Editor: Heroteen
Beta – reader: Ruby, Băng Tiêu
Vài tiếng súng dị thường vang lên. Trong khoảnh khắc, cả không gian như bị bao phủ bởi sắc máu làm cho nỗi tuyệt vọng đến ngạt thở bao trùm lên tất cả.
Tô Tác đau đớn nhìn ngọn đèn dầu trên tường, nhất thời y cảm thấy choáng váng, hai mắt trống rỗng rồi từ từ ngã xuống đất.
Tất cả kiên trì cùng hy vọng đã từng chống đỡ bản thân giờ đây đều đã ầm ầm sụp đổ, y đã không còn muốn cố gắng nữa, cũng không còn giãy dụa vô ích…
… Cuối cùng… vẫn chỉ là thất bại…
Bỗng bên tai chợt vang lên một giọng nói thản nhiên đầy kiêu ngạo đắc ý tựa như đã nắm chắc trong tay thắng lợi tuyệt đối: “Ta rất vui mừng được gặp lại ngươi, Tô. Ngươi hãy chấp nhận số mệnh của mình đi!”
Người nọ mang theo đùa cợt cùng trêu tức mà cao giọng nói: “Tô, ngươi nhìn thấy không? Máu của những người đó là bởi vì ngươi mà chảy. Ngươi hài lòng rồi đi? Ngươi viện cớ theo đuổi sự tự do, nhưng thực ra cũng chỉ là do sự tàn nhẫn và ích kỷ của chính bản thân ngươi mà thôi.”
Hắn nở nụ cười lạnh lùng không mang theo một chút ấm áp nào: “Đừng nói với ta là ngươi vô tội. Chính ngươi… chính ngươi là người đã hại chết bọn họ, người có tội chính là ngươi!”
“Nếu như không vì ngươi…” hắn nhẹ giọng cười rồi nói tiếp, “thì có lẽ giờ này bọn họ đang nằm phơi nắng, đến buổi trưa thì dùng bữa uống trà chứ không phải là nằm trên cái sàn nhà lạnh lẽo này.”
Tô Tác cái gì cũng không nghe thấy được nữa, y chỉ biết trong lòng mình đang rất đau đớn, cái loại đau này khó có thể khống chế nổi. Y đã quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức y chẳng muốn hỏi hay quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Chỉ có căn phòng đầy máu tươi cùng tội lỗi vẫn như cũ đang cào xé trái tim y không tha.
Tô Tác cố mở mắt nhưng dường như không thấy rõ được gì, y chỉ nhìn thấy từng mảng ánh sáng loang lổ, tựa như đang bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc âm u. Bàng hoàng cùng hoang mang làm cho y không nhịn được ý nghĩ muốn cứ như vậy mà thiếp đi, không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.
“Tô, ngoan nào”, người nọ ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói bên tai hắn, “Nghe lời đi…. Đây chính là số mệnh của ngươi đấy!!”
Giọng nói độc ác đầy ôn nhu làm cho y càng thêm hoang mang mà mất hết lý trí, đã sớm không thể cự tuyệt được nữa.
“Buông tha cho quá khứ cũng chính là buông tha cho chính mình”. Người nọ ôm chặt vai Tô Tác, ôn nhu nói: “Vĩnh viễn ở bên cạnh ta đi”.
“Đừng nghĩ chết…”, người nọ ôm Tô Tác, ôn nhu mỉm cười, thanh âm đầy đe dọa lại vang lên: “… nếu như ngươi muốn Tiểu Uy Lực cùng chết thì ngươi cứ thử tự sát xem.”
Thoáng chốc, đôi vai Tô Tác khẽ run lên.
Đến giờ phút này, điều may mắn duy nhất của y chính là Tiểu Uy Lực vẫn còn sống, và đó cũng chính là điểm yếu của y…
“Ngươi trốn không được đâu…” hắn đột nhiên dừng một chút, sau đó dùng giọng điệu thâm trầm mà nói: “Vĩnh viễn ở bên nhau chính là số mệnh của chúng ta. “
Có lẽ hết thảy đều do ông trời sắp đặt, tương lai đen tối cùng đau khổ đang từng bước nhấn chìm y, Tô Tác khẽ cười buồn…
Đã không còn con đường nào khác nữa rồi…
Gió biển khô nóng mang theo vị mằn mặn của biển cả thổi vào làm cho đảo Tang Cát càng thêm ấm áp hơn.
Ánh mặt trời, bãi biển, rừng rậm làm cho hòn đảo nhỏ cô lập giữa biển nước càng thêm đẹp động lòng người.
Giữa đảo, một tòa biệt thự mang phong cách Châu Âu gồm mười mấy phòng vô cùng rộng rãi, xa hoa lộng lẫy làm cho nó trông vô cùng sang trọng.
Trong phòng khách hoa lệ, một nam nhân nằm nghiêng dựa vào ghế salon bọc da, vóc dáng thon dài hoàn mỹ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang vài phần kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt tà mị khẽ chuyển động.
Hắn chính là chủ nhân của đảo Tang Cát, một nơi biệt lập với thế giới bên ngoài – Khố Lợi.
Cạnh bên chân hắn là một thiếu niên cả người xích lõa, dáng vẻ nhu thuận ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ biết nghe lời, làn da mềm mại trắng nõn với mái tóc dài màu bạc cùng khuôn mặt xinh xắn làm cho y xinh đẹp tựa như một báu vật trời sinh.
Y chính là kẻ thất bại bị cầm tù, đánh mất tất cả sự tự do, tôn nghiêm của bản thân – Tô Tác.
Thời gian cứ như vậy mà an tĩnh trôi qua, mang theo một chút bình yên và thư thái.
Quan hệ của bọn họ vốn đã vô cùng u ám dơ bẩn, nhưng lại không cách nào phá bỏ được, chỉ có khống chế cùng sự sở hữu tuyệt đối…. giữa chủ nhân và nô lệ.
Ở đó, không có cái gì được gọi là công bằng, chỉ có cường bạo cùng giữ lấy. Trừ khi y chết, nếu không vĩnh viễn không ai có thể mang y rời khỏi hắn.