Cổ Đạo Kinh Phong


Đường môn, sơn động trong vườn Phi Tử, một ngày đã trôi qua, bên ngoài không hề có động tĩnh, không thấy bất cứ một sự cứu viện nào.

- Thái Quân! Các đại phái thấy chết không cứu, hoàn toàn không có đạo nghĩa, chúng ta không cần trông chờ vào họ tới cứu nữa, chúng ta lao ra ngoài liều mạng với Ma Thần tông đi!

Đường Ngạo nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.

Đường Chuyết nói:

- Đại ca, cứ chờ thêm...một lát đi.

- Tam đệ! Chờ nữa, chiến ý của các đệ tử Đường môn cũng sẽ mai một hết sạch. Dù sao cũng chết, chúng ta không thể hèn nhát bị vây chết trong sơn động này được!

- Đại ca...

Thái Quân nói:

- Chuyết nhi, chúng ta quả thực không thể chờ nữa. Các ngươi chia số lương khô còn lại cho các đệ tử đi, chuẩn bị đột phá vòng vây!

Đường Chuyết không nói gì nữa, cùng Đường Ngạo đi động viên toàn thể đệ tử Đường môn.

***

Tại sơn cốc, Lãnh Nguyệt còn đang một bên điều tức, Ngụy Đích thủ canh giữ bên cạnh, Sở Phong nhắm mắt ngồi xếp bằng, Thiên Ma Nữ đứng ở bên cạnh hắn, mắt khẽ nhắm, không hề động đậy. Hai người ngày đêm giục ngựa nhập Thục, quả thật có hơi mệt, đêm trước đại chiến, đương nhiên phải nghỉ ngơi một chút. Ngụy Đích từ đầu đến cuối không nhìn sang bên Sở Phong, chỉ một đôi thu thủy buồn bã nhìn một nơi. Những người khác cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, Hương Chi thì lo lắng chờ đợi.

Sở Phong chợt mở hai mắt:

- Không xong, Đường môn muốn phá vây rồi!

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn hắn.

Sở Phong đột nhiên đứng lên:

- Chuyết huynh phát ra ám hương, Đường môn chuẩn bị liều mình đột phá vòng vây, đây là tín hiệu cầu cứu cuối cùng!

Mọi người nhất thời trầm mặc. Đường môn đột phá vòng vây, không thể nghi ngờ tự đi vào tử lộ, nhưng hiện tại họ đi cứu, lực lượng vẫn cách xa, cũng là chịu chết, nhất thời rơi vào thế lưỡng nan.

Lãnh Nguyệt đột nhiên đứng lên:

- Đích Tử, đi theo ta!

Liền đi thẳng ra ngoài xuất sơn. Sở Phong lắc mình ngăn cản:

- Sư thái đi như vậy là chịu chết!

- Tránh ra!

Lãnh Nguyệt quát lên lạnh lùng. Hàn Sương kiếm đột nhiên xuất vỏ, đâm thẳng tới Sở Phong. Sở Phong rút kiếm ngăn, "keng" cảm thấy lòng bàn tay hàn khí ập tới. Cổ trường kiếm kết một tầng băng sương. Lãnh Nguyệt không ngờ động thủ thật sự. Sở Phong điên lên, phun chân khí, "cheng" tầng băng sương trên thân kiếm nát bấy, kiếm khí cường đại thậm chí chấn Lãnh Nguyệt bay ngược về phía sau.

Ngụy Đích vội vàng đưa tay đỡ lấy sư phụ, hai mắt nhìn thẳng Sở Phong: - "Ngươi --" Tích Thủy kiếm cheng xuất vỏ, đâm thẳng ngực Sở Phong: - "Đích Tử..." Sở Phong ngây ra nhìn Ngụy Đích, không có né tránh.

Mũi kiếm điểm lên ngực Sở Phong, thân kiếm phiếm gợn nước, biểu hiện ra nội tâm Ngụy Đích đang dao động kịch liệt, giờ khắc này, tất cả mọi người ngừng thở, một kiếm này đâm xuống, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Mũi kiếm tới cùng không đâm vào ngực Sở Phong. Ngụy Đích chậm rãi rút Tích Thủy kiếm về, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Lòng Sở Phong cũng lạnh đi hết nữa.


- Đích Tử, chúng ta đi!

Lãnh Nguyệt lại muốn xuất cốc, Sở Phong thẫn thờ đứng đó, không ngăn cản. Vô Trần lại lắc mình ngăn cản:

- Sư thái, như vậy không cứu được Đường môn đâu!

Lãnh Nguyệt nói:

- Các ngươi ngồi ở chỗ này thì cứu được Đường môn sao?

Vô Trần không nói gì đáp lại.

Mộ Dung nói:

- Có thể thông báo cho Đường môn, bảo họ chờ thêm một chút!

- Thông báo thế nào?

Mộ Dung chuyển hướng Hương Chi:

- Hương Chi, trên người cô có ám hương không?

Hương Chi gật đầu.

Mộ Dung lại hỏi:

- Cô có biết sử dụng ám hương không?

Hương Chi lại gật đầu.

Mộ Dung nói:

- Cô có thể phát ra ám hương thông báo cho Đường môn, bảo họ đợi thêm không?

Hương Chi nói:

- Thủ pháp của ta không quá thuần thục, không đưa ám hương quá xa được!

- Ta có thể đưa cô tới trước đại môn Đường gia!

- Sợ rằng...phải phát ra trước cửa động, ám hương mới có thể đưa vào trong động!

Mọi người trầm mặc, chủ lực của Ma Thần tông đang canh giữ ở trước cửa động, sao có thể để cho nàng phát ra ám hương tại cửa động.

Sở Phong đột nhiên nói:

- Hương Chi, tôi đưa cô đến trước cửa động!

Mộ Dung hỏi:

- Đưa thế nào?

Sở Phong nói:

- Đệ tự có biện pháp! Hương Chi, cô có sợ mạo hiểm không?


Hương Chi nói:

- Chỉ cần cứu được Đường môn, Hương Chi muôn lần chết không từ!

- Được! Chúng ta đi!

Sở Phong kéo Hương Chi đi thẳng ra ngoài sơn cốc, Mộ Dung lắc mình ngăn cản:

- Sở huynh có biện pháp thật chứ?

- Đại ca, đệ tự có chừng mực. Mọi người đợi ở chỗ này đi!

***

Tiền viện Đường môn vẫn lặng ngắt như tờ. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, hắc y che mặt, áp giải một tỳ nữ đi vào, Thập nhị điện chủ lập tức xuất hiện, quát hỏi:

- Phân đường nào?

- Thần Thử phân đường!

- Thần Thử phi thiên!

- Miêu nhi độn địa!

Hắc y nhân thuận miệng đáp một câu, Thập nhị điện chủ không hỏi nhiều nữa, lại đi ẩn náu. Hắc y nhân áp giải tỳ nữ đi thẳng vào vườn Phi Tử, đi qua cổng vòm, lập tức bị Cơ Quan Chiến Trận hùng tráng rộng lớn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Tỳ nữ nhỏ giọng nói:

- Là Cơ Quan Chiến Trận, ta nghe tiểu thư nói qua...

- Suỵt --

Hắc y nhân vội dùng ngón tay chặn miệng nàng lại. Hắc y nhân tự nhiên là Sở Phong, tỳ nữ đó tất nhiên là Hương Chi.

Hai người đi qua Cơ Quan Chiến Trận, đi tới Điệp Luyến đình, Hương Chi chợt "a" một tiếng:

- Là mộc trượng của Thái Quân.

Thì ra ngoài Điệp Luyến đình mấy trượng, cây Hàng Long mộc trượng của Thái Quân đang cắm thẳng tắp. Phong đương nhiên nhận ra cây mộc trượng này, bởi vì tự tay hắn đã tước cho Thái Quân.

- Thái Quân...

Hương Chi còn muốn chạy đến lấy mộc trượng, Sở Phong liền kéo nàng lại, lắc đầu.

Hai người đi tới sơn động, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đứng trước động khẩu, Phi Ưng ở bên cạnh, phía sau là Tứ tông trường lão, sáu vị đường chủ cùng rất nhiều cao thủ Ma tông.

Sở Phong áp giải Hương Chi đi tới phía sau Lãnh Mộc Nhất Tôn rồi quỳ một gối xuống đất:

- Bẩm báo tông chủ, thuộc hạ ở ngoài Đường môn bắt được một tỳ nữ Đường môn, biết nội tình của sơn động!

- Hử?


Lãnh Mộc Nhất Tôn xoay người, nhìn Sở Phong một cái, lại nhìn sang Hương Chi.

Hương Chi nhút nhát, không dám ngẩng đầu, chỉ nói:

- Sơn động này là năm đó sư tổ Đường Cơ Trữ đào, là cấm địa Đường môn, bình thường không cho phép bất kỳ ai tới gần, tuy nhiên có một bí đạo khác có thể đi vào!

- Có bí đạo khác!

- Vâng! Nô tỳ là tỳ nữ chuyên môn phụ trách chăm sóc vườn Phi Tử, từng trong lúc vô ý phát hiện ra một bí đạo, có thể nối thẳng bên trong.

Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Hương Chi, ánh mắt thản nhiên, vừa không có vui mừng, cũng không có hoài nghi, nói không rõ là tin hay là không tin.

Hương Chi đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:

- Cha mẹ nô tỳ tuổi già, không nơi nương tựa, nô tỳ nguyện mang tông chủ đến bí đạo, chỉ cầu tông chủ thả nô tỳ trở lại phụng dưỡng cha mẹ.

Sở Phong thầm ngẩn ra: Đoạn này mình cũng đâu dạy Hương Chi. Có điều hắn lưu ý thấy, khi Hương Chi dập đầu, tay trái đặt ở trên mu bàn tay phải, ngón út tay phải được tay trái che đi, đã lặng yên bắn móng tay vài cái.

Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn rất lạnh nhạt nhìn Hương Chi, không nói gì.

Phi Ưng nói:

- Tông chủ, không bằng ta đi theo nó tìm bí đạo trước!

Cái gọi là bí đạo, đương nhiên là giả, cho nên Sở Phong liền áp giải Hương Chi dẫn theo Lãnh Mộc Nhất Tôn rẽ ngang rẽ dọc trong vườn Phi Tử, hắn chỉ có thể làm như vậy, bởi vì dựa theo ý nghĩ ban đầu của hắn. Lãnh Mộc Nhất Tôn hẳn là sẽ không đích thân đi tìm bí đạo, khả năng lớn nhất là để Phi Ưng đi dò xét, nếu như là Phi Ưng, hắn nắm chắc có thể trong một chiêu chế trụ nàng, chỉ cần chế trụ Phi Ưng, hắn và Hương Chi vẫn có biện pháp thoát thân.

Nhưng hiện tại Lãnh Mộc Nhất Tôn tự mình đi dò xét, như vậy kẻ bị một chiêu chế trụ chỉ sợ biến thành mình rồi. Cho nên Sở Phong chỉ có thể dẫn Lãnh Mộc Nhất Tôn đi vòng, vừa đi vừa nghĩ biện pháp, còn phải tận lực che giấu thân thủ của mình.

Lãnh Mộc Nhất Tôn lặng lẽ đi theo Sở Phong gần như đi vòng cả vườn Phi Tử, sau đó dừng lại, thản nhiên nói:

- Hiền điệt, còn chưa vòng đủ sao?

Sở Phong dừng lại, biết vẫn trốn không thoát hai mắt của Lãnh Mộc Nhất Tôn, hắn tháo khăn che mặt ra, lộ ra khuôn mặt hào hiệp đặc hữu của hắn, cười nói:

- Xem ra vẫn không thể gạt được tông chủ.

- Lần này hiền điệt tới đây, có phải muốn báo tin cho Đường môn?

- Đúng vậy! Hiện tại cao thủ các phái đang trên đường nhập Thục, ta đặc biệt tới báo cho Đường môn biết, bảo họ chuẩn bị nội ứng ngoại hợp, một trận tiêu diệt Ma Thần tông!

Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Sở Phong, Sở Phong cũng nhìn Lãnh Mộc Nhất Tôn, Lãnh Mộc Nhất Tôn vẻ mặt thản nhiên, Sở Phong nhếch nụ cười thẳng thắn nơi khóe miệng.

- Tốt! Quả nhiên là hậu nhân tôn chủ, gan góc phi thường! - Lãnh Mộc Nhất Tôn lến tiếng.

Sở Phong mỉm cười, buông tay Hương Chi ra:

- Tông chủ, cô ấy quả thật là tỳ nữ của Đường môn, tuy nhiên đã không quan hệ đến đại cục, tông chủ thân là người đứng đầu một tông, hy vọng đừng làm khó cô ấy!

Nói xong Sở Phong hơi chắp tay với Lãnh Mộc Nhất Tôn.

Lãnh Mộc Nhất Tôn nhìn Sở Phong, một hồi lâu đột nhiên nói:

- Cô ta có thể đi, hiền điệt cũng có thể đi!

Sở Phong kinh ngạc: Không nghe lầm chứ? Lãnh Mộc Nhất Tôn thả mình đi? Lẽ nào mình cũng trở thành người không quan hệ đến đại cục rồi?

Sở Phong hơi phẫn nộ, tuy nhiên hiện tại không phải là lúc hành động theo cảm tình. : TruyệnFULL.vn

- Tông chủ, sau này còn gặp lại!

Sở Phong đeo khăn che mặt lại rồi kéo Hương Chi đi.


Lãnh Mộc Nhất Tôn vẫn đứng tại chỗ, hình như đang suy nghĩ cái gì, Phi Ưng xuất hiện ở phía sau hắn.

- Tông chủ thả hắn đi như vậy sao?

- Chúng ta cùng chính đạo sớm muộn cũng phải đánh một trận, ta cũng không muốn đợi thêm nữa, nếu hắn đang tập kết cao thủ các phái, vừa lúc một lần là xong!

Lãnh Mộc Nhất Tôn nói xong xoay người rời đi. Y không giữ Sở Phong lại còn có một lý do chưa nói ra, y biết Thiên Ma Nữ đang ở ngay bên ngoài Đường môn, nếu như y giữ Sở Phong lại, không người có thể ngăn cản Thiên Ma Nữ đánh vào Đường môn, nếu như y dùng Sở Phong áp chế Thiên Ma Nữ, đó là triệt để làm Thiên Ma Nữ tức giận, nếu như giết Sở Phong, chẳng khác nào làm cho Thiên Ma Nữ bi phẫn đan xen, trong bi phẫn Thiên Ma Nữ đáng sợ thế nào, y cũng đã từng chứng kiến.

Cho nên có thể không làm Thiên Ma Nữ tức giận, y vẫn không muốn làm Thiên Ma Nữ tức giận.

***

Sở Phong kéo Hương Chi rời khỏi Đường môn, vừa ra đại môn thì Hương Chi nhịn không được hỏi:

- Công tử, miêu nhi biết độn địa thật sao?

Sở Phong nháy mắt mấy cái:

- Thần thử có thể phi thiên, miêu nhi đương nhiên có thể độn địa!

Hương Chi bán tín bán nghi.

Câu "miêu nhi độn địa" của Sở Phong tất nhiên là cha hắn dạy. Thì ra khi còn bé, cha hắn thường xuyên bất chợt hỏi hắn một số vấn đề cổ quái, có một lần cha hắn hỏi hắn: "Nếu như chuột có thể phi thiên, vậy mèo con có thể thế nào?"

Sở Phong đương nhiên không trả lời được, cha hắn liền cười ha ha nói: "Nếu như chuột có thể phi thiên, vậy thì mèo con tự nhiên có thể chui xuống đất!"

Cho nên khi Thập nhị điện chủ nói "Thần thử phi thiên", hắn liền thuận miệng đáp "Miêu nhi độn địa".

Lại có một lần cha hắn hỏi hắn "Nếu như cha là 'Ngư trượng nhân', vậy con là ai?" Sở Phong cũng không trả lời được, cha hắn lại cười ha ha nói: "Cha là 'Ngư trượng nhân', con đương nhiên chính là 'Lô trung nhân' rồi". Sở Phong hỏi vì sao, cha hắn liền nói cho Sở Phong nghe điển cố Ngũ Tử Tư qua Thiều Quan gặp ngư trượng nhân.

(Ngũ Tử Tư bị Sở bình Vương truy đuổi, một đêm đầu bạc ra khỏi Thiều Quan, nhưng gặp sông lớn cách trở, có ngư ông chở hắn qua sông. Ngũ Tử Tư hỏi tính danh của ngư ông, ngư ông không màng báo đáp, chỉ nói "Ngươi cứ gọi ta 'Ngư trượng nhân', ta gọi ngươi 'Lô trung nhân' ")

Cho nên lần tại Tiên Nhân độ cứu Nga Mi thất tử, tại cầu treo trúc tía có giáo đồ Ma tông quát hỏi 'Ngư trượng nhân', Sở Phong thuận miệng liền đáp ra câu "Lô trung nhân" .

Bởi vì cha hắn hỏi mấy vấn đề này hết sức thú vị, cho nên hắn đều có thể ghi nhớ. Hắn vẫn không rõ vì sao cha lại hỏi hắn những vấn đề cổ quái này, hiện tại đã biết rõ, những cái này đều là ám hiệu của Ma tông.

Sở Phong thấy Hương Chi đầy vẻ nghi ngờ trong mắt, liền cười nói:

- Hương Chi, may mà cô biết tùy cơ ứng biến. Cơ mà tôi nghe Chuyết huynh đề cập qua, nha hoàn của Đường môn đa phần là cô nhi, cô có cha mẹ phụng dưỡng thật sao?

Hương Chi nói:

- Ta cùng cha mẹ đã thất lạc từ lâu. Ta được Thái Quân mang nhập Thục.

- A, cô không phải người Thục trung?

- Không phải.

- Cô là người ở đâu?

- Ta cũng không biết. Năm ấy đại hạn, trong nhà cạn lương thực, có một ni cô đến trong thôn nói, bả là quản gia gì đấy, có thể đưa một số tiểu cô nương đi làm nha hoàn, mỗi tháng có tiền lương, vài năm sau có thể về nhà đoàn tụ. Cha mẹ thấy sắp không chống đỡ nổi, đành phải giao ta và tỷ tỷ cho bà ni cô đó. Ai ngờ bà ni cô đó bán chúng tôi cho thanh lâu, tỷ tỷ liều mình dẫn ta lén chạy đi. Ác nhân đó đuổi theo, ta và tỷ tỷ thất lạc nhau. Ta không biết đường, lại không biết tên làng, vừa đói, vừa sợ, lại bị ác nhân đuổi theo. Hắn muốn đánh gãy gân chân của ta, vừa lúc Thái Quân đi ngang qua nên cứu ta, còn giúp ta tìm tỷ tỷ, đáng tiếc không tìm thấy. Rồi Thái Quân đưa ta nhập Thục, thu làm tỳ nữ. Chỉ là tỷ tỷ hạ lạc không rõ, không biết có phải bị ác nhân bắt đi rồi không nữa!

Hương Chi nói rồi, khóe mắt đỏ hoe.

Sở Phong lộp bộp trong lòng, cảm thấy như đã từng nghe qua. Hắn đột nhiên nhớ tới, công chúa đã từng nói với hắn về thân thế của Thanh Nhi, tao ngộ của Thanh Nhi tương tự như Hương Chi. Thanh Nhi cùng muội muội bị bán vào thanh lâu, Thanh Nhi dẫn muội muội chạy trốn, nhưng khi chạy trốn bị thất lạc với muội muội, đói ngất trên mặt đất và được công chúa cứu, rồi dẫn vào trong cung.

Hiện tại nghe Hương Chi nói như thế, chẳng lẽ cô ấy chính là muội muội của Thanh Nhi?

Tuy nhiên hiện tại không phải là lúc nói việc này, người gặp tao ngộ như họ cũng nhiều, vạn nhất họ không phải là tỷ muội, khiến cô ấy mừng hụt lại càng khó chịu hơn. Cứ giải quyết việc của Đường môn trước quan trọng hơn.

Đang suy nghĩ, trước mặt có một bóng người lướt thẳng tới Đường môn, vừa muốn nhìn rõ người đến thì chín đạo kiếm quang đã phủ lấy toàn thân Sở Phong.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận