Cổ Đạo Kinh Phong


Bàn Phi Phượng vùi đầu vào lòng Sở Phong, chậm rãi nhắm mắt lại. Sở Phong vừa sợ vừa vội, đúng lúc này, cái hang băng bị Sở Phong móc ra sâu gần một trượng đột nhiên truyền đến tiếng "két", như bị cái gì đâm vào. Một tia sáng rọi vào trong. Tiếp theo vài tiếng "két két", tường băng bị móc ra thành một lỗ hổng, ngay sau đó là tiếng rít gào làm đất rung núi lở, Huyết Ban báo lao vào.

Sở Phong kinh hãi, nếu như Huyết Ban báo tấn công họ, họ hoàn toàn không thể chống lại. Tuy nhiên Huyết Ban báo lại đi tới trước mặt hắn rồi nằm rạp xuống đất, còn liếm liếm tay hắn.

Sở Phong vui mừng:

- Thì ra ngươi tới cứu bọn ta.

Hắn vội vàng ôm lấy Bàn Phi Phượng chạy vào lỗ hổng của tường băng, bước vào một đoạn đường băng. Đường băng tương đương với hình thể của Huyết Ban báo, hiển nhiên là do Huyết Ban báo móc. Bò qua đoạn đường băng này, trước mắt trở nên sáng rực, đúng là cửa ra hang động.

Lại thấy ánh mặt trời, Sở Phong không kịp hưng phấn, vội vàng buông Bàn Phi Phượng xuống, một ngón tay điểm lên huyệt Nhân Trung, một ngón tay điểm lên huyệt Thiên Trì của nàng, giúp nàng thôi cung hoạt huyết.

Bàn Phi Phượng chỉ nhất thời bị lạnh ngất đi. Hiện tại được hít vào không khí trong lành, lại trải qua Sở Phong truyền khí, rất nhanh nàng liền khôi phục lại. Mở mắt thấy Sở Phong đang điểm một ngón tay lên ngực mình, nàng liền đỏ mặt quát hắn:

- Tiểu tử thối, còn không buông tay!

Sở Phong vội vã buông ngón tay ra:

- Phi Phượng, vừa rồi muội bị lạnh ngất đi...

- Rõ ràng là ngươi đang chiếm tiện nghi người ta!

- Phi Phượng, vừa rồi muội thực sự là bị lạnh ngất đi...

- Ngươi mới lạnh ngất! Ta đường đường Thiên Sơn Phi Tướng Quân, sao lại sợ chút lạnh đó, rõ ràng là ngươi thừa dịp người ta ngủ, chiếm tiện nghi người ta!

Sở Phong biết nàng ương bướng, hắn chỉ đành im lặng.

Khóe mắt thấy Thiên Ma Nữ ở bên cạnh, Bàn Phi Phượng cũng ngại không om sòm nữa. Nàng thấy Huyết Ban báo, lại nhớ mang máng trước khi mình bị lạnh ngất đi nghe được một tiếng rít gào, liền nói:

- Là con báo đốm này đã cứu chúng ta?

- Đúng thế, nó móc xuyên băng cứu chúng ta!

Huyết Ban báo đang nằm ở bên chân Sở Phong, thè lưỡi liếm hai chân trước. Hai chân trước của nó sẫm máu, hiển nhiên nó vì móc xuyên tường băng, móng chân đã bị rách.

Sở Phong vỗ về nó:

- Báo đốm, vất vả cho ngươi rồi. Nhưng tại hạ có tài đức gì, dám phiền tôn giá hai lần tương cứu? Đại ân không dám quên. Ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc đề xuất, chỉ cần tại hạ có thể làm được, nhất định tận hết sức mình... Ngươi không nói gì à? Ngươi không có yêu cầu? Quả nhiên thi ân không chờ báo đáp, đúng là chân quân tử, vậy tại hạ cảm tạ lần nữa rồi!

Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong lảm nhảm với Huyết Ban báo, nàng vừa bực mình vừa buồn cười:

- Tiểu tử thối ngươi thật không có thành ý, biết rõ nó không biết nói mới cố ý nói như vậy!

Sở Phong nói:

- Nó không biết nói tiếng người, ta không biết tiếng báo, ta có cách nào? Hay là muội liên hệ với nó một chút xem, xem nó có yêu cầu gì?

- Ôi sời, ta không ngốc như ngươi đâu!

Sở Phong cười hì hì, vỗ đầu Huyết Ban báo, lại chỉ tay vào Bàn Phi Phượng:

- Này báo, cổ nói ngươi ngốc đấy, rống cổ một cái đi!


Huyết Ban báo vốn đang rất an tĩnh nằm rạp trên mặt đất, đột nhiên nó lao tới, há miệng quay về Bàn Phi Phượng gầm gừ, như sấm sét rền vang. Bàn Phi Phượng sợ quá lui lại hai bước. Sở Phong cũng hốt hoảng, vội vàng vỗ về cổ Huyết Ban báo:

- Đùa với ngươi thôi, đừng rống! Đừng rống!

Huyết Ban báo liền an tĩnh lại nằm bên chân Sở Phong, lại thè lưỡi liếm chân trước.

Bàn Phi Phượng hết một khắc mới định thần lại, cả giận nói:

- Tiểu tử thối, ngươi dám bảo ác báo này rống ta?

- Ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Xin tướng quân thứ tội! - Sở Phong cười làm lành.

Bàn Phi Phượng hừ mũi, ngạc nhiên nói:

- Sao nó nghe lời ngươi thế?

Sở Phong nói:

- Ta cũng rất khó hiểu!

Hắn liền nhìn sang Thiên Ma Nữ.

Thiên Ma Nữ nói:

- Phàm là giống kỳ thú đều rất có linh tính, chắc nó đã nhận ngươi làm chủ nhân!

Sở Phong càng ngạc nhiên:

- Ta với nó chỉ gặp mặt một lần thôi, sao lại nhận ta làm chủ nhân?

Bàn Phi Phượng chợt nói:

- Tiểu tử thối, ngươi quên cây Mộc trâm kia rồi à?

- Mộc trâm?

Sở Phong vừa mới lên tiếng, Huyết Ban báo đột nhiên đứng dậy rồi lao lên đoạn nhai. Nhóm Sở Phong vội vã đuổi theo. Huyết Ban báo không để ý tới bàn chân bị thương, hai chân trước cào mạnh lên mặt đất, móc ra băng tuyết. Bên dưới chôn cây Mộc trâm bị Cửu thần ngao vỗ bay đi.

Huyết Ban báo ngậm lên Mộc trâm rồi chạy trở về bên người Sở Phong, buông Mộc trâm xuống, sau đó lại nằm bên chân Sở Phong và liếm chân trước.

Sở Phong nhặt Mộc trâm lên, vừa sợ vừa kinh ngạc:

- Xem ra nó coi ta là Nga Mi Linh Nữ rồi!

Sở Phong lại buồn bã lẩm bẩm:

- Ta đường đường nam nhi bát xích ngang tàng, sao lại xem ta thành nữ rồi!

Hắn lại nhếch mi lên:

- A, ta biết rồi, nhất định là ai cầm Mộc trâm thì nó coi ngươi đó là chủ nhân!


Sở Phong liền quay sang Bàn Phi Phượng:

- Phi Phượng, muội cầm Mộc trâm thử xem!

Nói xong hắn đưa Mộc trâm cho Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng vừa mới đưa tay cầm lấy, Huyết Ban báo đột nhiên lao tới, quay về Bàn Phi Phượng gầm gừ. Tiếng gầm chấn thiên liệt địa, còn hung bạo hơn cả lần trước. Bàn Phi Phượng sợ hãi rụt tay về, nào dám cầm lấy. Huyết Ban báo lại trở lại nằm bên chân Sở Phong, an tĩnh liếm chân trước.

Sở Phong ngạc nhiên:

- Xem ra nó không chỉ nhìn Mộc trâm!

Hắn lại chuyển sang cười hì hì với Bàn Phi Phượng:

- Phi Phượng, sau này muội tốt với ta một chút, đừng có hung dữ với ta, bằng không ta bảo Huyết Ban báo rống muội!

Bàn Phi Phượng không duyên cớ bị Huyết Ban báo rống cho hai lần, vốn rất khó chịu, nàng hừ lạnh:

- Đừng đắc ý! Nếu như chim phượng của ta ở đây, còn sợ con ác báo của ngươi rống sao!

Vừa dứt lời, đỉnh đầu truyền đến một tiếng "Dát ——", một con chim phượng đang lượn quanh trên đầu. Bàn Phi Phượng vui mừng, lập tức phát ra một tiếng phượng minh. Chim phượng liền bay xuống, vẫn lượn quanh trên đỉnh đầu Bàn Phi Phượng.

Cũng không biết Bàn Phi Phượng nói gì với nó, chim phượng đột nhiên quay về Huyết Ban báo hót dài một tiếng, vang vọng khắp bầu trời. Huyết Ban báo đâu đồng ý tỏ ra yếu kém, cũng lao lên, quay về chim phượng gào một tiếng, quần sơn chấn động. Hai thanh âm không ai nhường ai, thanh chấn bát phương.

Chim phượng chợt vỗ hai cánh, làm cát bay đá chạy, phủ kín bầu trời. Huyết Ban báo nhếch miệng rống lên, tức thì cát tuyết nổi lên, trời đất mù mịt.

Bàn Phi Phượng, Sở Phong thầm hốt hoảng, muốn quát cho chim phượng cùng Huyết Ban báo dừng lại thì đã muộn, Huyết Ban báo đã lao lên cào chim phượng. Chim phượng vỗ hai cánh tránh khỏi trảo phong, tiếp theo lại thu hai cánh lại, mỏ mổ vào mắt Huyết Ban báo. Huyết Ban báo co người lại tránh. Song phương bắt đầu đã đấu. Từ sườn núi đấu tới đỉnh núi, tiếng báo gào, phượng hót vang tận mây xanh, vang vọng khắp sơn cốc.

Sở Phong vội nói:

- Phi Phượng, muội bảo chim phượng dừng lại đi!

Bàn Phi Phượng ngược lại vẫn thong thả, bởi vì chim phượng biết bay, đứng ở thế bất bại. Nàng liền bĩu môi:

- Báo đốm của ngươi nghe lời ngươi lắm mà, sao ngươi không bảo nó dừng lại?

- Phi Phượng, hiện tại không phải là lúc tranh hơn thua, vạn nhất Huyết Ban báo làm chim phượng bị thương...

Bàn Phi Phượng tức thì phượng nhãn trừng trừng:

- Hừ! Chim phượng là chim thần Thiên Sơn, sở hữu thượng cổ thần lực, còn sợ con ác báo đó của ngươi sao! Nhìn xem lát nữa nó quắp ác báo của ngươi lên không trung rồi ném xuống!

Sở Phong biết chọc nàng bực rồi, hắn nhất thời vừa vội lại bất đắc dĩ.

Thiên Ma Nữ nói:

- Ngươi không cần lo lắng, chúng nó đều là linh thú hiếm thấy, sẽ không dễ dàng làm bị thương đối phương đâu!

Cũng chỉ có thể hy vọng như vậy thôi.

Sở Phong hỏi Bàn Phi Phượng:


- Phi Phượng, chim phượng lợi hại như vậy, khi muội xông vào Cửu Ngao Thần động sao không dẫn nó theo, bảo nó đối phó cửu thần ngao!

Bàn Phi Phượng nói:

- Mặc dù chim phượng bảo vệ Phi Phượng tộc, nhưng không đến thời khắc sống chết trước mắt của tộc ta, nó sẽ không tuỳ tiện thi triển thần lực!

Sở Phong nói:

- Thánh Hỏa đã sắp tắt rồi, còn chưa đến lúc sống chết trước mắt?

Bàn Phi Phượng trừng mắt:

- Ai nói Thánh Hỏa sắp tắt? Thánh Hỏa chỉ yếu bớt đi thôi!

Sở Phong biết lại nói bậy rồi, hắn chỉ phải im lặng.

Lúc này, tiếng kêu của Huyết Ban báo cùng chim phượng trên đỉnh núi bỗng ngưng lại? Ơ, chẳng lẽ chúng nó kết thúc đã đấu nhanh như vậy, phân thắng bại rồi?

Đang khó hiểu thì Huyết Ban báo đã lảo đảo từ trên núi đi xuống, chim phượng thì đậu trên lưng Huyết Ban báo, giang hai cánh, trông rất oai phong, thỉnh thoảng dùng mỏ gõ lên trán Huyết Ban báo một cái, có phần thân thiết.

Sở Phong kinh ngạc:

- Chúng nó không phải là đang đấu nhau sao, sao lại tốt đẹp rồi? Chắc không phải chim phượng sử dụng mỹ nhân kế gì chứ?

- Hừ! Ta thấy là con ác báo của ngươi giở âm mưu quỷ kế gì, lừa gạt chim phượng của ta!

Nói xong, Bàn Phi Phượng quát một tiếng với chim phượng. Chim phượng liền giang hai cánh rời khỏi lưng Huyết Ban báo, bay lên lượn quanh trên đỉnh đầu Bàn Phi Phượng.

Huyết Ban báo cũng chạy đến trước người Sở Phong, nằm bên chân hắn. Sở Phong vỗ vỗ đầu nó, ghé sát vào tai nó nhỏ giọng nói:

- Không ngờ ngươi cua chim phượng nhanh như vậy, xem ra là cao thủ tình trường, tiểu đệ bội phục! Bội phục!

Bàn Phi Phượng hừ mũi:

- Chủ sao thú vậy! Con báo đốm này giống như tiểu tử thối, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Sở Phong cười hì hì:

- Phi Phượng, ta cảm thấy chúng ta hẳn là tác hợp cho chúng nó!

- Xì! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ à! Chim phượng, mau trở về điện bảo vệ Thánh Hỏa!

Chim phượng kêu một tiếng rồi bay tới đỉnh đầu Huyết Ban báo, lượn quanh một vòng liền bay về hướng Thác Mộc Nhĩ phong.

Sở Phong lắc đầu:

- Phi Phượng, muội đây là chia rẽ uyên ương rồi!

Hắn quay đầu lại nói với Huyết Ban báo:

- Báo đốm, còn ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!

Huyết Ban báo liền lao đi, hướng về chim phượng rống một tiếng, lại xoay người chạy đi như bay, phương hướng là cửa vào thôn Bồ Đào và sông băng, xem ra nó phải đi về bảo vệ cửa vào sông băng. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn

Bàn Phi Phượng hậm hực:

- Con báo này coi như tự biết thân biết phận!

Sở Phong lắc đầu than thở:

- 'Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang', đáng tiếc! Đáng tiếc!


(Bảo vật vô giá dễ tìm, người tình xứng đôi khó kiếm)

Bàn Phi Phượng trừng mắt:

- Đáng tiếc cái gì! Ngươi không phải là có tiểu Tinh Vệ hay mổ lỗ tai của ngươi sao, ngươi thích làm mai như thế, sao không tác hợp cho nó và báo đốm đi!

Sở Phong bất đắc dĩ nói:

- Đừng nhắc đến nó nữa. Từ lần trước nó mất tích, chưa thấy qua bóng nó lần nào. Quá nửa là đi tìm đối tượng rồi.

Bàn Phi Phượng cười nói:

- Ta thấy quá nửa là ngươi hung dữ với nó, làm nó sợ bay đi!

- Ta nào dám hung dữ với nó! Sáng sớm mỗi ngày nó mổ tai đánh thức ta dậy. Ta cũng không dám mắng nó. Chỉ có một lần không cẩn thận rất nhẹ nhàng phê bình nó vài câu, nói 'Này tiểu Tinh Vệ, ngươi đừng quấy nhiễu mộng đẹp của người khác được không', muội xem, nhẹ nhàng biết bao nhiêu, kết quả nó giận dỗi bay đi.

- Hừ! Nói đến cùng cũng là ngươi làm dữ nó mới bay đi!

- Phi Phượng, nếu như sáng sớm mỗi ngày có con chim mổ vào lỗ tai muội, ta thấy muội có mà nhổ hết lông của nó từ lâu rồi!

Bàn Phi Phượng chợt cười khì:

- Ta biết vì sao Tinh Vệ mỗi ngày đều muốn mổ lỗ tai của ngươi rồi!

- Vì sao?

- Bởi vì ngươi là sâu lười! Tinh Vệ đương nhiên mổ ngươi!

Hai người lời qua tiếng lại nói cười, Thiên Ma Nữ ở bên cạnh yên lặng nghe.

Đúng lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến hai tiếng ngựa hí, một tiếng khí phách dữ dằn, một tiếng hỏa liệt cuồng bạo, là tiếng kêu của Tiểu Ô và Hỏa Vân câu.

Ba người vội vã bay xuống. Dưới chân núi, hai con thần câu một đen một đỏ đang hí nhau, đều giơ cao chân trước, khoe khoang với đối phương sự cường tráng mạnh mẽ của mình. Song phương nhìn nhau chằm chằm, sặc mùi thuốc súng, chỉ thiếu đánh nhau thôi.

Bàn Phi Phượng thấy Tiểu Ô toàn thân đen thui bóng loáng, hình thể ngang tàng mạnh mẽ, khí thế có vẻ bao phủ cả Hỏa Vân câu, lòng nàng thầm kinh ngạc: "Cho tới bây giờ chỉ có Hỏa Vân khi dễ người khác, làm gì bị người khác khi dễ, ở đâu chạy tới con ô câu thế này?"

Bàn Phi Phượng vội vã quát Hỏa Vân câu, Thiên Ma Nữ cũng la Tiểu Ô. Hai con ngựa vẫn còn vểnh tai trừng mắt với đối phương.

Xem ra chúng nó vì tìm chủ nhân mới tới đây, ở dưới chân núi không hẹn mà gặp, song phương cũng không phục khí thế của đối phương, liền đấu thần uy với nhau.

Bàn Phi Phượng thấy Thiên Ma Nữ vỗ về lông bờm của Tiểu Ô, thầm nghĩ: thì ra là tọa kỵ của cổ. Quả nhiên chủ nào thú nấy, cổ bá tuyệt thiên hạ, ngay cả tọa kỵ cũng tràn đầy khí phách.

Bàn Phi Phượng vỗ vỗ Hỏa Vân câu:

- Sao ngươi tìm đến đây được?

Đột nhiên nàng cảm thấy không ổn, vội phi thân lên Hỏa Vân câu rồi phi nhanh đi.

Sở Phong nhìn ra thần sắc Bàn Phi Phượng bất an, vội vã cùng Thiên Ma Nữ nhảy lên Tiểu Ô rồi đuổi theo hỏi:

- Phi Phượng, làm sao thế?

Bàn Phi Phượng vừa giục ngựa vừa nói:

- Hỏa Vân câu có thể tìm đến đây, nhất định là nghe được tiếng kêu của chim phượng phát ra với Thiên Sơn, nếu Hỏa Vân câu có thể nghe được tiếng kêu của chim phượng, tộc nhân của Phi Phượng tộc trên núi khẳng định cũng có thể nghe được. Nhưng chưa thấy một tộc nhân nào đến đây tương cứu, nhất định là đã xảy ra biến cố gì rồi!

- Chắc không phải Thánh Hỏa...

Bàn Phi Phượng trợn trừng mắt. Sở Phong vội im ngay. Đừng có lời tốt không linh lời xấu lại linh!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận