đã tiên đế ngự ban, vì sao lại bị tịch biên nhà?
- Bởi vì hoàng thượng muốn thu hồi Cửu Long Bôi...
Sở Phong ngạc nhiên:
- Hoàng thượng vì sao muốn thu hồi Cửu Long Bôi? Đã tặng cho người ta rồi còn muốn lấy về? Huống hồ còn là cha hắn tặng?
Công chúa nói:
- Bởi vì hoàng thượng nghe nói Cửu Long Bôi có giấu long khí, dùng nó uống rượu có thể... có thể...
Sở Phong đoán được một hai, phẫn nộ nói:
- Thật khốn khiếp! Thu hồi thì thu hồi đi, sao còn tịch biên Úy Trì phủ?
Công chúa nói:
- Bởi vì Úy Trì công không giao ra Cửu Long Bôi, Cửu Long Bôi không thấy nữa.
- Cửu Long Bôi không thấy nữa?
Sở Phong đột nhiên cảm thấy quái lạ, vội hỏi:
- Công chúa biết Cửu Long Bôi có hình dáng thế nào không?
Công chúa lắc đầu.
Sở Phong nhìn sang Lan Đình, Lan Đình nói:
- Nghe nói trên thân Cửu Long Bôi có chín con bàn long quấn quanh nên được gọi là vậy. Trong thiên hạ, chỉ được một chiếc.
- Chỉ có một chiếc.
Sở Phong nhớ tới, Đinh Linh, Đinh Lung tới Triệu vương phủ hiến vũ, đồng thời phụng mệnh của hai vị phu nhân Ảnh Nguyệt tiên phường âm thầm điều tra Cửu Long Bôi. Nếu như Triệu vương phủ có giấu Cửu Long Bôi, vậy chỉ có thể là cái của Úy Trì công.
Nói như vậy, chẳng lẽ Cửu Long Bôi tiên đế ngự ban cho Úy Trì công đã bị Triệu vương phủ trộm đi rồi.
Công chúa nói:
- Còn có một việc. Hoàng thượng là từ trong miệng Triệu vương gia biết được Cửu Long Bôi có giấu long khí. Trước khi Úy Trì phủ bị xét, Triệu vương gia từng yết kiến hoàng thượng, từng nhắc tới Cửu Long Bôi với hướng hoàng thượng.
Sở Phong càng cảm thấy sự tình hơi rối loạn, cần phải tìm ra đầu đuôi lý lẽ, bèn nhìn sang Tấn tiểu thư.
Tấn tiểu thư nói:
- Nếu như Cửu Long Bôi quả nhiên là giấu ở trong Triệu vương phủ, vậy tất cả mọi việc chỉ sợ là âm mưu của Triệu vương phủ. Ngày đó Triệu vương gia cầu hôn Úy Trì công, lại bị Úy Trì công mắng cho một trận, hắn ghi hận trong lòng. Hắn mượn cơ hội yết kiến hoàng thượng, đề cập với với hoàng thượng Cửu Long Bôi có giấu long khí. Hoàng thượng liền muốn Úy Trì công giao trả Cửu Long Bôi, nhưng Triệu vương gia trước đó đã đánh cắp Cửu Long Bôi, khiến Úy Trì công không thể giao ra Cửu Long Bôi được. Hoàng thượng liền bắt Úy Trì công giam vào thiên lao, cũng thừa cơ tiếp Úy Trì tiểu thư vào cung, nhưng Triệu Xung lại đoạt trước một bước bắt Úy Trì tiểu thư về vương phủ giấu đi. Cho nên, tất cả mọi việc là Triệu vương phủ lợi dụng hoàng thượng trừ khử Úy Trì phủ, còn đoạt đi Úy Trì tiểu thư.
Sở Phong nói:
- Triệu vương gia này cũng gian xảo thật, ngay cả hoàng đế cũng dám tính toán.
Tấn tiểu thư nói:
- Chỉ là ta không rõ, Úy Trì tiểu thư vì sao phải che mặt, không dám lấy chân diện mục gặp người.
Sở Phong chậm rãi nói:
- Bởi vì trên mặt cô ấy có một vết sẹo rất sâu! Là bản thân cô ấy lấy đao rạch lên!
Mọi người lâm vào trầm mặc, bởi vì họ đều đoán được, vì sao nàng phải rạch lên mặt mình một vệt sẹo.
Phi Phượng nghiến răng kèn kẹt:
- Ta đi cứu Úy Trì tiểu thư ra khỏi Triệu vương phủ.
Sở Phong liền kéo nàng lại:
- Triệu vương gia lợi hại như vậy, sao chúng ta cứu được! Huống hồ A Sửu vốn hành động như thường, nhưng cô ấy không dám gặp người khác, cũng không dám chạy ra vương phủ, chỉ sợ là bị Triệu Xung uy hiếp gì đó. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Hắn quay đầu hỏi công chúa:
- Úy Trì công có phải bị xử tử rồi không?
- Vốn hoàng thượng muốn đem Úy Trì công đi trảm, nhưng Hoa thừa tướng liều mình tranh luận, cuối cùng cũng miễn được tội chết, nhưng Úy Trì phủ tới cùng vẫn bị xét. Úy Trì công là trọng thần của tiền triều, công lao rất lớn. , Úy Trì tiểu thư thật sự không nên bị lưu lạc làm nô tỳ.
- Đúng! Chúng ta phải cứu cô ấy ra! - Sở Phong nói.
Tấn tiểu thư nói:
- Hiện tại Tấn Từ thiếu một thợ hoa, ta có thể đi bái hội Triệu vương phủ, mượn cơ hội chuộc thân cho Úy Trì tiểu thư, để cô ấy làm thợ hoa cho Tấn từ. Triệu Xung nhất định không nghi ngờ.
- Đúng! Ý kiến hay! - Sở Phong hết sức hưng phấn.
- Không được!
Lan Đình lại nói:
- Ta thấy Triệu Xung không phải là kẻ ngu, hắn vừa mới hãm hại Tấn tiểu thư, nhất định biết Tấn tiểu thư đã đề phòng hắn. Nếu như Tấn tiểu thư còn chủ động bái hội Triệu vương phủ, còn muốn thay Úy Trì tiểu thư chuộc thân, nhất định sẽ khiến hắn cảnh giác, đến lúc đó lại hại Úy Trì tiểu thư.
Công chúa cũng nói:
- Cho dù Triệu Xung không cảnh giác, Triệu vương gia nhất định sẽ nghi ngờ, nếu như Triệu vương gia có lòng nghi ngờ, Úy Trì tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.
- Vậy mọi người nói phải làm sao?
Lan Đình nói:
- Việc này phải bàn bạc kỹ hơn...
- Bàn bạc kỹ hơn?
Sở Phong đấm một cái vào gốc cây hải đường:
- Tiếp tục kéo dài, A Sửu sẽ bị Triệu Xung hành hạ đến chết! Mọi người có biết Triệu Xung đối phó với những nha hoàn tỳ nữ thế nào không? Có một nha hoàn bưng nước trà cho hắn, chỉ bị trà làm phỏng một chút, hắn liền nhổ đi mười mười móng tay của nha hoàn đó, lại lột sạch đồ, dùng roi quất, đánh cho cô ấy đến chết, sau đó vứt thi thể nơi hoang dã, để cho sói tha đi!
- Sao...sao ngươi biết? - Mọi người khiếp sợ.
Sở Phong bình tĩnh nói:
- Bởi vì ta đã từng tận mắt nhìn thấy thi thể của nha hoàng đó. Còn có A Sửu, chỉ vì một con gián không đáng có, cô ấy bị Triệu Xung kẹp gãy năm ngón tay, nếu không phải Đinh Linh, Đinh Lung kịp thời chạy tới, cô ấy đã phải chịu kết quả như nha hoàn kia rồi.
Mũi thương của Phi Phượng đã trạm tia lửa, công chúa bất giác nắm lấy ống tay áo Lan Đình, bởi vì sự tàn nhẫn của Triệu Xung làm cho mọi người nàng run sợ.
Lan Đình nói:
- Như vậy chúng ta càng cần phải bàn bạc kỹ hơn, bởi vì vạn nhất không thành công, chúng ta không thể tính trước Triệu Xung sẽ đối với Úy Trì tiểu thư thế nào.
Mọi người nhất thời trầm mặc, lúc này Vân Nương đi tới, cầm trong tay một tấm thiệp mời, rồi đưa nó cho Tấn tiểu thư:
- Tiểu thư, Triệu vương phủ phái người đưa tới thiệp mời.
Tấn tiểu thư rút ra xem:
- Thì ra ngày mai Triệu vương phủ cử hành hội hoa xuân, mời ta cùng Sở công tử cùng đi thưởng thức.
Lục Y nói:
- Hàng năm Triệu vương phủ đều cử hành hội hoa xuân, trợn phô trương, năm rồi lão thái gia cũng có đi, năm nay lại cử hành hơi sớm.
Sở Phong mừng rỡ:
- Chúng ta đang lo không có cơ hội tiếp cận Triệu vương phủ, lần này là cơ hội tốt trời ban rồi.
Lan Đình nói:
- Nếu Triệu vương phủ chủ động mời, chúng ta có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, có thể cứu ra được xuất Úy Trì tiểu thư. Nhưng mà...
Nàng lại đổi giọng nói:
- Trong thiệp mời đặc biệt nhắc tới muốn Sở công tử cùng đi, trong này sợ rằng có ý đồ khác. Sở công tử tốt nhất đừng lộ diện.
Sở Phong vừa nghĩ, cũng gật đầu nói:
- Triệu vương gia đã giao thủ với ta, nhất định có thể liếc mắt là nhận ra ta.
Tấn tiểu thư nói:
- Nếu như vậy, ngày mai ta sẽ đi cùng với Lục Y, Hồng Nghê, xem xét cơ hội mà làm.
Lục Y lại lo lắng nói:
- Tiểu thư nên không đi cho chắc. Úy Trì tiểu thư là năm ấy đi Triệu vương phủ ngắm hoa mới bị Triệu Xung để ý. Tên đó hàng năm đều mượn hội hoa xuân để giở trò.
Sở Phong nói:
- Triệu Xung cũng không đáng lo, chỉ là Triệu vương gia thâm bất khả trắc, phải có phòng bị.
Lan Đình hơi suy tư, nói:
- Không bằng như vậy, Tấn tiểu thư dẫn Lục Y, Hồng Nghê đến vương phủ trước. Sở công tử cùng chúng tôi sẽ cải trang trà trộn vào sau, cùng Tấn tiểu thư chiếu ứng lẫn nhau.
- Ý kiến hay! - Sở Phong tán thành ngay.
Tấn tiểu thư trầm ngâm nói:
- Ta sợ không thể gạt được Triệu vương gia, ngược lại biến khéo thành vụng.
Lục Y lại nói:
- Không đâu! Năm rồi em cùng lão thái gia đến hội hoa xuân, Triệu vương phủ căn bản không đi quản người nào đến ngắm hoa, người càng nhiều càng hỗn loạn, hắn càng cao hứng, rất nhiều người tam giáo cửu lưu, thậm chí khất cái bụi đời cũng trà trộn vào.
Sở Phong nói:
- Vậy cứ quyết định thế đi. Chúng ta thương lượng xem nên hành sự thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tấn tiểu thư trong bộ trang phục lộng lẫy dẫn theo Lục Y, Hồng Nghê đến Triệu vương phủ tham dự hội hoa xuân, Lan Đình thì vội vàng cải trang cho mấy người Sở Phong.
Trước tiên nàng xoa phấn giúp làm biến mất vết chỉ ngân trên mặt Sở Phong, lại giúp hắn trang điểm lại, sửa lông mi, thay một bộ trang phục thiếu gia, đội nón, giống y chang một tên con nhà giàu cả ngày ngông nghênh ngoài đường.
Hoá trang cho Phi Phượng, công chúa thì khó khăn hơn nhiều, hai người thiên sinh lệ chất, nhưng không dễ làm, nhất là mái tóc trắng như tuyết của công chúa, quá bắt mắt.
Trước tiên Lan Đình búi tóc công chúa lại, lấy nón che đi, lại bôi một lớp phấn nhạt lên mặt họ, khiến nhìn qua có hơi vàng vọt, lại quấn thêm vài vòng đai lưng lên eo, che đi phong thái thon thả, lại trang điểm thêm cho họ một lần nữa, cải trang Phi Phượng thành một người có dáng dấp công tử, công chúa và Lan Đình thì cải trang thành tiểu thư bình thường.
Sở Phong thấy Phi Phượng dáng dấp như công tử, nhưng vẫn không thể che đi được thần thái oai hùng của nàng, bèn cười nói:
- Phi Tướng Quân chính là Phi Tướng Quân, cải trang thành thế nào cũng anh khí bức nhân.
Lan Đình nói:
- Thì bởi vì cái dạng này nên mới cải trang cho Phi Tướng Quân thành công tử.
Lại nói với Sở Phong:
- Sở công tử, hai mắt công tử thần thái thanh minh, khó che giấu nhất, công tử phải cẩn thận.
Sở Phong gật đầu.