Cổ Đạo Kinh Phong


Lại nói Nam Quách Xuy Vu bị mũi kiếm bắn thủng người, ngã xuống đất. Hương Chi đang xách hòm thuốc của Lan Đình đứng ở cách đó không xa, vội vàng chạy đến nâng hắn dậy, may mà mũi kiếm chỉ bắn thủng vai trái hắn. Hương Chi vội vã mở hòm thuốc ra, lấy thuốc mỡ, vải bông băng bó vết thương cho Nam Quách Xuy Vu.

Lúc này, cao thủ các phái chính đạo đã rơi vào hỗn chiến với Ma Thần tông. Nhân mã các phái mặc dù cũng không thiếu, nhưng cao thủ đứng đầu nhất đều bị Lãnh Mộc Nhất Tôn cùng Tứ tông trường lão kiềm chế, cao thủ các phái còn lại đa phần là nhân vật hạng hai hạng ba. Mà nhân mã của Ma Thần tông vốn nhiều hơn chính đạo không ít, hơn nữa rất nhiều là nhân vật hạng nhất, hạng hai, lợi hại nhất chính là mười mấy tên cao thủ phân đường, toàn bộ đều là nhân vật nhất đẳng, chúng lao vào đoàn người, cơ hồ là tùy ý qua lại giữa cao thủ các phái.

Nam Quách Xuy Vu kéo Hương Chi chớp người vài cái lao ra ngoài vòng hỗn chiến:

- Cô núp ở đây đi, đừng đi ra!

- Thương thế của công tử...

Nam Quách Xuy Vu cười cười:

- Không có gì, ta không đi giết vài tên, sau này thật khó mà đi ra giang hồ!

Nói rồi hắn lao thẳng tới đám cao thủ phân đường.

Mười tám hòa thượng Thiếu Lâm chắp tay cầm côn vẫn chưa xuất thủ. Vô Giới tung người lên, mười tám hòa thượng cũng lập tức lướt tới, mười tám cây trường côn quét tới cao thủ phân đường Ma tông. Mười tám hòa thượng này đều là đệ tử xuất sắc nhất của La Hán Đường, mỗi người đều có tạo nghệ cao, được xưng Thiếu Lâm Thập Bát La Hán, Thập Bát La Hán trận uy lực càng kinh người, đáng tiếc trong hỗn chiến không thể thi triển trận pháp, dù vậy, họ vẫn ngăn chặn được đại bộ phận cao thủ phân đường.

Chợt có sáu bóng người lướt vào trong hỗn chiến, thì ra sáu vị đường chủ xuất thủ rồi. Sáu vị đường chủ này đều là nhân vật tàn nhẫn, họ đánh vào chiến đoàn, dường như sói đói lao tới bầy dê, khí thế không thể đỡ.


Công Tôn Đại Nương vẫn đứng tại chỗ, thấy sáu vị đường chủ lợi hại như vậy, nàng vung hai cánh tay, hai đoạn trường tụ bay ra cuốn lấy sáu vị đường chủ, hai đoạn yên sa mỏng vắt trên cánh tay tùy theo bay lên, nhìn qua thật như đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Thì ra Công Tôn Đại Nương rất ít khi xuất kiếm, bình thường chỉ dùng trường tụ đối địch. Công Tôn Đại Nương giỏi về kiếm vũ, cũng giỏi về tay tụ vũ, tụ công của nàng cũng là thiên hạ nhất tuyệt, mặc dù không nổi danh bằng Lưu Vân Phi Tụ, đó là bởi vì trường tụ của nàng thường chỉ dùng để múa, rất ít khi dùng để giết người, mà khi trường tụ của nàng dùng để giết người, sự mạnh mẽ không thua kém Lưu Vân Phi Tụ chút nào.

Khi Công Tôn Đại Nương bắn ra trường tụ, bốn kiếm thị phía sau nàng cũng lướt ra, kiếm chỉ sáu vị đường chủ, kiếm quang lay lượn linh động, quả là tinh diệu vô song. Bốn kiếm thị này nhìn qua nhỏ nhắn yếu ớt, không ngờ đều là cao thủ kiếm thuật nhất đẳng.

Thật ra cũng chẳng có gì lạ, Công Tôn thế gia lấy kiếm vũ trứ danh, kiếm nữ trong nhà đều tinh về kiếm đạo, nhất là bốn vị kiếm thị Diệp, Lạc, Tri, Hàn, có kiếm thuật gần với Công Tôn Đại Nương nhất, khi thi triển đương nhiên tinh diệu vô song.

Chiến cuộc hình như nhất thời khó phân thắng bại, nhưng đừng quên, Thập nhị điện chủ của Ma Thần tông chưa xuất thủ, chỉ canh giữ ở hai bên sơn động. Võ công của Thập nhị điện chủ còn cao hơn Thập nhị đường chủ một khoảng, chức trách của họ là trấn thủ tổng điện của Ma Thần tông, lần này Lãnh Mộc Nhất Tôn vì tiêu diệt Đường môn đã điều động tất cả bọn họ. Thập nhị điện chủ chỉ nghe lệnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn, không có mệnh lệnh của Lãnh Mộc Nhất Tôn, họ tuyệt đối không dễ dàng xuất thủ.

Không phát hiện ra Lãnh Mộc Nhất Tôn có bất cứ động tác gì. Trong Thập nhị điện chủ có sáu điện chủ đột nhiên lướt vào vòng hỗn chiến, kiếm quang lóe lên, chỉ lóe lên, sáu cao thủ chính đạo đã tắt thở ngã xuống đất, kiếm quang lại lóe lên, lại sáu cao thủ chính đạo ngã xuống đất bỏ mình.

Trời! Sáu vị điện chủ này đều là cao thủ nhất đẳng, họ lướt vào chiến cuộc, quả thật như hổ nhập bầy dê, chém giết cao thủ các phái như bổ dưa thái rau, không gì cản nổi!

Hiển nhiên, Lãnh Mộc Nhất Tôn muốn cho sáu vị điện chủ bằng tốc độ nhanh nhất toàn bộ xử lý hết số cao thủ chính đạo hạng hai hạng ba này, như vậy vừa có thể giảm thiểu tổn thất của giáo chúng Ma tông, lại có thể tập trung lực lượng đánh nhóm Sở Phong.

Tình thế chuyển tiếp đột ngột, Sở Phong lập tức nói với Ngụy Đích:

- Đích Tử, Mộ Dung, Diệu Ngọc, mọi người lập tức đi ngăn chặn sáu vị điện chủ, ta cùng Vô Trần giữ chân Lãnh Mộc Nhất Tôn!

Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc không nhiều lời, liền chớp người đi ngăn sáu vị điện chủ đang mặc sức chém giết, bắt đầu triển khai một trận chiến hôn thiên ám địa!


Sở Phong lướt tới bên người Vô Trần, nhỏ giọng hỏi:

- Vô Trần, cô ổn chứ?

Vô Trần nhìn hắn không nói gì, nhưng trần ti khẽ giương lên, điều này tất nhiên là cho thấy chân khí trong cơ thể nàng đã bình phục. Sở Phong lại không rõ, cho rằng nàng thụ thương rất nặng nên không nói được, lại hỏi:

- Vô Trần, cô sao rồi?

Vô Trần bất đắc dĩ, chỉ phải nói:

- Ta không sao!

Sở Phong thở phào một hơi:

- Chúng ta nhất định phải đẩy lui Bắc Tông trưởng lão đang canh ở cửa động, để mọi người Đường môn hội hợp cùng chúng ta!

- Ngươi có cách hả? - Vô Trần nhìn hắn.


- Thử một lần, có điều phải cần cô phối hợp!

- Phối hợp thế nào?

Sở Phong liền ghé sát vào bên tai Vô Trần thì thầm vài câu, Vô Trần cảm thấy một luồng nhiệt khí thổi lên vành tai của mình, đột nhiên sinh ra cảm giác dị dạng, cảm giác đó tuyệt vời lại khiến người rã rời, không khỏi má phấn ửng hồng, vội gật đầu.

Sau một khắc, hai người đồng thời lướt tới, Vô Trần xoay phất trần, Sở Phong giơ trường kiếm đều chỉ vào Lãnh Mộc Nhất Tôn, khi lược trước người Lãnh Mộc Nhất Tôn, Sở Phong đột nhiên lướt ra bên ngoài, quét qua một đường vòng cung sượt qua bên người Lãnh Mộc Nhất Tôn, Cổ trường kiếm đâm thẳng tới Bắc Tông trưởng lão đang canh giữ ở dưới cửa động, mà phất trần của Vô Trần đồng thời đâm thẳng tới mi tâm Lãnh Mộc Nhất Tôn, không cho Lãnh Mộc Nhất Tôn ngăn Sở Phong.

Lãnh Mộc Nhất Tôn sao lại không nhìn ra tâm tư của hai người, y không để ý đến phất trần, thoắt cái lướt ra sau, tay phải muốn cắt lên Cổ trường kiếm, trần ti đột nhiên xõa ra. Ngọc Phật Châu lộ ra. Hai đạo hoa quang bắn tới Lãnh Mộc Nhất Tôn. Lãnh Mộc Nhất Tôn thoắt cái chuyển tay phải chộp tới Ngọc Phật Châu!

Lại nói Sở Phong đâm thẳng Cổ trường kiếm tới Bắc Tông trưởng lão, lúc này Bắc Tông trưởng lão đang hướng mặt vào trong động, chưởng kình đẩy ra liên tục. Thì ra Đường môn đã bắt đầu đột phá vòng vây. Chỉ vì chúng nhân Đường môn thiên về ám khí, mà Bắc Tông trưởng lão canh giữ ở cửa động, ám khí chỉ có thể tập kích từ chính diện, uy lực giảm mạnh, vì vậy vẫn không thể bức lui Bắc Tông trưởng lão. Hiện tại Bắc Tông trưởng lão chính diện muốn đánh bay ám khí của Đường môn phóng tới, sau lưng không thể ứng phó Cổ trường kiếm của Sở Phong đâm tới, y hoặc là tránh đi nhượng lại cửa động, hoặc là bị trường kiếm xuyên người.

Bóng người lóe lên, hai điện chủ ở hai bên cửa động đồng thời lướt tới chặn trước cửa động, đồng thời điểm ra hai thanh trường kiếm. Sở Phong quát một tiếng, mũi kiếm lóe tử hồng, thoáng cái chấn bay hai điện chủ, tiếp tục đâm tới sau lưng Bắc Tông trưởng lão.

Bắc Tông trưởng lão đột nhiên xoay người, hợp lại song chưởng, muốn lần thứ hai kẹp lấy Cổ trường kiếm. Cổ trường kiếm bỗng chấn một cái, phân ra hai đạo kiếm ảnh, một trên một dưới đâm vào mi tâm và bụng của Bắc Tông trưởng lão. Hai đạo kiếm ảnh đều lóe tử hồng, phân không ra hư thực.

Bắc Tông trưởng lão đột nhiên lướt ngang tránh Cổ trường kiếm. Tránh Cổ trường kiếm chẳng khác nào tránh khỏi cửa động. Sở Phong hợp kiếm ảnh lại, đang muốn thủ cửa động tiếp ứng chúng nhân Đường môn đột phá vòng vây thì đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ bên trong động như điện bắn ra, nhanh mạnh, là Túy Kiếm của Đường Chuyết. Đạo kiếm quang này vốn bắn tới Bắc Tông trưởng lão, nhưng Bắc Tông trưởng lão đột nhiên tránh khỏi cửa động, kiếm quang biến thành bắn vào Sở Phong, Cổ trường kiếm của Sở Phong cũng biến thành đâm vào Đường Chuyết.

Biến hóa đột nhiên như vậy, hai người đều không kịp thu kiếm, chỉ phải điểm mũi kiếm vào mũi kiếm đối phương, "đăng", Đường Chuyết bay ngược vào trong động, Sở Phong lướt ra sau vài thước. Bắc Tông trưởng lão lập tức lướt ngang tới, lần thứ hai canh giữ dưới cửa động. Sở Phong thầm kêu đáng tiếc, lại nghe được phía sau có điều dị thường. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Lại nói Lãnh Mộc Nhất Tôn trở tay phải chụp vào Ngọc Phật Châu. Vô Trần rung phất trần, ngàn sợi trần ti hóa thành ngàn lưỡi dao cắt vào thủ trảo của Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng trần ti cắt lên thủ trảo của y tựa như cắt vào cương trảo, bắn ra tia lửa, thế đi của thủ trảo không giảm, bắt ngay được Ngọc Phật Châu, Lãnh Mộc Nhất Tôn đang muốn cầm ra khỏi phất trần thì "xì" bốc ra một luồng khói xanh, y đột nhiên có cảm giác nóng rực truyền vào từ năm đầu ngón tay, thiêu đốt cốt tủy, nhìn lại Ngọc Phật Châu thì nó đã đỏ bừng như lửa.

Thì ra vào một khắc thủ trảo của Lãnh Mộc Nhất Tôn chạm đến Ngọc Phật Châu, Vô Trần đã đầy chân khí toàn thân vào trong Ngọc Phật Châu. Ngọc Phật Châu chẳng khác nào như trong nháy mắt bị liệt hỏa ngàn độ thiêu cháy, nóng bỏng vô cùng. Vô Trần muốn lấy việc này ép Lãnh Mộc Nhất Tôn buông ngón tay ra.


Cái gọi là thập chỉ thống quy tâm, Lãnh Mộc Nhất Tôn quả nhiên buông lỏng Ngọc Phật Châu ra, Vô Trần thừa cơ lui lại, rút phất trần về, ai ngờ ngay thời khắc nàng thu phất trần về, Lãnh Mộc Nhất Tôn cuốn ống tay áo lên trên, quấn lấy Ngọc Phật Châu, thuận thế cuốn Ngọc Phật Châu rời khỏi phất trần.

*Thập chỉ thống quy tâm(mười đầu ngón tay có xúc cảm rất nhạy)

Vô Trần chết đứng người, Ngọc Phật Châu rốt cuộc rơi vào trong tay Lãnh Mộc Nhất Tôn, hơn nữa là bị cướp từ trên tay mình, nàng khó từ chối sai lầm. Lẽ nào Nga Mi đã định trước có một kiếp này?

"Vèo!"

Kiếm quang lóe lên, kèm theo một đạo Thái cực hồ quang tuyệt diệu thoáng cái chém đứt ống tay áo của Lãnh Mộc Nhất Tôn, Ngọc Phật Châu bay ra, một bóng người theo kiếm quang lướt qua, đưa tay tiếp lấy Ngọc Phật Châu rồi đứng ở bên cạnh Vô Trần. Là Sở Phong, hắn nhẹ nhàng đưa Ngọc Phật Châu cho Vô Trần, khóe miệng vẫn treo một nụ cười mỉm.

Vô Trần ngơ ngác nhìn Sở Phong, không biết là vui mừng hay là cảm kích, Ngọc Phật Châu trong nháy mắt mất đi lại đạt được, quá đột nhiên, nàng chưa kịp phản ứng.

- Vô Trần, nếu cô không lấy hạt châu về, tay ta sẽ bị đốt thành than mất!

Vô Trần giật mình, vội đưa tay cầm lấy Ngọc Phật Châu, cất lại vào trong phất trần. Lại nhìn bàn tay Sở Phong, đã bị bỏng đỏ chót, chỉ thiếu chưa bốc hơi nước. Môi Vô Trần giật giật, muốn hỏi câu gì, tới cùng không thốt nên lời.

Hai mắt Lãnh Mộc Nhất Tôn tối sầm lại, Ngọc Phật Châu đã tới tay không ngờ bị Sở Phong đoạt lại, y quả thật đã hơi tức giận, rồi không có bất luận điềm báo trước gì, đột nhiên xuất hiện ở trước người Sở Phong và Vô Trần, đâm hai tay tới. Sở Phong, Vô Trần vội vàng tránh đi, trường kiếm, phất trần đang muốn đâm ra thì Lãnh Mộc Nhất Tôn đột nhiên phân thân, chín cái bóng thoáng cái vây quanh hai người, vô số quỷ trảo như quỷ khóc thần hào cào tới. Sở Phong, Vô Trần đồng thời tung người, một người như thần du vật ngoại, một người như Nhược Liễu Phiêu Linh lượn quanh nhau, né tránh quỷ trảo, đồng thời cũng ngăn trảo phong cho đối phương, phối hợp chặt chẽ, cuối cùng cả hai song song lướt ra khỏi trảo ảnh, đoạn Cổ trường kiếm, phất trần quét ngang chín cái bóng. Lãnh Mộc Nhất Tôn hợp các bóng lại tránh né trường kiếm và phất trần, rồi lại phân thân ra, lần thứ hai bao vây Sở Phong cùng Vô Trần. Sở Phong, Vô Trần đồng thời lướt đi, trường kiếm, phất trần đâm ra liên tục, Lãnh Mộc Nhất Tôn lại hợp bóng lại rồi vỗ thủ chưởng ra, Sở Phong, Vô Trần cũng hợp người lại, mũi kiếm, mũi trần đâm vào lòng bàn tay Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhất thời khó hoà giải.

Lãnh Mộc Nhất Tôn chợt phân chợt hợp, Sở Phong, Vô Trần bay lượn chớp động, cũng chợt phân chợt hợp, hoặc ngạnh tiếp hoặc né tránh, phối hợp khăng khít, nhất thời chưa rơi vào hạ phong.

Sở Phong, Vô Trần miễn cưỡng giữ chân được Lãnh Mộc Nhất Tôn, nhưng chiến cuộc chỉnh thể vẫn tương đối bất lợi. Giáo chúng Ma tông có các cao thủ phân đường ngăn cản ở phía trước, trên chỉnh thể đã áp chế được cao thủ các phái, các lộ còn lại, Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc chặn đánh sáu vị điện chủ và đã chiếm thượng phong, Công Tôn Đại Nương dẫn bốn vị kiếm thị đối địch với sáu vị đường chủ, thoáng chiếm được ưu thế, Vô Giới dẫn Thập Bát La Hán chặn hai mươi cao thủ phân đường, chưa phân cao thấp, còn lại bất kể là Lãnh Nguyệt đấu với Đông Tông trưởng lão, hay là Nam Cung Trường Mại đấu Nam Tông trưởng lão, hoặc là Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư, Thân Sửu hợp kích Tây Tông trưởng lão đều rơi vào hạ phong, hơn nữa ba lộ này hết sức then chốt, chỉ cần một lộ bị thua, lập tức sẽ dẫn đến toàn quân tan tác, hơn nữa Ma Thần tông còn có sáu vị điện chủ chưa xuất thủ, tình thế hiện tại rất đáng lo ngại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận