Cô Dâu 24h: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Trong quán cà phê ưu nhã , không gian tràn ngập tiếng nhạc êm dịu, sau khi phục vụ mang hai cốc cà phê lên liền lặng lẽ lui ra.
Tô Lưu Cảnh thận trọng ngồi đó, đối mặt với Tiếu Như Nghê, chiếc thìa trong tay không ngừng khuấy đều cà phê, đúng như nội tâm bứt rứt khó chịu của cô giờ phút này.
Đối diện, là Tiếu Như Nghê trong bộ váy trắng tao nhã, ngồi ở dưới ánh mặt trời, gương mặt yên tĩnh mà ôn hòa, mang theo một chút đau thương như có như không, quả thật giống như một tiên nữ, khiến Tô Lưu Cảnh không nhịn được sinh ra cảm giác phạm tội, không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.
Cảnh tượng như thế này, chẳng khác nào vợ cả cùng với tiểu Tam ngồi chung một bàn vô cùng lúng túng, mà cô lại chính là "tiểu Tam" kia, lại còn là một "tiểu Tam" quá hạn , rơi xuống thế hạ phong.
"Tô tiểu thư, cô yên tâm hôm nay tôi tới tìm cô không hề có ý hưng sư vấn tội, chỉ là muốn tâm sự một lát mà thôi!", Tiếu Như Nghê chậm rãi thưởng thức cà phê, rồi mỉm cười nói.
"Ừm.", Tô Lưu Cảnh bức rứt cười cười, cũng không biết cà phê uống vào trong miệng có tư vị gì nữa.
Tiếu Như Nghê để cà phê xuống, đưa mắt nhìn vào mái tóc dài Tô Lưu Cảnh buộc ở sau gáy: "Tóc của cô, thật là đẹp. Trước khi mắc bệnh tôi cũng có mái tóc dài như vậy, chuyện tôi mắc bệnh hẳn cô đã nghe anh ấy nói qua rồi đúng không, từ sau khi ngã bệnh bởi vì phải điều trị bằng hoá chất, nên không thể không cắt bỏ".
Cô ấy nói ra những lời này nhẹ như nước chảy mây trôi, giống như một bài ca đau thương nơi chân trời, nhưng ngay sau đó tiếng nói liền biến chuyển: "Cô thích anh ấy đúng không?"
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, trong nháy mắt không biết nên trả lời như thế nào, nhìn vào đôi mắt tương tự đôi mắt của mình kia, cô lập tức liền luống cuống. Cô ấy đã biết? Biết được quan hệ giữa cô và Hình Hạo Xuyên? !
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn cô ấy nói tiếp.
Tiếu Như Nghê nhu hòa nhìn cô, rồi mỉm cười nói: "Tôi biết rõ, anh ấy là một người đàn ông ưu tú, không có ai không bị anh ấy hấp dẫn cả, cũng giống như tôi. Lưu Cảnh, nhìn cô cũng tựa như thấy được bản thân tôi ngày trước, nói thật ra chúng ta thật giống nhau, không chỉ có dáng vẻ bề ngoài, mà thậm chí ngay cả phương thức gặp nhau cũng thế. Tôi thật sự rất thích cô, nếu như cô đồng ý, tôi rất mong có thể nhận cô làm em gái."
"Cô là một cô gái tốt, nhưng cô lại không hề xứng đôi với Hình, anh ấy tựa như một thanh dao găm sắc bén, cần một người có tính khí dịu dàng khắc chế, mà không phải một người phản kháng lại. Đi theo anh ấy, sẽ chỉ làm cô bị thương mà thôi!". Ân cần khuyên giải, trong mắt tràn đầy thương yêu, tựa hồ thật lòng đang vì cô mà suy tính.
Tiếu Như Nghê chợt cầm tay của cô, giọng nói mang theo khẩn cầu: "Tôi đã ở Quỷ Môn quan quay một vòng về đây, có thể quay trở lại, cũng bởi vì tôi yêu anh ấy, nếu như không phải vì anh ấy mà nói, tôi đã sớm không sống nổi, mỗi lần tiến vào phòng giải phẫu tôi đều rất sợ, sợ tôi sẽ chết ở ngay trên bàn mổ, cô biết cảm giác như thế đau khổ như thế nào không? Quãng thời gian đó, tôi đã nhiều lần muốn buông tha, nhưng nếu như mà tôi bỏ qua, vậy thì sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa. Mỗi một người phụ nữ đều sẽ đem hết toàn lực bảo vệ hạnh phúc của mình, tôi không cầu cô có thể đứng về phía tôi, nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi!".
Một câu kia, khẩn thiết mà triền miên, quả thật làm cho người nghe không nhịn được mà lã chã rơi lệ.
Vậy mà một câu cuối cùng "Hi vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi" này, lại hung hăng đánh vào trong lòng của Tô Lưu Cảnh, từng lời từng chữ tựa hồ như không tiếng động tố cáo, tố cáo cô tà ác, tố cáo cô ác độc, khiến cho Tô Lưu Cảnh không nói nổi một câu. Những gì Tiếu Như Nghê đã làm vì Hình Hạo Xuyên , so với cô vượt xa ngàn dặm.
"Lưu Cảnh, hôm nay tôi chỉ muốn khẩn cầu cô, rời khỏi Hình, được không? Cô muốn tôi làm gì cũng có thể, van cầu cô, anh ấy chính là mạng sống của tôi!". Tiếu Như Nghê nói xong, trên gương mặt tái nhợt mà mỹ lệ chậm rãi chảy ra hai dòng nước mắt.
Những giọt nước mắt trong suốt, so với bất kỳ hình phạt tàn khốc nào còn dữ dội hơn khiến cho cô không chịu nổi, không dám đối mặt với gương mặt tái nhợt mà đau thương của Tiếu Như Nghê .
Đầu ngón tay của Tô Lưu Cảnh không ngừng run lên, cắn chặt răng, gian nan mở miệng nói: "Người mà Hình Hạo Xuyên chính là cô, tôi cũng chỉ là một vật thay thế, điều này tôi lúc nào cũng hiểu rõ cả. Hai người mới chính là một đôi, ngay từ lúc tôi rời khỏi đó thì tôi đã biết ngay rồi. Sau này tôi. . . . . . Sẽ không lại xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Hình nữa, xin cô cứ yên tâm!”. Từng lời khổ sở như thuốc độc, bén nhọn như dao, từng phát từng phát cắm vào trong ngực, thì ra những ngày qua cô vẫn chưa chân chính buông xuống, chỉ không ngừng cưỡng bách mình lừa gạt bản thân mà thôi, đợi đến lúc đối mặt vẫn sẽ đau triệt nội tâm. Nói xong những lời này, Tô Lưu Cảnh nhịn không nổi nữa, đứng lên rời đi.
Lúc đi ra đến cửa, cô xoay người nhẹ giọng nói: "Bất luận như thế nào, cũng xin chúc hai người hạnh phúc. . . . . .". Sau đó gian nan cắn môi dưới, vội vàng rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng Tô Lưu Cảnh rời đi, bi thương trên mặt Tiếu Như Nghê từ từ biến mất, ưu nhã cầm một tờ giấy ăn lên lau hết nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp sáng bừng lên, khóe miệng chậm rãi, nâng lên thành một đường cong mờ mờ, ngay sau đó biến mất không dấu vết, bưng chén cà phê lên nhàn nhã thưởng thức, dưới ánh mặt trời, vẫn đẹp như tiên nữ.
Có điều một khắc sau, lại gọi nhân viên phục vụ đến nói: "Loại cà phê này không ngon..., đổi cho tôi cốc khác!".
"Vâng.", nhân viên phục vụ vội mang khay lên chuẩn bị đổi.
Lại bị Tiếu Như Nghê cắt đứt: "Khoan đã, thôi không cần đổi nữa!". Nói xong, liền đứng lên ưu nhã rời đi, để lại nhân viên phục vụ đứng đó không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Tiếu Như Nghê ngồi trên chiếc xe ô tô hào hoa màu trắng, nhìn theo bóng dáng thất hồn lạc phách của Tô Lưu Cảnh trên lối dành cho người đi bộ, âm thầm nhủ: Tô Lưu Cảnh, cô chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
*************** **************
Tô Lưu Cảnh vô tri vô giác đi bộ đi về nhà, lúc về đến nơi mới phát hiện ra bàn chân của mình đã sớm không còn cảm giác rồi. Trong đầu không ngừng nghĩ tới những lời Tiếu Như Nghê vừa nói, cũng với vẻ mặt đau thương kia, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tựa như thiên sứ, phiêu diêu trong chiếc dài màu trắng tinh khôi.
Tô Lưu Cảnh chợt bật cười: váy dài màu trắng, chẳng trách trước kia Hình Hạo Xuyên không cho phép cô mặc màu trắng, thì ra là vì màu trắng này chỉ có thể thuộc về một người, đó chính là Tiếu Như Nghê, những người khác, ai cũng không có tư cách mặc chúng, kể cả cô cũng không xứng.
Thì ra là, sớm đã có nhiều chi tiết nói cho cô biết chân tướng sự thật, lại bị cô tự lừa mình dối người bỏ qua mất. Tô Lưu Cảnh, mày thật đúng là ngốc nghếch, đồ ngốc, đồ đại ngốc! .
Bọn họ vốn là một đôi trời sinh, mày còn than thở cái gì? Còn đau khổ gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui