Cô Dâu 30 Ngày


Lại một buổi tối đẹp trời, tiết trời mùa hạ lúc nào cũng nóng bức như thế, ấy mà vào buổi tối thì trời lại mát hơn bao giờ hết, đừơng phố được thấp sáng bởi dãy đèn đừơng kéo dài xa tấp…
Đừơng phố lúc này rất đông người qua lại. Những tòa nhà cao chọc trời đang đua nhau thấp đèn sáng rực từ những ô cửa sổ.
Kỳ Vy đang bước chậm rãi trên đừơng phố bên cạnh là Việt Anh, anh đang nắm chặt tay nó như hễ không muốn nó sẽ rời xa anh thêm một lần nào nữa…
Lòng Kỳ Vy tràn ngập hạnh phúc, dừơng như chẳng còn để ý đến xung quanh nữa. Xung quanh nó và Việt Anh có khá nhiều người qua lại, trong đó cũng có vài cặp tình nhân, nhưng suy cho cùng nó và Việt Anh là nỗi bật nhất…
Chợt một cơn gió lạnh thổi đến khiến Kỳ Vy khẽ rùng mình, thời tiết bỗng dưng trở nên lạnh hơn lúc nảy.
- Chắc trời sắp mưa rồi… - Việt Anh nói rồi đưa mắt dạo xung quanh tìm một nơi nào đó trú mưa nhỡ khi cơn mưa bất chợt ập đến… Vội kéo tay Kỳ Vy, khiến nó không kịp phản ứng.
- Anh… mình đi đâu vậy… ?- Kỳ Vy đưa mắt nhìn Việt Anh
Việt Anh kéo nó đến một tiệm kem gần đó, một tiệm kem khá nổi tiếng ở khu phố này, cánh cửa kiếng trong suốt của căn tiệm có thể cho nó thấy rõ mọi thứ bên trong tiệm, bàn ghế được bày trí rất đẹp và nhiều màu sắc, rất hợp với những đôi tình nhân “ teen”.
Khi đến gần cửa kiếng, chợt Kỳ Vy nhìn thấy một tên con trai đang đi theo hứơng cửa kiếng để đi ra ngòai, có lẽ sẽ chẳng có gì đặc biệt để nó quan tâm, cách ăn mặc nhìn có vẻ như là con nhà giàu, suy cho cùng hắn cũng đẹp trai lắm chứ, nhưng sâu trong ánh mắt đen tuyền như hạt ngọc trai đen đó chứa một nổi buồn khó tả. Trong phút chốc, cảm giác quen thuộc chợt ùa về trong tâm trí, cảm giác như đã quen hắn từ lâu nhưng không thể nào nhớ nổi hắn là ai. Kỳ Vy nhìn hắn không chớp mắt, trong tâm trí luôn cố lục lọi tìm bóng hình một thằng con trai mà nó chưa bao giờ gặp mặt, cảm giác lại quen đến khó tả. Nó đã gặp hắn bao giờ? Nhưng sao nhìn hắn rất quen, và cảm giác rất thân thuộc…
Việt Anh vội đẩy cửa kiếng ra, tay vẫn nắm chặt tay Kỳ Vy và kéo nó vào… Đúng lúc tên con trai đó đi đến, càng đến gần hắn, gương mặt đó hiện rõ ra trước mắt nó, thật sự rất quen…Đôi mắt đó bỗng dưng chạm vào ánh mắt của nó, nó chợt giật mình liết sang chỗ khác. Cảm giác rất lạ, ánh mắt ấy theo nó cảm giác như không phải ánh mắt của hai người lạ nhìn nhau. Nhưng rồi hắn lạnh lùng liết mắt sang chỗ khác…
Rồi lại lướt ngang qua tên con trai đó nhưng thật kỳ lạ, khi nó lướt ngang qua hắn, cảm giác rất lạnh, cứ như là tỏa ra từ người hắn vậy, tuy rằng trong tiệm không hề mở máy lạnh, dọc căn tiệm những ô cửa bằng kiếng được mở ra cho thoáng mát, tuy rằng trời bên ngòai đang rất lạnh vì sắp mưa nhưng không lạnh như lúc nó đi ngang qua tên con trai đó.
Đôi mắt thất thần nhìn tên con trai đó đi khỏi và vụt mất nhanh chóng.
Nó và Việt Anh vội tìm một bàn gần cửa sổ, vừa ăn kem vừa nhìn ra ngòai ngắm mưa. Đúng là hơi tức cười một tí, trời mưa mà lại ăn kem…
Kỳ Vy múc từng muổng kem lên nhăm nhi, đôi mắt hứơng ra cửa sổ nhìn những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống mặt đừơng, đừơng phố lúc này chỉ lác đác vài người cùng chiếc ô trên tay. Tâm trí nó vẫn nghĩ đến tên con trai lúc nãy, không phải là Kỳ Vy để ý hắn vì vẻ đẹp đó, chỉ là sự quen thuộc khi nhìn vào mắt hắn…
- Em làm sao vậy ? – Việt Anh nhíu mày nhìn nó.
Kỳ Vy chợt giật mình xoay mặt lại nhìn Việt Anh, nó lắc lắc đầu và cười gượng:
- Không có gì đâu anh !
Không hiểu sao hình ảnh hắn cứ lảng vảng trong đầu nó suốt lúc ăn kem cùng Việt Anh, không thể nào vứt bỏ được…
Sau khi ăn kem xong, cũng là lúc trời vừa tạnh mưa, chỉ còn lác đác vài hạt mưa nhỏ. Nó và Việt Anh lại cùng nhau rãi bước trên đường phố…
Vừa lúc đó Tuyết Ni đang ngồi trên chiếc xe ô tô để dạo quanh thành phố, thấy thấp thoáng dáng người con trai rất quen thuộc, đang thả hồn vào bản nhạc trong chiếc headphone thì chợt to mắt và cố nhìn kỷ hơn, nó chắc ngay là Việt Anh… Nó vội ra hiệu và gọi tài xế:
- Bác ơi, ngừng xe lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui