Cổ Đạo Kinh Phong


Ngày hôm sau, Sở Phong khoan thai tỉnh lại, mở mắt liền thấy một đôi mắt ẩn tình nhìn mình. Ánh mắt cô đơn, khuôn mặt tuyệt mỹ, còn có mái tóc thật dài.

- Thiên Ma Nữ!

Sở Phong bật người dậy, nhưng người nhũn ra, cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, đang muốn ngọ ngoạy thì phát giác bản thân đang nằm trong lòng Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng đè hắn lại, dịu dàng nói:

- Đừng cử động.

Thanh âm rất nhẹ nhàng, Sở Phong chưa bao giờ nghe qua giọng của Thiên Ma Nữ lại dịu dàng đến vậy, cho rằng mình đang nằm mơ.

- Thiên Ma Nữ, là nàng thật sao? Không, ta biết là ta đang nằm mơ, khi ta tỉnh lại, nàng đã bỏ ta đi rồi, có phải không? Mộng đẹp dễ tỉnh, nàng cuối cùng cũng sẽ bỏ ta đi mà đi, có phải không? Không, nàng sẽ không bỏ ta, nàng sẽ luôn đi cùng ta, có phải không? Không, ta muốn nhắm mắt, ta muốn tiếp tục nằm mơ, ta muốn còn được thấy nàng, ta không muốn tỉnh... Ta tỉnh lại thì nàng sẽ bỏ ta mà đi...

Sở Phong nhắm mắt lại, lại mở ra ngay, ngơ ngác nhìn Thiên Ma Nữ, miệng lẩm bẩm suốt, hoặc là đang nói nhảm.

Thiên Ma Nữ lẳng lặng nghe hắn lảm nhảm, ánh mắt càng trở nên thuỳ mị.

Sở Phong lảm nhảm một lúc, rốt cuộc bình tĩnh trở lại, tin là mình thực sự đang nằm trong lòng Thiên Ma Nữ, tin mình không phải là đang nằm mơ. Hắn nhìn Thiên Ma Nữ đăm đăm, không chịu dời ánh mắt đi nữa.

Thiên Ma Nữ dịu dàng nói:

- Tối hôm qua ngươi trắng đêm vận khí, hư hao quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Ngươi ngủ thêm một lúc đi.

Sở Phong không chịu nhắm mắt lại, hắn vẫn lắng một khi nhắm mắt lại, khi mở ra thì Thiên Ma Nữ đã bỏ hắn mà đi. Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi!

Sở Phong vẫn không chịu dời ánh mắt đi.

Thiên Ma Nữ nói có phần dí dỏm:

- Ngươi dự định cả đời nhìn người ta như vậy sao?

Sở Phong gật đầu, ánh mắt thủy chung nhìn thẳng vào Thiên Ma Nữ, trông có phần buồn cười. Thiên Ma Nữ khẽ nhếch nụ cười nơi khóe môi.

Sở Phong nói:

- Thiên Ma Nữ, tối hôm qua nàng...ta nghĩ rằng nàng đã...


Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi thật khờ! Ngươi có biết không, tối hôm qua ngươi suýt nữa bị huyền hàn đóng băng!

Thì ra đêm qua Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ bị đóng băng, bèn cởi quần áo ra, ôm lấy Thiên Ma Nữ nằm trên đất, đề thăng chân khí đến cực hạn, dùng thân thể của mình sưởi ấm thân thể đóng băng của Thiên Ma Nữ. Hắn không biết làm như vậy có thể cứu được Thiên Ma Nữ hay không, nếu như không cứu được, hắn dự định cùng Thiên Ma Nữ an nghỉ trong cái động này. Cho nên hắn không keo kiệt chút nào đề thăng chân khí đến cực hạn đi sưởi ấm thân thể đóng băng của Thiên Ma Nữ, suốt đêm không ngừng. Huyền hàn trong cơ thể Thiên Ma Nữ chịu chân khí của Sở Phong bức bách, mới chuyển xâm nhập sang Sở Phong. Như vậy, huyền hàn trong cơ thể Thiên Ma Nữ bị dẫn vào trong cơ thể Sở Phong, đóng băng Sở Phong...

Sở Phong nhớ tới đêm qua vì cứu Thiên Ma Nữ, mình đã cởi hết quần áo ôm lấy nàng, hiện tại quần áo đã mặc vào, còn khoác áo chồn sương. Không hề nghi ngờ, nhất định là Thiên Ma Nữ mặc quần áo lại giúp hắn. Như vậy khi Thiên Ma Nữ tỉnh lại nhất định là thấy được dáng dấp trần như nhộng của mình rồi.

Nghĩ vậy, Sở Phong cảm thấy nóng mặt, bèn thử dò hỏi Thiên Ma Nữ:

- Tối hôm qua khi nàng tỉnh lại, có phải ta..trên người..cái đó đấy...

Thiên Ma Nữ đương nhiên biết Sở Phong chỉ cái gì, trong mắt thoáng hiện ngượng ngùng, khẽ xoay mặt đi, không nói gì.

Sở Phong nhìn thần thái này, trong lòng biết rõ ràng, nhất thời hắn vừa xấu hổ lại mừng thầm. Thử nghĩ xem, một nữ tử thấy tình cảnh trần như nhộng của nam tử, như vậy nàng ngoại trừ gả cho hắn thì còn có thể gả cho ai!

Thiên Ma Nữ tuy xoay mặt đi, nhưng khóe mắt vẫn có thể thấy được Sở Phong khẽ nhếch miệng mừng thầm, nàng không khỏi giận lườm Sở Phong. Động tác hờn dỗi này, quả thật khiến thiên địa ngả nghiêng, vạn vật mê say. Sở Phong ngơ ngác nhìn Thiên Ma Nữ, mê đắm đến quên lối. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Thiên Ma Nữ sẽ dỗi hờn với mình. Có thể nỗi trống trải sâu trong nội tâm Thiên Ma Nữ đang chậm rãi tan ra, mà có lẽ đêm qua hắn thật thật chính chính làm ấm cõi lòng giá băng của Thiên Ma Nữ.

Sở Phong chợt ngồi dậy, giang hai tay ôm lấy eo Thiên Ma Nữ, sau đó ghé sát vào bên tai nàng nhỏ giọng nói:

- Tối hôm qua nàng đã nhìn ta không sót cái gì, ta đã là người của nàng rồi, nàng phải chịu trách nhiệm đấy!

Thiên Ma Nữ tóc mai ửng hồng, lần đầu tiên hiện ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, kiều thái động nhân đó đủ để khuynh đảo chúng sinh. Sở Phong không chút do dự hôn lên má nàng, theo đó hôn lên bờ môi hồng của nàng. Thiên Ma Nữ nhắm mắt lại, để mặc Sở Phong hôn, nhưng nàng cắn môi, trong lòng vẫn còn ngượng ngùng, loại ngượng ngùng này làm cho trống ngực nàng đập như hươu chạy, có thể trong 10 năm phiêu bạt, đây là lần đầu tiên nàng thể nghiệm được cảm giác ngượng ngùng của thiếu nữ.

Sở Phong thử đánh liều thò tay vào trong áo Thiên Ma Nữ, hắn muốn kích phát ra nỗi lòng thiếu nữ mà Thiên Ma Nữ đã gần như mất đi, hắn muốn hoàn toàn xóa đi nỗi bi thương sâu trong nội tâm Thiên Ma Nữ.

Thiên Ma Nữ đã không thể giãy dụa, chỉ có thể để mặc Sở Phong xoa nắn, ngượng ngùng đồng thời dâng trào nên niềm hưng phấn không hiểu chưa bao giờ nếm trải. Nàng nào dám mở mắt, thậm chí không dám hờn dỗi tiếng nào.

Trong lòng Sở Phong cũng thấp thỏm không yên, hắn rất sợ hành động này của mình sẽ tổn thương đến Thiên Ma Nữ, nhưng giờ khắc này, tình cảnh này, hắn đã không dừng lại được.

Đúng lúc này, ngoài động vang lên tiếng ngựa hí, Tiểu Ô thò cái đầu đen thui của nó vào cửa động, dí dỏm nhìn hai người. Hai người giật mình, Thiên Ma Nữ liền giãy khỏi Sở Phong, xoay người lại, tim vẫn còn nhảy thình thịch. Sở Phong hận không thể lao tới cửa động tát cho Tiểu Ô hai cái. Nhưng Tiểu Ô đã thụt đầu ra ngoài động, còn rất "thức thời" lộc cộc bỏ đi.

Sở Phong hận đến nghiến răng, lại lén nhìn sang Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ vẫn xoay mặt đi chỗ khác. Hai người có phần xấu hổ. Một hồi lâu, vẫn là Sở Phong lên tiếng:

- Tối hôm qua, nàng...tỉnh lại lúc nào?


Thiên Ma Nữ nói:

- Lúc ngươi bị đóng băng.

Thì ra khi Thiên Ma Nữ mở mắt ra, vừa lúc thấy Sở Phong trần như nhộng đang ôm lấy mình, bị huyền hàn đóng băng đã mất đi tri giác. Nàng hốt hoảng vội vàng muốn lấy chân khí xua tan huyền hàn cho Sở Phong, nhưng nàng vừa mới tỉnh lại, căn bản không thể đề vận chân khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Phong bị huyền hàn đóng băng từng lớp từng lớp, lòng nàng cũng bị đóng băng đến cùng cực.

Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện biến hóa, huyền hàn chỗ ngực Sở Phong bắt đầu tan ra, chớp mắt biến thành một vòng, theo đó lấy tốc độ thấy được làm tan đi huyền hàn đóng băng toàn thân Sở Phong...

Sở Phong nghe Thiên Ma Nữ nói xong, đỏ mặt cười nói:

- Ta nói rồi, ta từng trúng Huyền Hàn Tích Lộ, biết nó không làm gì được ta đâu!

Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi đừng đắc ý, nếu không phải luồng dị khí trong cơ thể ngươi kịp thời làm tan huyền hàn, ngươi sớm đã bị đóng băng đến chết rồi.

- Nàng cho rằng là luồng dị khí đó phát huy tác dụng?

- Ta kiểm tra qua thân thể của ngươi, luồng dị khí trong cơ thể đó của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu ta tra xét...

Sở Phong vừa nghe liền cười hì hì, đi tới dụi tay lên chóp mũi của Thiên Ma Nữ:

- Ô hay, nàng đã kiểm tra thân thể của ta lúc nào, có phải tối hôm qua thừa dịp lúc ta không mặc quần áo không?

Thiên Ma Nữ e thẹn, Sở Phong lại ghé sát vào tai nàng nói:

- Chưa được ta đồng ý, đã làm bẩn sự thuần khiết của ta. Thiên Ma Nữ, nàng phải tội gì đây?

Thiên Ma Nữ càng thêm e thẹn.

Sở Phong lại nói:

- Thiên Ma Nữ, tối hôm qua chúng ta như vậy có tính là thân thiết da thịt không!

Thiên Ma Nữ xấu hổ không nói, Sở Phong lại liên tục truy hỏi:


- Rốt cuộc có tính không? Có tính không hả?

Thiên Ma Nữ giận lườm Sở Phong, sao có thể lên tiếng. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Sở Phong thôi cười, nắm lấy bàn tay Thiên Ma Nữ đặt lên ngực mình, nghiêm mặt nói:

- Thiên Ma Nữ, bất kể như thế nào, ta đã là người của nàng rồi, nàng không thể bỏ ta được nữa!

Sở Phong nói gần như là ra lệnh. Thiên Ma Nữ không lên tiếng, chỉ hơi dựa người vào Sở Phong.

Sở Phong chợt hỏi:

- Là ai phóng ra Huyền Hàn Tích Lộ với nàng vậy? Có phải là Lãnh Nguyệt không?

Sở Phong nói rất bình tĩnh, nhưng vẫn che giấu không nổi phẫn nộ trong lòng.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Thiên Ma Nữ lắc đầu.

- Không phải là Lãnh Nguyệt? Là ai?

- Là Tát Già Diệp!

- Cái gì?

Cái này càng khiến Sở Phong kinh ngạc.

Thì ra Thiên Ma Nữ dẫn dụ Ô Thứ đi khỏi, trên đường Ô Thứ phát hiện ra, bèn quay lại đuổi theo Sở Phong cùng công chúa, Thiên Ma Nữ thấy Ô Thứ không đuổi theo nữa, cũng quay đầu ngựa định bụng chặn Ô Thứ lại, ai ngờ đụng phải Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng. Thì ra Tát Già Diệp bị Thiên Ma Nữ đánh trọng thương, vẫn chưa chết, đang cùng Tứ đại pháp tướng vội vã chạy về cung Bố Đạt Lạp chữa thương, ai dè oan gia ngõ hẹp, lại gặp Thiên Ma Nữ.

Hiệp lộ tương phùng, không thể thiếu một trận ác đấu.

Trước đó khi Thiên Ma Nữ đối kháng với Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng thật ra đã bị thương, chỉ là nàng lấy Thiên Ma Công áp chế. Mặc dù như vậy, lần thứ hai giao chiến, Thiên Ma Nữ vẫn áp chế được Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng. Tát Già Diệp thấy tình thế không ổn, bèn phóng ra Huyền Hàn Tích Lộ.

Thiên Ma Nữ thế nào cũng không ngờ được đường đường đại pháp sư Tạng Mật lại phóng khói độc, nàng vô ý hít vào. Huyền Hàn Tích Lộ huyền hàn đến cực điểm, không người ngăn cản. Mặc dù như vậy, Thiên Ma Nữ vẫn lấy Thiên Ma Công bất thế áp chế lại huyền hàn, lần thứ hai đánh Tát Già Diệp cùng Tứ đại pháp tướng đến hộc máu.

Tát Già Diệp cũng không ngờ Thiên Ma Nữ ngay cả Huyền Hàn Tích Lộ cũng không sợ, y chỉ đành dẫn theo Tứ đại pháp tướng bỏ chạy trong kinh hoàng.

Huyền Hàn Tích Lộ quả thật không làm gì được Thiên Ma Nữ, bằng vào Thiên Ma Công bá đạo, nàng hoàn toàn có thể ép huyền hàn ra khỏi cơ thể, đáng tiếc, trước đó nàng đã bị nội thương, vừa rồi lại thêm một hồi ác chiến, chân khí gần như hao hết, không những không thể ép ra huyền hàn trong thể nội, thậm chí không có khả năng ép huyền hàn không thể tiếp tục xâm nhập. Nàng chỉ đành nằm trên lưng Tiểu Ô, để mặc Tiểu Ô đưa nàng chạy đi như bay...

Sở Phong nghe vậy, mới nghi ngờ hỏi:

- Huyền Hàn Tích Lộ là bí được độc môn của Tích Thủy kiếm phái, sao Tát Già Diệp lại có?


Hắn đột nhiên nhớ tới, tại Tịnh Từ tự, Tát Già Diệp từng gọi Lãnh Nguyệt là Minh Phi, còn nói Tiêu Dao Tử là người bịt mặt năm đó đã xông vào cung Bố Đạt Lạp, phá hư Minh Phi Mật quán đỉnh. Như vậy xem ra, Lãnh Nguyệt đã từng bị nhốt ở cung Bố Đạt Lạp, còn suýt nữa bị trở thành Minh Phi, nhưng may được Tiêu Dao Tử cứu. Huyền Hàn Tích Lộ mà Tát Già Diệp phóng ra rất khả năng là bị y lấy được khi Lãnh Nguyệt bị bắt nhốt ở cung Bố Đạt Lạp.

Thiên Ma Nữ thấy Sở Phong trầm ngâm, bèn nói:

- Việc này quả thật rất khó hiểu. Ta chỉ không ngờ được đường đường đại pháp sư Mật Tạng lại sử dụng thủ đoạn như vậy.

Sở Phong hừ lạnh:

- Tên đại lạt ma đó vốn đã rất ti tiện rồi. Tiểu Ô cũng thật là, biết rõ nàng bị trúng huyền hàn còn đưa nàng tới sơn động lạnh như băng này, rõ kỳ cục!

Thiên Ma Nữ nói:

- Là ta muốn Tiểu Ô mang ta tới, ta đã từng tới đây rồi...

- Nàng bị trúng huyền hàn, sao lại còn tới nơi lạnh như băng thế này?

- Ta biết không ai có thể giải huyền hàn trên người ta, cho nên ta...

Thiên Ma Nữ cũng không nói gì tiếp.

Sở Phong kích động nói:

- Cho nên nàng chuẩn bị lẳng lặng chết ở chỗ này, bỏ lại ta, có đúng không?

Thiên Ma Nữ mỉm cười nói:

- Nhưng ngươi vẫn tìm tới đây rồi.

Sở Phong nói:

- Không phải là ta tìm thấy, là Tiểu Ô mang ta tới.

- Sao?

Sở Phong liền nói ra chuyện Tiểu Ô ban đêm xông vào quân doanh.

Sở Phong nói:

- Lần này ta phải cảm ơn Tiểu Ô rồi.

Nói xong hắn kéo Thiên Ma Nữ đi ra ngoài sơn động.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận