Tiểu Thư muốn lấy lệnh bài minh chủ của Thanh Hư làm phí xem quẻ. Thiên Cơ lão nhân liền cầm quải trượng hẩy tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư.
Quải trượng rất chậm, quả thật như một lão nhân bình thường hẩy quải trượng vậy. Mũi trượng từ từ chạm tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư. Tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, Thanh Hư đương nhiên cũng thấy rất rõ ràng. Bởi vì quải trượng thật sự rất chậm rất chậm, chậm như thời gian bị ngừng trôi. Thanh Hư vừa định làm ra phản ứng, nhưng ý nghĩ y mới nhen nhóm, lệnh bài đã móc lên đầu trượng. Y có thể rõ ràng thấy được mũi trượng từ từ duỗi tới lòng bàn tay mình, đưa vào sợi dây thừng đỏ buộc lệnh bài, sau đó từ từ móc dây thừng lên, lại móc lệnh bài đi, mỗi một động tác đều thấy rất rõ ràng, nhưng y lại không có phản ứng.
Thanh Hư quá khiếp sợ, không biết quải trượng này rốt cuộc là nhanh hay chậm. Muốn nói là nhanh, vì sao mình thấy rõ ràng như vậy; muốn nói chậm, nhưng vì sao lệnh bài bị móc lên đầu trượng mà mình còn chưa có phản ứng gì. Hơn nữa càng làm cho y khiếp sợ là lệnh bài bị lấy đi từ lòng bàn tay, mình không ngờ một chút cảm giác cũng không có, nếu như không phải là thấy được lệnh bài đã bị móc lên đầu trượng, mình còn tưởng rằng lệnh bài còn nằm trong tay.
Thiên Cơ lão nhân đưa lệnh bài tới trước mặt Tiểu Thư, cười làm lành:
- Nha đầu, đừng tóm nữa, lệnh bài cho cháu.
Tiểu Thư buông râu mép của Thiên Cơ lão nhân ra rồi cầm lấy lệnh bài, nhìn trái ngó phải, gõ gõ, lại lắc lắc, sau đó lắc đầu, có vẻ không hài lòng:
- Thì ra là một tấm lệnh bài cũ nát, không phải vàng cũng không phải bạc, không đáng giá! Không đáng giá!
Nói xong tiện tay ném đi, Thiên Cơ lão nhân duỗi quải trượng, lệnh bài lại móc lên đầu trượng.
- Nha đầu, cháu không cần hả?
- Cháu không thém cái mộc bài dỏm này!
- Không cần thật sao?
- Không cần!
- Vậy ta trả lại.
Thiên Cơ lão nhân nói xong duỗi quải trượng lên trên, lệnh bài lại đặt trở lại trong tay Thanh Hư.
Thanh Hư vẫn không có bất cứ phản ứng gì, giống như không biết Thiên Cơ lão nhân móc lệnh bài đi như thế nào. Y cũng không biết Thiên Cơ lão nhân trả lại lệnh bài vào trong tay mình thế nào. Y có thể rất rõ ràng thấy được đầu trượng móc lệnh bài từ từ để vào lòng bàn tay mình, thấy rất rõ ràng, nhưng khi y muốn phản ứng thì lệnh bài đã nắm ở lòng bàn tay rồi.
Ôi! Quần hùng ngoài bảo quả thật không thể tin được, Thiên Cơ lão nhân móc lệnh bài minh chủ từ lòng bàn tay Thanh Hư lại thả lại, như thể đang chơi đùa. Mà Thanh Hư không ngờ không có chút phản ứng nào. Là Thanh Hư không kịp phản ứng, hay là Thanh Hư không dám phản ứng, hay là Thiên Cơ lão nhân đã dùng trò ảo thuật gì? Họ hoàn toàn không nghĩ thông. Trong mắt họ, động tác xuất trượng Thiên Cơ lão nhân cũng không nhanh, cho dù công phu hạng hai hạng ba như mình cũng có thể tránh né đơn giản mà. Thanh Hư là chưởng môn Võ Đang, đương kim võ lâm minh chủ, sao lại không có phản ứng?
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chưởng môn cửu đại phái khác trong lòng chấn động: một cái mọc, một cái thả của Thiên Cơ lão nhân đã là cảnh giới thần ý hợp nhất. Hơn nữa Thiên Cơ lão nhân sử dụng, không ngờ là tuyệt học vô thượng của Võ Đang thất truyền đã lâu -- Thái Cực!
Nghe đồn Thái Cực phân bốn cảnh giới:
Sơ cảnh, hình ý hợp nhất;
Hóa cảnh, hình thần hợp nhất;
Chí cảnh, thần ý hợp nhất;
Thái cảnh, đó là cảnh giới vô thượng, thiên nhân hợp nhất.
Truyền thuyết nếu như đạt được cảnh giới thiên nhân hợp nhất, có thể hạp tích Càn Khôn.
Hạp tích, ý khai hợp. Hạp tích Càn Khôn, chính là khi tu luyện Thái Cực đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, bản thân sẽ dung hòa với thiên địa vạn vật, có thể tùy ý khai hợp Càn Khôn, thiên địa tùy ý sử dụng, vạn vật tùy ý biến phát, thậm chí đảo ngược âm dương, càng động mà càng tĩnh, càng nhanh mà càng chậm, càng cương mà càng nhu. Tất cả tùy theo tâm ý.
Chưởng môn cửu đại phái kinh ngạc, Sở Phong càng kinh ngạc hơn họ. Hắn đương nhiên biết Thiên Cơ lão nhân sử dụng chính là thủ pháp Thái Cực. Hắn không ngờ, thiên hạ hiện nay ngoại trừ lão đạo sĩ còn có người có thể diễn luyện Thái Cực đến cảnh giới như vậy. Một cái móc một cái thả, hắn hoài nghi cho dù lão đạo sĩ cũng chưa hẳn có thể làm được như thế.
Sắc mặt Thanh Hư đương nhiên khó coi, nhưng y không nói tiếng nào. Y rất rõ ràng, đầu trượng có thể tùy ý móc đi lệnh bài của mình, cũng có thể tuỳ ý đâm vào ngực mình.
Cũng không biết Tiểu Thư có phải đang nói kháy hay không, nàng luyến thoắng hỏi Thiên Cơ lão nhân:
- Gia gia, lão lỗ mũi trâu này sao không nhúc nhích gì cả, để mặc gia gia móc lệnh bài đi vậy?
- Ha ha! Chắc hắn không trả phí xem quẻ, cảm thấy ngại, cho nên để mặc ta lấy lệnh bài. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
- Vậy vì sao lại mặc cho gia gia thả lệnh bài lại?
- Ha ha! Chắc hắn không nỡ bỏ lệnh bài, cho nên để mặc ta thả lại.
- Nói bậy! Rõ ràng là gia gia dùng yểm nhãn pháp gì đó.(thủ thuật che mắt kẻ khác)
- Ha ha, nha đầu, cháu thấy gia gia có che lại con mắt nào của lão mũi trâu không?
- Cái này thì không.
- Vậy gia gia làm sao dùng yểm nhãn pháp?
- Hứ! Gia gia chính là dùng yểm nhãn pháp!
Tiểu Thư đưa tay lại muốn túm lấy râu mép Thiên Cơ lão nhân. Thiên Cơ lão nhân vội vã nhận tội:
- Yểm nhãn pháp! Là yểm nhãn pháp!
Tiểu Thư tròng mắt láo liên, nói:
- Hay là gia gia dạy tiểu tử ngốc làm sao móc lệnh bài của lão mũi trâu đi đi?
- Hử, nha đầu, không phải cháu rất có thành kiến với tiểu tử ngốc đó sao, còn muốn gia gia dạy hắn?
- Ứ ừ .. . Người ta muốn gia gia dạy hắn! - Tiểu Thư làm nũng.
- Ha ha! cái này cũng không dạy được!
- Vì sao?
- Nha đầu, 'yểm nhãn pháp' này của gia gia yêu cầu ngộ tính. Gia gia sợ tiểu tử ngốc kia ngốc quá, không thể khai ngộ!
- Hứ, gia gia không phải đã nói, người càng ngốc càng dễ khai ngộ sao! Hắn ngốc, vậy dạy hắn đi!
- Hả, ta có từng nói như vậy sao?
- Hứ! Gia gia càng già càng hồ đồ, lời mình nói cũng không nhớ.
Tiểu Thư túm mạnh lấy râu mép Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ lão nhân chỉ có nói:
- Ôi ôi, gia gia nhớ lại rồi, có nói, có nói.
Tiểu Thư chuyển giận làm vui:
- Vậy gia gia có dạy không?
- Dạy! Dạy! Nha đầu! Cháu buông tay trước đi!
- Không được! Gia gia dạy rồi cháu mối buông!
Tiểu Thư nắm chặt lấy râu mép Thiên Cơ lão nhân, còn dùng ngón út quấn mấy vòng.
Thiên Cơ lão nhân hết cách, đành phải nói với Sở Phong:
- Tiểu tử, ngươi đi móc lệnh bài của lão mũi trâu đi.
Sở Phong ngẩn ra: không phải chứ, Thanh Hư đang hận không thể một kiếm đâm mình chết, mình còn đi móc lệnh bài của hắn, tự tìm cái chết sao?
Hắn không khỏi nhìn sang Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ gật đầu với hắn. Lòng Sở Phong kiên định hơn, hắn chuyển hướng Thanh Hư, khẽ chếch Cổ trường kiếm lên, móc lấy tấm lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư.
Sắc mặt Thanh Hư đã khó coi lắm rồi, hiện tại Sở Phong còn dám đi móc lệnh bài của y thì càng khó coi hơn. Long Uyên kiếm duỗi về phía trước, đã đâm đến ngực Sở Phong, không để cho Sở Phong có bất cứ cơ hội né tránh nào.
Thiên Cơ lão nhân vươn quải trượng khẽ gạt đi Long Uyên kiếm, lại thu về gạt Cổ trường kiếm trở lại. Không có động tác nào đơn giản hơn so với một cái gạt một cái thu này. Nhưng Long Uyên kiếm của Thanh Hư lại để mặc lão xoay vòng, Cổ trường kiếm của Sở Phong để mặc lão gạt về.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi xuất kiếm như vậy không được!
Sở Phong liền nói:
- Xin gia gia chỉ giáo!
- Tiểu tử, ngươi biết vì sao không được không?
- Ta xuất kiếm chưa nhanh!
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu:
- Vừa rồi ta xuất trượng có nhanh không?
- Không nhanh!
- Vậy vì sao ta móc lệnh bài được?
Sở Phong không thể trả lời.
- Tiểu tử, khi ngươi xuất kiếm, có phải nhìn vào lệnh bài của lão mũi trâu không?
- Vâng!
- Ừm! Kiếm chưa xuất thủ, ý đồ đã lộ hết, uổng công!
Sở Phong nhướng mày:
- Đa tạ gia gia dạy bảo!
Hắn không chuyển hướng Thanh Hư, Cổ trường kiếm lại móc tới lệnh bài minh chủ trong tay Thanh Hư. Kiếm quang lóe lên, Long Uyên kiếm lại đâm tới ngực Sở Phong.
Thiên Cơ lão nhân vươn quải trượng vẫn nhẹ nhàng một gạt một thu, gạt đi Long Uyên kiếm, gạt Cổ trường kiếm trở về, lắc đầu nói:
- Không được! Không được!
- Mong gia gia chỉ giáo!
- Tiểu tử, khi ngươi xuất kiếm có phải nghĩ làm sao để móc lệnh bài đi đúng không?
- Vâng!
- Ừm, kiếm chưa xuất thủ, tâm niệm đã lộ, xuất kiếm có nhanh cũng phí công!
Sở Phong sáng mắt:
- Đa tạ gia gia điểm hóa.
Lần này hắn không lập tức xuất kiếm, định thần hồi lâu, sau đó Cổ trường kiếm lại móc tới lệnh bài trong tay Thanh Hư. Xuất kiếm quả nhiên xuất hiện biến hóa, nhìn như đột nhiên, nhưng lại không hề có cảm giác đột ngột. Lần này xuất kiếm đã là cảnh giới hình ý hợp nhất.
Tuy nhiên xuất kiếm như vậy ở trước mặt Thanh Hư vẫn không gây ra nổi sóng gió gì. Cổ trường kiếm chỉ đâm tới phân nửa thì Long Uyên kiếm đã đâm tới cổ họng Sở Phong.
Thiên Cơ lão nhân lại duỗi quải trượng ra, một gạt một thu. Vẫn lắc đầu.
- Gia gia...
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi xuất kiếm có phải là nghĩ tới lệnh bài không?
- Không có.
- Nếu không có, vì sao lại xuất kiếm đi móc lệnh bài?
Sở Phong ngẩn ra, bắt đầu tỉ mỉ suy tư: Mình rốt cuộc có nghĩ tới lệnh bài hay không? Nếu nói nghĩ, tâm niệm đã lộ rõ trước người ta rồi. Nếu nói không nghĩ, sao mình lại xuất kiếm đi móc lệnh bài? Mình nghĩ hay là không nghĩ? Là nên nghĩ hay là không nên nghĩ?
Thiên Ma Nữ đột nhiên nói:
- Trang Chu mộng điệp, không biết Chu mộng thành điệp, hay là điệp mộng thành Chu, người điệp không phân biệt.
Cái gọi là "Trang Chu mộng điệp", chính là Trang Chu mộng bản thân biến thành hồ điệp, lòng lâng lâng, không biết bản thân là Trang Chu. Đột nhiên tỉnh lại, phát giác bản thân là Trang Chu nằm ở trên giường. Hắn rất kinh ngạc, không biết tới cùng là Trang Chu mộng bản thân biến thành hồ điệp, hay là hồ điệp mộng thấy bản thân biến thành Trang Chu.
Sở Phong thông suốt:
- Nhân điệp bất phân, vô ngã mà hữu ngã, vô niệm mà hữu niệm, vô vi mà hữu vi, âm dương vẹn toàn, hình thần hợp nhất.
- Ha ha, tiểu tử rốt cuộc khai ngộ rồi.
- Đa tạ gia gia điểm ngộ!
Sở Phong cúi đầu thật sâu với Thiên Cơ lão nhân, sau đó tra kiếm vào vỏ, người đứng thẳng, hai cánh tay buông tự nhiên, buông mí mắt. Toàn thân như trong lặng yên.
Sở Phong cứ đứng như vậy hồi lâu, mọi người không biết hắn làm cái gì, đang cho rằng hắn đang đờ ra thì thấy Sở Phong ngồi hơi chồm hổm, điểm mũi chân trái bước qua trái, thành thế trung bình tấn, hai lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, hợp ở trước bụng, người trầm xuống, hai tay chuyển theo hình tròn, lòng bàn tay hướng lên trên, giơ đến ngực, đồng thời đứng thẳng người, lật cổ tay, lòng bàn tay xuống phía dưới, người trầm xuống, hai tay ép xuống ngang tới đầu gối...Thì ra hắn đang diễn luyện Thái Cực.
Quần hùng ngoài bảo ngạc nhiên trố mắt, tiểu tử này lại đang múa Thái Cực! Đây là lúc nào, lại vào thời khắc mấu chốt này đi múa Thái Cực? Hắn đang giở trò gì!