"Bảo tôi cút sao? Hình Hạo Xuyên, anh không có tư cách đó đâu!", Nghiêm Hàn Dư cũng nổi giận đùng đùng, lạnh lùng nói, không hề có ý nhượng bộ.
"Tư cách? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh lại còn dám lớn tiếng nói tư cách với tôi sao!". Hình Hạo Xuyên khẽ quát lên, vang vọng vào màng nhĩ chẳng khác nào sư tử đang gầm lên bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nghiêm Hàn Dư hừ lạnh đáp trả: "Hình Hạo Xuyên, có tư cách này hay không, không phải do anh quyết định, người đó phải là Lưu Cảnh mới đúng!". Một Nghiêm Hàn Dư mạnh mẽ sửng cồ như thế này, Tô Lưu Cảnh chưa từng gặp qua, ngay cả cô cũng sửng sốt ngây người ra nhìn anh không chớp.
Lúc này gương mặt Hình Hạo Xuyên như đang bao phủ lớp hàn băng, khí lạnh bức người, lạnh lùng chĩa về phía Nghiêm Hàn Dư. Nhưng ánh mắt lại chuyển dời sang Tô Lưu Cảnh không tiếng động ép hỏi, gia tăng sức lực trên cổ tay của cô tựa như muốn ghì chúng vào lòng bàn tay mình, khiến cho Tô Lưu Cảnh đau đớn cau chặt mày lại.
"Lưu Cảnh, chúng ta đi thôi!", Nghiêm Hàn Dư cúi đầu xuống, nhu hòa nói.
Những lời này, trong nháy mắt liền kéo Tô Lưu Cảnh vốn đang ngơ ngác mơ hồ trở về với thực tại. Đúng vậy, cô nên đi khỏi đây, bất luận anh có như thế nào thì có liên quan gì. Đã sớm ra quyết định từ nay về sau, chỉ làm kẻ địch của nhau! Quan hệ giữa bọn họ, chỉ còn lại một con đường này anh sống tôi chết này mà thôi!
Nghĩ như vậy, Tô Lưu Cảnh liền cắn răng, cố gắng rút tay mình ra, nghiêm giọng nói: "Tổng giám đốc Hình, xin buông tay!".
Lúc nghe thấy những lời đả thương người này, trong mắt Hình Hạo Xuyên lập tức lóe lên một tia đau đớn, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay của cô kia vẫn không hề buông lỏng, từ giữa kẽ răng thốt ra hai chữ: "Không, thả!"
Tô Lưu Cảnh lại hiểu sai ý tứ trong đó, ngẩng đầu lên chống lại tầm mắt của anh, lạnh lùng giễu cợt nói: : "Thế nào, Tổng giám đốc Hình lại muốn ỷ thế hiếp người, muốn trói tôi trở về sao? Hay là, anh trả thù vẫn còn chưa đủ, vậy xin hỏi anh còn muốn hành hạ tôi đến mức nào đây? Giống như mẹ của tôi bị nhóm người du côn hành hạ đến chết chăng?!".
Từng chữ từng câu, đều là oán hận sâu cay, tràn đầy hận ý, từng câu từng chữ, đều cắn răng nghiến lợi chất vấn không ngừng khiến cho Hình Hạo Xuyên vừa muốn giải thích, lại nói không lời.
"Hừ, anh không phản bác nữa sao? Vậy thì mau buông ra!". Tô Lưu Cảnh nâng một cái tay khác lên muốn kéo tay của anh ra.
"Buông cô ấy ra!", Nghiêm Hàn Dư xông lên phía trước, muốn đẩy Hình Hạo Xuyên ra, nhưng chưa kịp động đến người liền bị hộ vệ bên cạnh anh giữ chặt, đè ở trên cửa xe, không cựa quậy được dù chủ một chút.
Tô Lưu Cảnh thấy Nghiêm Hàn Dư bị kìm giữ, liền hít vào một hơi, vội liều mạng giãy dụa nói: "Hình Hạo Xuyên, anh mau thả ra! Thả tôi ra! Cái người điên này!". Tuy nhiên cô lại bị anh không nói không rằng ôm vào trong ngực, không cho cô nhúc nhích vùng vẫy nữa.
"Không được chạm vào tôi! Hình Hạo Xuyên, anh buông ra!". Bị ghì vào vòm ngực rộng rãi ấm áp, Tô Lưu Cảnh liều mạng chống lại, dùng sức đánh vào người Hình Hạo Xuyên, từng cú đấm như dùng hết toàn lực, không biết là đang muốn chống lại cái ôm này, hay là đang chống lại trò đùa của số mạng.
Nhưng cho dù Tô Lưu Cảnh có giãy giụa thế nào đi nữa thì lồng ngực của Hình Hạo Xuyên vẫn cứng như sắt thép, không thả lỏng ra chút nào, mặc cho cô đánh lên ngực của mình. Cho đến đám hộ vệ chung quanh kinh hô: "Tổng giám đốc!".
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới thấy trên ngực loang lổ toàn màu đỏ, đang lấy tốc độ đáng sợ từ trong quần áo thấm ra ngoài, nhanh chóng khuếch tán, khuếch tán thành từng mảng ghê người, một mùi máu tanh nồng xộc vào khoang mũi, chui vào thần kinh, khiến mọi động tác của Tô Lưu Cảnh lập tức cứng ngắc giữa không trung. Nhìn một mảng ngực thấm đẫm máu tươi, lại nhìn mặt anh đang đầm đìa mồ hôi, run rẩy nói: "Anh.. . anh không muốn sống nữa phải không. . . . . ."
Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên hiên tại so với vừa rồi còn kém hơn nhiều, vết thương bị đạn bắn lại bị nứt ra, đau đớn lập tức từ thần kinh ập vào đại não, đau đến mức không thể tự kìm chế, thở dốc thật sâu mấy giây, mới nhẫn nại được đến giờ, sau khi mở miệng lại thốt ra những lời không hề liên quan: "Đi theo anh!".
Tô Lưu Cảnh bị lời này của anh làm cho kinh hãi, thét to: "Tóm lại là anh muốn như thế nào!". Người này điên rồi sao? Điên rồi sao? Anh bị điên rồi, còn muốn kéo cô điên theo mình hay sao? !
Một mảng đỏ tươi mang theo hơi nhiệt cuồn cuộn phả lên trên người cô, giống như toàn bộ thế giới đều bị màu sắc dọa người nhấn chìm, khiến trái tim của Tô Lưu Cảnh cũng run rẩy theo.
Còn Hình Hạo Xuyên vẫn ấn cô vào trong ngực mình, không thèm để ý đến việc này sẽ xé rách vết thương làm cho máu chảy càng ngày càng nhiều, nhìn thấy mà ghê, chỉ lặp lại câu nói kia: "Đi theo anh!".
Máu cũng theo đó mà tuôn ra xối xả: "Thả tôi ra. . . . . ."
"Đi theo anh!".
"Tôi không! Tôi sẽ không! Anh đừng vọng tưởng! Tôi sẽ không đi theo anh đâu!". Tô Lưu Cảnh thét chói tai kháng cự: "Tôi sẽ không đi cùng anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh một chút nào! Không muốn!".
Hình Hạo Xuyên gắt gao ôm chặt lấy cô, miệng khẽ rên lên một tiếng, dường như chỉ cần cô không đồng ý, anh liền không ngại để máu chảy mãi như thể, chảy cho đến chết.
Em có biết không? Tô Lưu Cảnh, hiện tại anh đành đánh liều mang sinh mạng bản thân ra đánh cuộc với em, còn quản gì đến việc máu chảy không ngừng này. Anh thật sự muốn đánh cuộc, em sẽ không nỡ để mặc cho anh sống chết. Tô Lưu Cảnh, em có nghe hay không?
Máu từ miệng vết thương cứ chảy ra không ngừng, sắc mặt Hình Hạo Xuyên càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng rỉ ra, vậy mà khóe miệng của anh lúc này lại đang khẽ cong lên.
Tô Lưu Cảnh, em buông tay được sao?
Em nỡ lòng buông tay sao?
Ngực của anh giống như đang lên tiếng ép hỏi, gõ vào trái tim Tô Lưu Cảnh khiến cho cô không còn chỗ nào để trốn, cho đến khi cô không còn giãy giụa, cho đến khi tay của cô cuối cùng cũng thả xuống, cho đến khi cô kiệt sức.
Anh biết, mình đã thắng, đúng như anh đã nhận định cô tuyệt không phải là một người tàn nhẫn, không biết phân biệt phải trái, bất chấp tất cả.
Tay Tô Lưu Cảnh chậm rãi trợt xuống, mặc cho anh ôm mình vào trong ngực, từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang muốn thôi miên bản thân, để mặc anh kéo mình vào trong xe. Coi như đang không tiếng động mà thỏa hiệp.
Hình Hạo Xuyên này thật sự quá điên cuồng, điên khùng đến nỗi ngay cả mạng của mình cũng không để ý, cho nên. . . . . . cô phải nhận thua sao? Tô Lưu Cảnh, mày đúng là. . . . . . Quá ngu xuẩn, quá ngu xuẩn!
"Lưu Cảnh!", lòng của Nghiêm Hàn Dư dần dần lạnh lẽo, nhìn theo cô rống to.
Tô Lưu Cảnh quay đầu nhìn anh một cái, trong ánh mắt hoảng hốt còn bao phủ một tầng hơi nước trong suốt nhàn nhạt, nhưng chưa kịp chần chừ thêm giây phút nào, đã bị Hình Hạo Xuyên kéo vào trong xe, đi mất.
Còn Hình Hạo Xuyên sau khi kéo được người nào đó vào trong xe, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng giãn ra phần nào, đau đớn lúc nãy vẫn cố gắng chịu đựng liền đồng loạt đột phá phòng tuyến, anh dũng xông đến.
Từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét.
Tô Lưu Cảnh vốn định chất vấn người đàn ông này rốt cuộc muốn thế nào, nhưng lời còn chưa kịp thốt lên thì Hình Hạo Xuyên đã đột nhiên té xỉu.
"Nhanh đi bệnh viện!". Đám hộ vệ lập tức phản ứng.
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới phát hiện ra, trên mặt người này đột nhiên đỏ ứng kỳ lạ, thử đưa tay dò xét một chút, lập tức hít vào một hơi, không ngờ nhiệt độ lại cao đến thế!
Xe lap vút đến một bệnh viện gần đó, lúc đám hộ vệ mở cửa xe cố gắng dìu Hình Hạo Xuyên ra, thì tay anh thế nhưng vẫn gắt gao cầm chặt lấy tay Tô Lưu Cảnh, tựa như đang cầm một bảo bối cực kỳ quý giá, không nỡ tách rời.