Việt Anh vội mở cửa phòng, nhưng sao không mở được cửa.
“ Mình bị nhốt sao ??” “Không thể như thế được” Việt Anh cố mở cửa, chắc có lẽ cánh cửa kẹt phải cái gì đó. Trong lòng luôn nghĩ không thể như thế được “sao ba mẹ lại nhốt mình được chứ ? Chuyện này làm sao xảy ra được…”
Vừa nghĩ vừa dùng lưng thúc mạnh vào cánh cửa nhưng tất cả đều vô ích, chắc phải có cách gì đó, Việt Anh vội hét lớn:
- MẸ! MẸ ƠI…
Không lâu sau, bà Lâm lên đến trước cửa phòng của Việt Anh:
- Việt Anh à ! Con gọi mẹ à ? – Bà Lâm nói lớn
Nghe tiếng của bà Lâm trước cửa phòng, Việt Anh vội đứng gần cánh cửa và ghé tai vào để nghe rõ hơn :
- Mẹ à ! Cửa của con sao lại không mở được vậy? - Việt Anh nói lớn
Nghe đến đó nét mặt bà Lâm có vẻ lúng túng, đinh ninh chuyện này không được bình thừơng. Ông Lâm thì vừa ra khỏi nhà, hình như có việc gì đó… Ông ấy còn mang theo tấm thiệp mời lễ đính hôn của Việt Anh và Tuyết Ni, ông chỉ dặn bà Lâm ở nhà không cho Việt Anh đi đâu, nhất là đến nhà Kỳ Vy. Không biết vị khách nào mà lại vinh dự được ông Lâm có thể đích thân đi mời như vậy, chuyện này chắc chắn có gì bất ổn..” chẳng lẽ…”
- MẸ À! – Việt Anh hét lớn, cứ nghĩ bà Lâm không nghe
- Mẹ cũng không biết nữa, chắc…nó bị khóa rồi.. - Biết không giấu được Việt Anh, trong lòng bà đã nghĩ ngay đến việc ông Lâm đã khóa cánh cửa này” Chắc chắn là ông ấy…”
- Khóa ? – Nói đến đó Việt Anh to mắt thất thần… - Sao lại như thế ? – Việt Anh hét to - Mẹ mau thả con ra đi… Sao mẹ lại nhốt con như vậy ?
- Mẹ xin lỗi… - Bà Lâm rất khó xử, bà không thể mở khóa cho Việt Anh được, với lại bà không giữ chìa khóa, có lẽ ông Lâm đã giữ chìa khóa - Mẹ không giữ chìa khóa… Chắc có lẽ ba con đã khóa cửa
- Cái gì ? Ba ? Sao ba lại…
…
Trước cổng nhà Kỳ Vy…
Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng vội ngừng trước cổng, một người đàn ông mặc vet đen sang trọng bước ra khỏi xe, đi đến gần cánh cổng và đưa tay lên nhấn chuông…
Không lâu sau cánh cửa cũng mở ra, phía sau cánh cửa là Kỳ Vy, nó to mắt ngạc nhiên nhìn bộ dạng người đàn ông đang đứng trước mặt, lòng thoáng nghĩ ba mẹ có bao giờ quen người người giàu bao giờ đâu ? Kỳ Vy khẽ gật đầu chào người đàn ông, trong lòng luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như nó đã gặp ở đâu đó, vừa nghĩ đến đó:
- Cô… là… Hạ Kỳ Vy ? – Ông ta vừa nói với Kỳ Vy vừa nhìn nó với ánh mắt xét nét.
- Dạ !? – Nó gật đầu
- À, thật ra cũng không có gì. Tôi chỉ đến đây đưa cô tấm thiệp này, mong cô sẽ đến dự buổi tiệc! – Nói xong ông ta đưa tấm thiệp đang cầm sẳn trên tay chìa ra đưa nó, tấm thiệp màu trắng bạc được trang trí rất tinh xảo với phong cách rất thượng lưu.
- Mời… con sao ? – Nó to mắt khó hiểu, rõ ràng nó có quen biết gì ông ta đâu mà tự dưng lại mời nó dự tiệc như vậy. Nó vội cầm lấy tấm thiệp.
Xong, người đàn ông vội vã lên xe chạy mất. Ông ta thoáng mỉm cười một nụ cười nham hiểm khi vừa rời khỏi nhà của Kỳ Vy.
Kỳ Vy tròn mắt nhìn xe ông ấy vút xa mà không hiểu chuyện gì.. Kỳ Vy vội cầm tấm thiệp lên, thì ra là thiệp mời lễ đính hôn. Lòng luôn nghĩ về người đàn ông lúc nãy, hay là ông ấy là ba của một trong những đứa bạn của nó lúc còn học cấp 3 ? Nhưng nó nhớ rằng mình không có quen thân với bất kỳ người bạn nào . Vội mở tấm thiệp ra, đôi mắt dò xét một hồi cho đến khi đứng tròng lại ở hàng chữ viết tên “ chú rể”…
“ Lâm Việt Anh…”
Kỳ Vy bất giác không nghĩ được gì, không tin vào mắt mình. Đôi tay run run không cằm được tấm thiệp, chợt nó rơi khỏi tay Kỳ Vy. Đầu óc của nó quay cuồng “ Không thể nào… không thể như thế được… làm sao lại là anh ấy… chuyện này là thế nào ?”
Vậy ra, người đàn ông lúc nãy chính là ba của Việt Anh, ông ta đích thân đi đến đưa thiệp cho Kỳ Vy không phải có ý tốt như nhìn từ bên ngòai. Kỳ Vy vội cúi người nhặt lại tấm thiệp, khi nhặt tấm thiệp lên thì chợt từ bên trong rơi ra một mẫu giấy ghi chú nhỏ, nó vội nhặt lên, trong tờ giấy có ghi gì đó…
“ Chắc cô biết tôi là ai rồi chứ ? Đúng vậy, tôi là ba của Việt Anh. Tôi đến để đưa cô thứ này… chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô hiểu chuyện thì hãy “ buông tha” Việt Anh – con trai tôi, hiểu chứ ? Nó có vợ sắp cưới rồi . À, tôi cũng rất mong cô đến dự lễ”
Kỳ Vy nhíu mày, hòan toàn không thể nào chấp nhận được sự thật bất ngờ này. Vậy ra, cô gái hôm ấy, người mà đã xong đến đẩy nó và Việt Anh ra chính là vợ chưa cưới của anh ấy. Vốn nghĩ cô ta chỉ nhầm lẫn, Kỳ Vy dựa lưng vào từơng, mà đôi mắt thất thần nhìn vào tờ giấy ghi chú. Không còn suy nghĩ được gì nữa, tất cả đã rành rành ra đó rồi, trên tay nó là tấm thiệp đính hôn, buổi tiệc sẽ được tổ chức vào Chủ Nhật tuần này tại biệt thự họ Dương.
Ba của Việt Anh muốn làm bẻ mặt nó bằng cách mời nó đến dự lễ, nó không thể chui rút trong nhà như vậy và nó càng không để ông ta làm quá với nó đâu. Nếu nó không đi, có lẽ họ sẽ khinh thường nó. Đành cắn răng chuẩn bị đến buổi tiệc hôm đó, rồi không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo xảy ra đối với nó đây. Nó cảm giác như mình sắp vào hang cọp vậy...