Cô Dâu 24h: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!


Tô Lưu Cảnh ra khỏi phòng bệnh, lảo đảo đi tới cửa cầu thang, cô không đi thang máy mà rẽ ra lối dành cho cầu thang bộ, nơi này đã bị bỏ không từ lâu rồi, trong hành lang quanh co thật dài, không có một bóng người, vô cùng an tĩnh, mờ mịt một mảnh.
Tô Lưu Cảnh ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang, chỗ này không có bất kỳ ai đến quấy rầy, giống như hoang đảo ngăn cách với thế giới rộng lớn bên ngoài. Một đêm không ngủ, trong đầu trống rỗng lại từ từ cô đọng, hiện tại cô mới biết cả một đêm này rốt cuộc mình đã lo lắng cái gì.
Cô lo lắng về phản ứng của Hình Hạo Xuyên trong chuyện này, dù chỉ một ánh mắt không tin tưởng, hoặc một câu nói thôi cũng làm cho cô hết sức lo sợ. Hiện tại điều cô lo lắng nhất đã diễn ra, nhưng lại không bi thương như trong tưởng tượng, dường như nơi gọi là gọi trái tim kia đã sớm tê dại, tê dại đến nỗi ngay cả một tia đau đớn cũng không cảm thấy được nữa.
Chợt, có một vật lạnh lẽo chợt áp lên da của cô, Tô Lưu Cảnh giật mình co rụt người lại, kinh ngạc nhìn lon sô-đa ướp lạnh đang xuất hiện ở trước mắt.
Nghiêm Hàn Dư mỉm cười đưa lon nước ra nói: "Nước lạnh, uống không?".
Tô Lưu Cảnh chần chừ một chút, sau đó cầm lấy lon nước, lòng bàn tay nhất thời lạnh buốt, cơ hồ muốn đóng băng theo dọc bàn tay của cô đến tận trong lòng.
Nghiêm Hàn Dư không để ý đến chiếc áo blouse trắng trên người, vén vạt áo lên , cũng học theo tư thái của Tô Lưu Cảnh, ngồi bệt xuống, mở lon nước ra, ngửa đầu uống vào ngụm lớn, sau đó cười nói: "Thử một chút xem, mỗi khi tôi phiền lòng vẫn luôn ngồi ở trên bậc thang, uống một ngụm lớn nước giải khát."
Tô Lưu Cảnh nhìn nụ cười khích lệ kia, cũng thử uống một hớp lớn, dòng chất lỏng ướp lạnh kèm theo vô số hơi ga tràn vào trong miệng, theo khoang miệng trôi tuột đến dạ dày, mỗi bộ phận trong cơ thể dường như cũng theo đó mà kết băng lại, kích thích khiến cô rùng mình, ngoài ra tất cả những uất ức u ám trong lòng cũng được dòng nước chứa đầy hơi ga cuốn trôi sạch sẽ.
Tô Lưu Cảnh để lon nước xuống, khó khăn hỏi: "Anh không đi. . . . . .xem Tiếu tiểu thư sao?"
Nghiêm Hàn Dư nhún nhún vai, vô cùng phóng khoáng đáp: "Bên phía cô ấy đã có người chăm sóc, cũng không cần sự có mặt của tôi làm gì". Nghiêm Hàn Dư đau lòng nhìn cô, lời còn lại liền ém nhẹm trong lòng không nói ra: Em, mới chính là người cần phải chăm sóc hơn đấy.
Tô Lưu Cảnh khổ sở hỏi: "Vậy sao anh không hỏi, có phải tôi đã đẩy cô ấy xuống hay không?". Tất cả mọi người đều nói là cô đẩy Tiếu Như Nghê xuống, tại sao chỉ có Nghiêm Hàn Dư là không hỏi gì cả, anh tin tưởng cô sao?
"Vậy là cô làm sao?", Nghiêm Hàn Dư mỉm cười nói, tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại không có nửa phần hoài nghi hoặc là suy đoán, giống như đã khẳng định, việc này không phải do Tô Lưu Cảnh gây ra.
Phản ứng hoàn toàn tin tưởng này, khiến trong lòng Tô Lưu Cảnh như có một dòng nước ấm chảy qua, hốc mắt không nhịn được mà hơi cay cay, sau đó liền nhếch miệng nói: "Cám ơn".
Nghiêm Hàn Dư giơ tay lên, thân mật mà cưng chiều xoa xoa tóc của cô.
Động tác như thế, giống như một người anh trai, ôn như như vậy khiến mũi Tô Lưu Cảnh không kìm được liền ê ẩm, nâng lon nước soda lên, uống từng ngụm, từng ngụm.
Nghiêm Hàn Dư ở bên cạnh vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt không tự chủ được mà dán lên người cô không rời, nhìn vào cái cổ thon dài đang ngẩng lên, theo dòng nước giải khát, cần cổ trắng nõn như thiên nga hơi phập phòng, khiến cho người ta chợt miệng đắng lưỡi khô. Lúc này Nghiêm Hàn Dư mới phát giác được mình đã nhìn cô thật lâu, vội giả vờ quay mặt qua chỗ khác, nhưng trong đầu vẫn không tự giác mà hồi tưởng lại, đêm hôm đó, trong phòng tắm, thân thể uyển chuyển đẹp như hoa Bách Hợp của cô. . . . . .
Vì sao, vì sao trong người anh lại dâng lên dòng nhiệt huyết nóng bỏng giống như quay lại giai đoạn thanh xuân tươi trẻ, dạt dào sinh lực. . . . . .
Hai người mặc dù không nói bất cứ lời nào, nhưng lại không hề cảm thấy lúng túng, ở bên cạnh Nghiêm Hàn Dư, lúc nào cũng thật thoải mái, anh giống như một người anh trai thành thục lại thân thiết, vĩnh viễn nguyện ý lắng nghe nỗi lòng của cô em gái không hiểu chuyện, vì em gái mình mà bài ưu giải nan.
Nghiêm Hàn Dư, mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt với Hình Hạo Xuyên và Thương Thiên Kỳ, người đàn ông này chưa bao giờ dịu dàng, chưa bao giờ nhiệt tình, chỉ yên lặng, không quấy rầy, nhưng chỉ cần quay người lại sẽ thấy anh luôn đứng ở phía sau , tựa như mưa xuân lất phất im hơi lặng tiếng, bất tri bất giác thấm vào lòng của người bên cạnh.
Làm cho người ta nảy ra ý tưởng, cứ yên lặng ở bên nhau như vậy, cũng thật sự không tệ.
Nghiêm Hàn Dư đứng lên, cúi người xuống trước mặt Tô Lưu Cảnh, xòe tay ra, làm thành động tác chào mời: "Tiểu thư xinh đẹp, có thể nể mặt đi theo tôi ăn chút gì được không?"
Bị biểu tình dí dỏm hiếm khi lộ ra ngoài của anh chọc cười, lòng Tô Lưu Cảnh như được mưa xuân tưới mát, mọi u sầu khó chịu đều bị thổi bay, ho nhẹ một tiếng, vươn tay tay ra nói: "Thật vinh vạnh".
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó cùng đi ra khỏi cửa cầu thang bộ, mới vừa đi chưa được mấy bước, chợt nghe phía sau có người la lớn: "Lưu Cảnh!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, thân thể Tô Lưu Cảnh chợt cứng đờ, quay lại nhìn người nào đó: "Anh Thương. . . . . . anh, sao lại đến đây?".
"Nếu anh không đến, thì em còn muốn trốn tránh bao lâu?", Thương Thiên Kỳ sải bước đi lên trước, mặt kích động, dùng sức nắm lấy bả vai của cô hỏi.
Hành động nóng nảy này của anh, khiến Tô Lưu Cảnh chột dạ liền đáp: "Em, em không có. . . . . .". Chỉ là lời kia hiển nhiên không có nửa phần thật lòng. Xác thực, trong khoảng thời gian này cô luôn không chịu nhận điện thoại của anh, nếu không cần thiết cũng sẽ không đi ra khỏi nhà họ Hình, cũng bởi vì muốn né tránh anh. Nhưng lời đến khóe miệng, lại không thể thốt ra, sao cô có thể nói ra lời đả thương người như vậy chứ?
"Tại sao lại muốn trốn tránh anh? Tại sao?". Thương Thiên Kỳ chợt ôm Tô Lưu Cảnh vào trong ngực thật chặt, thì thào hỏi. Trong khoảng thời gian này, anh đã tìm cô khắp nơi, đứng đợi trước cửa phòng trọ của cô một đêm rồi lại một đêm, rồi lại chờ ở trước phòng bệnh của em trai cô, thậm chí còn cố gắng xông vào nhà họ Hình, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị chặn ở ngoài cửa, gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng bị tắt đi không nhận.
Rốt cuộc cô muốn hành hạ anh đến mức nào!
Bị anh ôm vào trong ngực thật chặt, có thể cảm giác được rõ rệt sự ưu thương đang lan tỏa từ trái tim của anh, Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi, trong lòng càng thêm áy náy.
Thương Thiên Kỳ lại cường thế quát lên: "Không cần nói đến việc anh không thích hợp với em, hoặc là em không xứng với anh, lý do như vậy , anh không chấp nhận! Trừ phi em nói cho anh biết, em tìm được người tốt hơn anh!".
"Em. . . . . .", Tô Lưu Cảnh tránh né ánh mắt sắc bén nóng rực của anh, trong lòng lại cực kỳ hỗn loạn, muốn tìm lý do, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại không thốt ra được.
"Muốn nói đến Hình Hạo Xuyên sao? Anh ra hiện tại, hẳn là đang ở trong phòng bệnh cùng với người khác, Lưu Cảnh, đừng có gạt anh! Tên khốn kia, ngay cả bảo vệ em cũng còn không làm được!", Thương Thiên Kỳ hùng hồn nói.
Có lẽ trước kia anh đã quá khoan dung, không đành lòng bức bách cô, hiện tại mới biết anh đã sai lầm hoàn toàn! Đúng là con người anh vốn dịu dàng, không quả quyết, cho nên mới khiến người khác có cơ hội xông vào, mang đến cho Tô Lưu Cảnh tổn thương nhiều hơn nữa. Có trời mới biết, khi anh nhìn thấy những thứ ngổn ngang trên tạp chí kia, quả thật con tim như chết lặng. Nếu biết thế anh đã sớm bá đạo nhét Tô Lưu Cảnh vào trong phạm vi quản lý của mình, tha thứ, thấu hiểu, loạn thất bát tao gì gì đó, tất cả đều là chó má!
Người con gái của anh, sao có thể gặp phải khuất nhục lớn như vậy!
Thương Thiên Kỳ túm chặt bả vai của cô, ép hỏi: "Em nói đi! Là ai!", là ai, còn có ai, có thể so với anh, yêu em nhiều như thế. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui