Lại nói rắn đuôi chuông đuổi chuột sói, dơi hút máu đuổi rắn đuôi chuông, nhện sói đuổi dơi hút máu, nhóm Sở Phong đuổi nhện sói, Âm Sát Tà Linh lại đuổi nhóm Sở Phong, chạy như điên trong động đạo, Cương Thi Vương lại đột nhiên nhảy ra cản ở phía trước nhất!
Giờ thị chịu rồi, trước có Cương Thi Vương, sau có Âm Sát Tà Linh, đàn chuột sói, nhện sói, rắn đuôi chuông, dơi hút máu chỉ nằm phục dưới đất, không dám tiến về phía trước, cũng không dám lui ra sau, lo sợ thấp giọng kêu. Nhóm Sở Phong càng không dám động. Xong rổi, đồng thời chạm Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh, còn bị kẹp ở chính giữa, chạy thế nào!
Cương Thi Vương không hề động, Âm Sát Tà Linh cũng không hề động, chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm Sở Phong. Thoáng yên lặng. Đàn chuột sói, nhện sói, rắn đuôi chuông, dơi hút máu cũng không dám lên tiếng, chỉ kinh hoàng nằm sát đất. Động đạo đột nhiên chìm trong tĩnh lặng như chết, tĩnh lặng đến mức khiến người khó thở, khó thở đến mức khiến người phát điên.
Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh đột nhiên đồng thời rống lên, tiếp theo luôn miệng gào thét, điên cuồng khó tả. Đàn chuột sói, nhện sói, dơi hút máu, rắn đuôi chuông sợ đến vỡ mật, thân thể run không ngừng.
Mọi người cảm thấy lạnh sống lưng, biết Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh muốn lao tới rồi, chỉ có cách chờ chết thôi. Sở Phong đột nhiên phát hiện, Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh cũng không phải nhìn thẳng vào họ. Cũng không phải gào lên với họ, mà là gào lên với đối phương! Chẳng lẽ Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh không hợp nhau? nếu như vậy thì có cơ hội rồi.
Sở Phong ra hiệu cho mọi người kề sát vào vách động, để Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh trực diện giằng co. Cứ như vậy, Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh càng thêm điên cuồng, tiếng gầm làm bùn đất trên đỉnh động đạo rơi vãi xuống, văng tứ tán. Mọi người vội vàng bảo vệ toàn thân, Bàn Phi Phượng múa kim thương che kín không kẽ hở, chăm chú bảo vệ mình và Tiểu Nhi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Ngay tại thời khắc tiếng gầm lên đến tột đỉnh, Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh đồng thời vung lợi trảo lao tới đối phương. Đàn chuột sói, nhện sói, rắn đuôi chuông, dơi hút máu lập tức bị đạp bẹp, bị trảo phong xé nát vô số kể, máu me bắn đầy cả động đạo, mùi máu tanh nồng nặc làm cho Cương Thi Vương và Âm Sát Tà Linh càng điên cuồng hơn, chúng vừa tiếp xúc, liền túm lấy nhau, "ầm", va vào vách động, tiếp theo lại bắn lên, "ầm", va vào một vách động khác, động đạo tức thì nổ "ầm ầm", hai bên vách động bị đụng phá ra một loạt động lớn.
Nhóm Sở Phong thấy Cương Thi Vương cùng Âm Sát Tà Linh túm lấy nhau, đánh tới đánh lui hai bên vách động, biết một giờ ba khắc khó mà hoà giải. Lúc này không đi thì đợi đến khi nào? Lập tức họ chạy vào một động đạo khác, nhanh chân chạy càng xa càng tốt.
Cuối cùng không nghe được tiếng gầm gừ của Cương Thi Vương và Âm Sát Tà Linh nữa, mọi người mới thở phào một hơi, đi chậm lại. Họ chợt thấy thấy trên mặt đất có hai mặt đinh, trên đỉnh treo một cái lưới lớn, nhưng đã bị đứt. Sở Phong nhớ lại, đây chính là chỗ hắn cùng Mộ Dung bị lướt bắt được, sau đó bị thất lạc.
Hắn vội hỏi Thiên Ma Nữ:
- Nàng có nhìn ra vết tích của Di Hình Hoán Ảnh không?
Thiên Ma Nữ nhìn mặt đất một chút rồi gật đầu.
Sở Phong vui mừng, chỉ cần dọc theo vết tích Di Hình Hoán Ảnh, tự nhiên có thể tìm được Mộ Dung. Thế là do Thiên Ma Nữ dẫn đường, dọc đường mọi người theo dấu vết tìm kiếm.
***
Lại nói Mộ Dung, hắn thấy Sở Phong đột nhiên lướt đi liền đuổi theo, ai ngờ quẹo sai động đạo, tự nhiên đuổi không kịp, hắn còn tưởng rằng là mình không đủ nhanh, vì vậy liên tiếp thi triển thân pháp Di Hình Hoán Ảnh, ngược lại càng chạy càng xa, đợi đến khi phát hiện có lẽ đã đi nhầm phương hướng thì đã không biết thân đang ở đâu. Hắn chỉ phải tiếp tục bay đi, trong động đạo tĩnh lặng khiến người bất an, hắn không dám dừng lại, hy vọng duy nhất chính là gặp mặt Sở Phong.
Trong mông lung đột nhiên hiện ra một động khẩu, động khẩu này nhỏ hơn các động khẩu khác, cho nên nhìn qua càng sâu thẳm âm u. Mộ Dung lướt qua, đột nhiên phát hiện một người thình lình đứng trước động khẩu, đầu đầy tóc bạc, trông già lụm khụm, là một lão nhân, tay trái chắp sau lưng, chống một cây trượng bằng dây mây núi xoắn thành, hai mắt như mở như đóng, bất động đứng đó, không có bất cứ hơi thở gì, tựa như là từ dưới mặt đất chui lên, không biết là người hay quỷ.
Mộ Dung dừng lại, từ từ đến gần. Lão nhân nhìn qua già nua đến nỗi tùy thời sẽ như dầu hết đèn tắt, thậm chí gió thổi qua cũng sẽ bị hóa thành tro vậy. Mộ Dung lòng run lên, không dám đến gần nữa, hắn chắp tay nói: - "Tiền bối!" Lão nhân không có phản ứng. Mộ Dung lại gọi: - "Tiền bối", lão nhân vẫn không có phản ứng.
Mộ Dung không dám gọi nữa, xoay người muốn chạy, vừa mới xoay người thì phía sau vang lên giọng nói thâm trầm của lão nhân: - "Đứng lại!", tim Mộ Dung giật thót một cái, liền xoay người lại.
Lão nhân vẫn đứng trước động khẩu, không có bất cứ biến hóa gì, hình như căn bản chưa từng mở miệng.
Mộ Dung chắp tay nói:
- Tiền bối đang gọi ta?
Không có phản ứng, Mộ Dung lại gọi: - "Tiền bối", vẫn không có phản ứng. Mộ Dung xoay người lại muốn đi.
- Đứng lại!
Phía sau lại vang lên giọng nói của lão nhân.
Mộ Dung chỉ phải xoay người lại, chắp tay nói:
- Tiền bối đang gọi vãn bối ư?
Không có phản ứng, Mộ Dung gọi liền ba tiếng, lão nhân vẫn không có một chút phản ứng.
Hắn lại xoay người muốn chạy, nhưng chỉ cần quay người lại, phía sau sẽ vang lên giọng nói già nua thâm trầm, bảo hắn đứng lại. Thanh âm đó hình như là lão nhân phát ra, lại hình như không phải.
Mộ Dung trong lòng sợ hãi, xoay người lại vái chào thật sâu với lão nhân:
- Vãn bối Mộ Dung, xin hỏi tiền bối có gì chỉ giáo?
Một sợi tóc bạc bên tóc mai của lão nhân không ngờ khẽ bay lên, song vẫn không có phản ứng gì.
Mộ Dung hít sâu một hơi, xoay người bước đi, tim lại đập thịch thịch một cái, lão nhân đã đứng phía trước hắn, tay trái chắp sau lưng, chống một cây trượng bằng dây mây núi xoắn thành, hai mắt như mở như đóng, không có hơi thở.
Mộ Dung xoay ngay người lại, lão nhân vẫn đứng ở trước động khẩu, không có mảy may biến hóa gì. Mộ Dung dựng cả tóc gáy, lúc này hắn càng nguyện ý tin tưởng lão nhân là quỷ mà không phải người. Chẳng lẽ mình đột nhiên xông vào đã quấy rối giấc ngủ của lão nhân?
Mộ Dung cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng, vái chào thật sâu với lão nhân:
- Vãn bối Mộ Dung, vô ý mạo phạm, xin...
Không có bất luận điềm báo trước gì, lão nhân đột nhiên điểm ra cây trượng mây, không tính nhanh, thậm chí nhìn qua không có kình lực gì. Mộ Dung muốn nghiêng người tránh né, phát giác toàn thân giống như bị cái gì hít lại, không nghe sai sử. Hắn thất kinh, thân hình phút chốc biến mất, đành phải lấy thân pháp Di Hình Hoán Ảnh độc bộ võ lâm tránh ra. Nhưng hắn vừa mới hiện hình ra, mũi trượng lại điểm tới trước mặt, hắn chỉ có liên tục thi triển thân pháp, không có thời gian để thở dốc...
Lại nói nhóm Sở Phong do Thiên Ma Nữ dẫn đường, một đường truy tìm tung tích của Mộ Dung, phía trước đột nhiên có bóng người bay lượn, có hai người đang kịch liệt đã đấu. Một người toàn thân tử y, khoác áo choàng tím, là Mộ Dung; một người khác tóc trắng xoá, chống một cây gậy dùng dây mây núi xoắn thành, là một lão nhân, một lão nhân gần đất xa trời.
Sở Phong suýt nữa la hoảng lên, bởi vì hắn liếc mắt nhận ra lão nhân đó, chính là lão nhân thủ lăng của Vương lăng Tây Hạ, ngày đó hắn và Thiên Ma Nữ đã gặp trên Hạ Lan sơn.