Cổ Đạo Kinh Phong


Sở Phong, Ngụy Đích, Thiên Ma Nữ, Bàn Phi Phượng đã rời khỏi Hồng Sơn bảo, chạy đến Trương Tam tiểu điếm đón Tiểu Nhi về. Bàn Phi Phượng vừa đi vừa mắng:

- Chưởng môn Võ Đang gì chứ, minh chủ chó má gì chứ, là tiểu nhân đê tiện thì đúng hơn.

Bốn người đến Trương Tam tiểu điếm, Tiểu Nhi đã tỉnh dậy, đang ăn cháo đậu. Trương lão bá thỉ ở bên cười tủm tỉm nhìn.

- Sở công tử? - Tiểu Nhi vừa thấy Sở Phong thì vừa mừng vừa kinh ngạc.

- Tiểu Nhi tỉnh rồi hả?

- Là Sở công tử đã cứu ta?

- Không phải là ta, là ba vị tỷ tỷ này.

- A?

Sở Phong chỉ vào Ngụy Đích:

- Ngươi bị mạng nhện nhốt lại, là vị tỷ tỷ này đã phá vỡ mạng nhện cứu ngươi ra.

Tiếp theo hắn lại chỉ vào Thiên Ma Nữ:

- Ngươi đã trúng độc nhện, là vị tỷ tỷ này thằng bé ép chất độc ra.

Sau đó hắn lại chỉ vào Bàn Phi Phượng, còn chưa mở miệng thì Bàn Phi Phượng đã một tay gạt ngón tay hắn ra, nói với Tiểu Nhi:

- Cu con, ngươi bị nhện, dơi, chuột đuổi cắn, là bản tướng quân che chở ngươi!

- A?

Tiểu Nhi càng giật mình, nhìn sang Sở Phong. Sở Phong liền nói:

- Đúng! Là cổ che chở ngươi!

- Nhưng sao ta lại bị mạng nhện nhốt, lại bị trúng độc nhện, còn bị nhện, dơi, rắn, chuột đuổi cắn?

- Cu con, ngươi bị người khác bắt đi, bị bỏ vào trong động nhện sói, ngươi không biết sao?

Tiểu Nhi lắc đầu:

- Ta với mẹ đang ngủ, tỉnh lại thì thấy ở đây rồi, lão bá nói là Sở công tử ôm ta tới đây.

Xem ra nó cũng không biết mình bị bắt đi, càng không biết mẫu thân mình đã bị người khác sát hại.

Nhóm Sở Phong tự nhiên không đành lòng nói ra, liền nói:

- Tiểu Nhi, bọn ta đưa ngươi về chỗ cha ngươi nhé.

- Tốt quá, ta đang nhớ cha mẹ đây.

Nhóm Sở Phong liền dẫn Tiểu Nhi rời khỏi Trương Tam tiểu điếm, về tới Lưu gia thôn, đi tới gian nhà của Lưu chưởng quỹ. Vừa vào nhà, Tiểu Nhi lớn tiếng gọi:

- Cha! Mẹ!

Không có tiếng đáp lại.

Tiểu Nhi lẩm bẩm:

- Mẹ bị ho, cha nói hôm nay lên núi hái thuốc cho mẹ uống, cha nhất định là lên núi hái thuốc còn chưa trở về. Mẹ --

Tiểu Nhi chạy vào phòng trong, sau lại đi ra, lẩm bẩm:

- Mẹ cũng không thấy, nhất định là cùng cha lên núi hái thuốc.

Nhóm Sở Phong nhìn nhau, lặng lẽ thở dài.

Sở Phong nói nhỏ:

- Trông Tiểu Nhi, ta đi tìm Lưu chưởng quỹ.

Nói xong hắn tìm một bộ y phục sạch sẽ ở trong phòng, rồi đi ra ngoài, tới khe núi nhỏ ở sau thôn.

Lưu chưởng quỹ còn ngồi bệt ở bên khe núi, tóc tai bù xù, người đầy bùn đất, sau lưng còn khoác giỏ trúc, trên mặt hai hàng lệ đã khô, hình dung tiều tụy, hai tay ôm một người cỏ, lòng bàn tay cầm chặt lá bùa bình an.

Sở Phong đi tới trước mặt hắn. Lưu chưởng quỹ vẫn hai mắt đờ ra, miệng nỉ non.


- Lưu chưởng quỹ, Tiểu Nhi đang ở nhà!

Người Lưu chưởng quỹ run lên, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Phong, rồi giãy dụa bò dậy, chắc do ngồi bệt đã lâu, hai chân tê rần, lại ngã bịch xuống đất, lại vùng vẫy bò dậy.

Sở Phong đưa cho hắn y sam:

- Lưu chưởng quỹ, ông thay y phục trước đi.

Lưu chưởng quỹ run rẩy nhận lấy y sam, vội vàng thay vào, lại dùng nước trong rạch rửa mặt, sửa sang lại tóc tai, rồi cuống cuồng chạy về làng.

- Tiểu Nhi --

Lưu chưởng quỹ chạy vào nhà, hai tay ôm Tiểu Nhi vào lòng, nước mắt chảy ròng.

- Cha --

Tiểu Nhi nhào vào lòng Lưu chưởng quỹ, vành mắt cũng đỏ lên.

Thiên Ma Nữ, Ngụy Đích, Bàn Phi Phượng lặng lẽ ra ngoài.

- Cha làm sao vậy? - Tiểu Nhi ngẩng đầu thấy sắc mặt cha tiều tụy, nó liền hỏi.

Lưu chưởng quỹ vội vàng xoa đi vệt nước mắt:

- Không có việc gì, cha chỉ nhớ con thôi.

- Cha, Sở công tử nói con bị người ta bắt đi, lại bị mạng nhện nhốt, lại trúng độc, còn bị nhện, dơi, rắn, chuột đuổi cắn, là Sở công tử và ba vị tỷ tỷ đã cứu con.

- Sở công tử... Là người tốt.

- Cha, mẹ đâu. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

- Mẹ...sẽ trở về...

Lưu chưởng quỹ run rẩy đeo lá bùa bình an trở lại trước ngực Tiểu Nhi, lại ôm Tiểu Nhi vào lòng, nước mắt nhỏ giọt lên mặt Tiểu Nhi.

Dưới khu đồi tại hậu sơn của thôn có một ngôi mộ, là mộ của Lưu đại tẩu, vừa mới đắp xong được mấy ngày, còn chưa có bia mộ.

Thì ra thôn dân thấy Lưu đại tẩu bị chết, Tiểu Nhi mất tích, Lưu chưởng quỹ lại bị điên, rất là xót xa. Vì vậy họ hỗ trợ an táng Lưu đại tẩu trước, bèn ban đêm thừa dịp Lưu chưởng quỹ ngủ say trộm thi thể để an táng. Ai ngờ ngày hôm sau Lưu chưởng quỹ không thấy Lưu đại tẩu đâu lại phát điên lên, thôn dân chỉ phải làm một người cỏ để hắn ôm, lúc này mới an tĩnh đôi chút.

Lưu chưởng quỹ quỳ gối trước ngôi mộ, người bất động. Ánh mặt trời ảm đạm chiếu bóng hình hắn lên ngôi mộ càng tăng thêm vẻ bi thương. Sở Phong đi tới, yên lặng vái ngôi bộ ba cái.

- Cha --

Tiểu Nhi chạy nhanh tới, thấy cha nó quỳ gối trước một ngôi mộ thì khó hiểu hỏi:

- Cha, mộ của ai vậy?

- Là...một vị bằng hữu của cha...

- Mà cha, khi nào thì mẹ trở về?

- Mẹ con...đi đến một nơi rồi, phải...qua mấy ngày nữa mới có thể...trở về.

- Dạ.

Tiểu Nhi lại hỏi:

- Cha, mẹ bị ho, cha sắc thuốc cho mẹ uống chưa?

- Rồi...uống thuốc rồi mẹ mới đi.

- Vậy mẹ rất nhanh sẽ khỏe lại chứ?

- Rất nhanh...sẽ khỏi.

Lưu chưởng quỹ ngoảnh mặt đi, không nhịn được nữa, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống.

- Cha sao vậy?

- Không có việc gì. Tiểu Nhi, con cũng quỳ xuống đi.

- Dạ.

Tiểu Nhi rất nghe lời quỳ gối bên cạnh Lưu chưởng quỹ, bái tệ ngôi mộ.

Sở Phong xót xa trong lòng, ngoảnh mặt đi, yên lặng bỏ đi tới một nơi. Thiên Ma Nữ vừa lúc đi tới, thấy khóe mắt hắn ướt ướt, biết hắn đang buồn vì cái chết của Lưu đại tẩu.


Sở Phong lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói:

- Tục ngữ nói 'Nam nhi có lệ không dễ rơi', Thiên Ma Nữ, có phải ta rất không có khí khái nam nhi hay không?

Thiên Ma Nữ ôn nhu nói:

- Lệ nam nhi là thật nhất. Ngươi là nam nhi chân chính.

Sở Phong gần như muốn nhào vào lòng Thiên Ma Nữ thỏa thích khóc một hồi. Nội tâm hắn rất tự trách, hắn cảm thấy, nếu như không phải là mình cố ý muốn cọ rửa oan danh thì Lưu đại tẩu sẽ không chết, Lưu chưởng quỹ sẽ không cửa nát nhà tan, Tiểu Nhi sẽ không mất mẹ.

Thiên Ma Nữ vươn ngón tay khẽ vỗ về vết thương trên trán hắn. Sở Phong vì cứu nàng đã dập đầu cầu xin Thiên Cơ lão nhân, trán bị rách toạc và vẫn chưa băng bó.

- Đau không? - Thiên Ma Nữ ôn nhu hỏi.

- Đau!

Thiên Ma Nữ mỉm cười, chợt nàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay thon thon thấm ra một tia chân khí dài miên man thấm vào vết thương. Sở Phong cảm thấy một loại cảm giác kỳ diệu sinh ra, tiếp theo cảm thấy vết thương trên trán từ từ đông lại, khép lại, cuối cùng hoàn toàn tiêu thất.

Sở Phong đưa tay sờ lên, sợ hãi than:

- Thiên Ma Nữ, đây là ma công gì, còn thần kỳ hơn cả Bách Nhật Truy Ngân Tán!

Thiên Ma Nữ mở mắt ra:

- Đây là tâm pháp Thiên Ma Diệt Ngân, chỉ vì chân nguyên tiềm ẩn trong cơ thể ngươi cùng chân nguyên của ta nhất mạch đồng nguyên, cho nên ta có thể lấy tâm pháp này chữa trị vết thương cho ngươi.

- Nàng thật đúng là ma nữ. Sau này ta có vết thương đao kiếm gì, để nàng sờ cái lại lành thôi!

Thiên Ma Nữ cười cười, không lên tiếng.

Sở Phong lại nói:

- Đúng rồi, chân nguyên tiềm ẩn trong cơ thể ta sao lại nhất mạch đồng nguyên với chân nguyên thiên ma của nàng?

Vấn đề này, Thiên Ma Nữ cũng nghi hoặc. Nàng nhớ lại Sở Phong từng đề cập qua, khi hắn ba tuổi vì học bơi, cha hắn liền dạy hắn một phương pháp vận khí, có thể thở ở dưới nước. Bình thường, thậm chí ngủ hắn đều dùng loại phương pháp này để hô hấp vận khí. Nàng biết luồng chân nguyên tiềm ẩn đó nhất định là kết quả của phương pháp hô hấp vận khí này. Bởi vì ba tuổi hắn liền bắt đầu một khắc không ngừng tu luyện luồng chân nguyên này, cho nên nó mới mạnh mẽ như vậy, chỉ là chính hắn cũng không biết.

Như vậy xem ra, võ công cha hắn luyện lại giống như của mình, lẽ nào cha hắn là đồng môn với sư phụ mình? Hơn nữa, tâm pháp điều tức mà cha hắn dạy còn cao thâm hơn cả thứ mình tu luyện, bởi vì chân nguyên thông thường chỉ có thể thu ở trong đan điền, mà tâm pháp cha hắn dạy có thể đem chân nguyên tiềm tàng ở trong dương kinh. Đúng là hiếm có.

- Sao thế?

Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ trầm ngâm không nói liền hỏi.

- Không có gì. Ta chỉ thấy lạ là sao Thiên Cơ lão nhân lại biết trong cơ thể ngươi tiềm tàng một luồng chân nguyên?

- Điều này có gì khó hiểu. Nàng có thể nhìn ra, ông ấy nhìn ra là rất bình thường!

Thiên Ma Nữ lắc đầu:

- Ta là lấy chân khí rót vào trong cơ thể ngươi tìm mạch đập của ngươi mới phát giác ra luồng chân nguyên đó, chỉ nhìn thì không có khả năng nhìn ra được.

- Nhưng ông ấy đã nhìn ra.

Thiên Ma Nữ suy nghĩ một chút mới hỏi:

- Ngươi nói người dạy ngươi Thái Cực là lão đạo sĩ?

- Đúng rồi.

- Ông ấy vẫn luôn ở trên núi dạy ngươi võ công, chưa bao giờ xuống núi?

- Ừm... Cũng không phải. Lão đạo sĩ thích uống rượu, giống như ta vậy. Có đôi khi ông ấy lên cơn nghiện, để ta tĩnh tu một mình, còn mình thì chạy xuống núi. Đi một lần là mấy ngày. Khi trở về núi nhất định sẽ mang về một hũ rượu ngon, còn mỗi lần đều không như nhau. Cho nên ta rất thích ông ấy xuống núi.

Thiên Ma Nữ như có chút suy nghĩ:

- Thiên Cơ lão nhân cũng biết Thái Cực...

- A? Nàng không phải cho rằng Thiên Cơ lão nhân là lão đạo sĩ đấy chứ?

Thiên Ma Nữ không lên tiếng.

- Không phải đâu!


Sở Phong xua tay lắc đầu:

- Lão đạo sĩ mặc đạo bào, tết đạo kế, để râu dài, treo một bình rượu hồ lô, tóc màu đen, râu mép cũng đen.

- Vậy ngươi nghĩ xem, nếu như Thiên Cơ lão nhân mặc đạo bào, tết đạo kế, nhuộm râu và tóc màu đen, lại treo một hồ lô rượu thì thế nào?

Sở Phong nhắm mắt ngẫm nghĩ. Có hơi giống thật. Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:

- Không phải đâu! Không phải đâu! Lông mi không giống, ánh mắt... cũng không giống. Huống hồ... lão đạo sĩ là đạo sĩ, sao lại có thêm một tiểu tôn nữ 15-16 tuổi!

Thiên Ma Nữ nở nụ cười, Sở Phong có đôi khi cái đầu rất ngoan cố, sẽ không dễ chuyển biến. Nàng không muốn tranh luận với Sở Phong, huống chi ẩn thế cao thủ ở thiên hạ chỗ nào cũng có, chưa hẳn chỉ có lão đạo sĩ mới hiểu sâu về chân nghĩa của Thái Cực. Nàng liền nói:

- Không ngờ luồng chân nguyên tiềm ẩn đó còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.

Sở Phong bóp cổ tay nói:

- Đáng tiếc ta còn chưa thể kích phát nó, không thì ta sẽ đập cho lão mũi trâu kia đi gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn luôn!

Thiên Ma Nữ nói:

- Nếu hai luồng chân nguyên có thể cùng tồn tại trong cơ thể ngươi, thì nhất định có thể hòa hợp chúng thành một thể, chỉ là vẫn còn thiếu một cơ hội.

Sở Phong gật đầu, chợt hỏi:

- Tai cổ bảo lúc ta vận khí cho nàng, thấy được một hình ảnh, có rất nhiều người bao vây nàng, rất thảm khốc. Hình ảnh đó...chính là trận chiến 10 năm trước võ lâm chính đạo thiên hạ vây công tổng đàn Thiên Ma giáo mà họ vẫn nói đó sao?

Thiên Ma Nữ không nói gì.

Sở Phong lại hỏi:

- Ta thấy trên mặt đất nằm la liệt rất nhiều thi thể, họ...đều là huynh đệ Thiên Ma giáo sao?

Thiên Ma Nữ vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt nàng bắt đầu lạnh đi, quay đầu yên lặng nhìn hư không xa xa. Sở Phong không dám hỏi lại, có thể tương lai một ngày kia Thiên Ma Nữ sẽ hoàn toàn cởi mở nội tâm với mình, mình có thể biết được bí ẩn trong đó.

Hắn lắc mình che ở trước người Thiên Ma Nữ, cầm lấy tay nàng, nhìn chăm chú vào mắt nàng:

- Nàng có biết, tại cổ bảo, khi nàng bảo ta lui lại, trong lòng ta khó chịu thế nào không?

Thiên Ma Nữ không lên tiếng. Sở Phong không biết, khi Thiên Ma Nữ nói ra một câu đó, lòng của nàng đau đớn thế nào.

Sở Phong lại nói:

- Hình như Thanh Hư không tiếc tất cả cũng muốn giết nàng?

Hai mắt Thiên Ma Nữ lạnh đi:

- Đương nhiên hắn muốn không tiếc tất cả giết ta!

Sở Phong nghe ra lời ẩn ý trong đó, nhưng Thiên Ma Nữ cũng không nói gì tiếp, hắn cũng không hỏi lại. Ngụy Đích, Bàn Phi Phượng đi tới, họ liền trở lại trước ngôi mộ cáo từ với Lưu chưởng quỹ.

Tiểu Nhi thấy Sở Phong phải đi, nó lưu luyến không rời:

- Sở công tử phải đi rồi sao?

Sở Phong sờ sờ đầu nó:

- Ta sẽ trở lại thăm ngươi.

Tiểu Nhi phùng má lên:

- Sở công tử nói lần sau gặp lại sẽ tặng ta một thanh kiếm mà.

Sở Phong kinh ngạc. Nhớ tới ngày đó tại Vọng Giang lâu, mình quả thật nói qua lần tới gặp lại sẽ tặng cho nó một thanh hảo kiếm. Nhưng lúc này đi đâu tìm một thanh kiếm.

Hắn thấy dưới núi có một rừng trúc, thân cây cao to cứng cáp, còn to hơn cả trúc thông thường. Thì ra là một rừng cự long trúc, rất hiếm có. Sở Phong chặt một cây rồi tước thành một thanh kiếm, xong rồi giơ lên với Tiểu Nhi.

- Có thích không?

Tiểu Nhi đương nhiên thích, nó vội vàng nhận lấy, hoan hô bỏ qua một bên múa trúc kiếm.

Bàn Phi Phượng nói:

- Thằng nhóc này cũng là một kỳ tài luyện võ.

Sở Phong cười nói:

- Vậy Phi Tướng Quân không bằng nhận nó làm đồ đệ đi?

Bàn Phi Phượng trừng mắt:

- Bản tướng quân chưa bao giờ thu đồ đệ!

Sở Phong nhún nhún vai, lại nói với Lưu chưởng quỹ:

- Lưu chưởng quỹ, chúng tôi cũng nên cáo từ rồi.

Lưu chưởng quỹ nói:

- Đa tạ công tử cứu Tiểu Nhi trở về, ta thật sự hổ thẹn...


Sở Phong vội nói:

- Ông là bị kẻ khác ép buộc, không cần phải hổ thẹn.

- Công tử không muốn biết là ai...

- Chỉ cần Tiểu Nhi không có việc gì là tốt rồi, tôi không muốn truy đến cùng.

Lưu chưởng quỹ không lên tiếng.

Ngụy Đích đánh mắt với Sở Phong, hai người bỏ đi tới một bên, Ngụy Đích hỏi:

- Sở đại ca, vì sao huynh không để Lưu chưởng quỹ nói ra người đó là ai?

Sở Phong nói:

- Ta sợ ông ấy nói ra, người đó sẽ tìm ông ấy trả thù, ta không muốn ông ấy và Tiểu Nhi lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

- Huynh sai rồi. Ông ấy không nói ra, trái lại người đó sẽ giết ông ấy diệt khẩu, còn không bằng để ông ấy nói ra. Chỉ cần Lưu chưởng quỹ không còn chỗ lợi dụng, kẻ đó sẽ không lưu ý đến ông ấy nữa, ông ấy và Tiểu Nhi mới an toàn.

Sở Phong cảm thấy có lý, vì vậy lại trở về chỗ Lưu chưởng quỹ, hỏi rõ những trải qua lúc hắn bị người khác ép buộc.

Thì ra ngày đó Sở Phong cùng Ngụy Đích nghe trộm hết đối thoại của Lưu chưởng quỹ liền rời khỏi. Lưu chưởng quỹ cũng đi ngủ. Đến nữa đêm, đột nhiên thấy một bóng đen đứng trước giường, im hơi lặng tiếng. Hắn quá hoảng hốt, đang muốn kêu to thì mắt hoa lên, bóng người đó đã biến mất, cả thê tử cùng Tiểu Nhi cũng không thấy đâu.

Lưu chưởng quỹ quá sợ hãi, đang muốn đuổi theo ra thì ngoài cửa truyền đến một thanh âm thản nhiên:

- Lưu chưởng quỹ, vợ con ngươi vẫn khỏe mạnh, tốt nhất đừng nhúc nhích.

Lưu chưởng quỹ không dám động. Thanh âm đó lại vang lên:

- Lưu chưởng quỹ, ngươi phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngủ đi. Ngày mai cứ lên núi hái thuốc, đến lúc đó ngươi sẽ gặp được Sở công tử, chính là lam sam thiếu niên ngày đó ở trong Vọng Giang lâu của ngươi, cũng là người đã diệt môn Chấn Giang bảo. Ngươi thấy hắn phải phản ứng thế này, đối đáp thế này. Ngươi yên tâm, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người bảo vệ ngươi an toàn, không có việc gì. Xong việc, ngươi đến khe núi sau thôn, vợ con ngươi sẽ chờ ngươi ở đó.

Sau khi nói xong, thanh âm đó không vang lên nữa.

Lưu chưởng quỹ biết có người muốn hắn mưu hại Sở Phong, hắn chỉ có thể nghe theo. Sáng sớm hôm sau hắn liền khoác giỏ trúc lên núi, quả nhiên gặp Sở Phong, chuyện xảy ra kế tiếp cũng không cần nhiều lời nữa.

Sau khi Lưu chưởng quỹ xuống núi vội vàng chạy đến khe núi sau thôn, nhưng thấy được thê tử đang nằm bên rạch nước, đã tắt thở, trong tay nắm lá bùa bình an của Tiểu Nhi.

Lưu chưởng quỹ ôm lấy thi thể thê tử, lòng cực kỳ bi thương. Hắn biết người đó đang cảnh cáo hắn, nếu như hắn dám nói ra chân tướng Chấn Giang bảo, kết quả của Tiểu Nhi sẽ như mẫu thân nó.

Cho nên Lưu chưởng quỹ chỉ có thể giả bộ điên, hy vọng người đó bỏ qua cho tính mệnh của Tiểu Nhi.

Nhóm Sở Phong nghe xong Lưu chưởng quỹ kể lại, không khác mấy với suy đoán của mình. Bàn Phi Phượng nói:

- Quả nhiên là có người đã nghe trộm kế hoạch của chúng ta, người đó có thể là hung thủ đã diệt môn Chấn Giang bảo hay không?

Lưu chưởng quỹ nói:

- Người đó mặc dù đổi giọng, nhưng ta vẫn có thể nghe ra, hắn...

Lưu chưởng quỹ muốn nói lại thôi.

Sở Phong nói:

- Lưu chưởng quỹ, ông có gì thì cứ việc nói thẳng.

Lưu chưởng quỹ nói:

- Sở công tử có còn nhớ, ngày đó tại sơn lâm, trong số các ngươi có một vị công tử nói với ta 'Lưu chưởng quỹ, có phải ông biết cái gì hay không, không ngại nói ra, chúng tôi sẽ bảo vệ ông chu toàn.

Sở Phong gật đầu, câu nói đó là Tây Môn Phục nói.

Lưu chưởng quỹ nói:

- Âm điệu ngữ khí của vị công tử đó, giống như của người đó.

Bàn Phi Phượng cắn răng:

- Tây Môn Phục! Quả nhiên là hắn! Ta biết cái tên âm u đó không phải hạng tốt lành gì! Còn dám có chủ ý với công chúa!

Sở Phong cả kinh:

- Phi Phượng, muội nói cái gì?

Bàn Phi Phượng hừ lạnh:

- Ngày đó ngươi đi không nói tiếng nào, tên Tây Môn Phục kia muốn bắt nạt công chúa, may mà có bản tướng quân ở đó!

Nàng liền kể lại việc ngày đó ở sau Cảnh Vân tự, Tây Môn Phục muốn trêu ghẹo công chúa, công chúa suýt nữa bị ép rơi xuống vách núi.

Sở Phong nắm chặt hai tay:

- Tây Môn Phục, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Hắn bỗng nhớ tới Tây Môn Phục không biết rời khỏi Hồng Sơn lúc nào, lòng hoảng hốt, rồi vội vàng từ biệt Lưu chưởng quỹ, chạy về hướng Tu Di sơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận