Kỳ Vy khẽ đóng cửa lại, đi lên phòng với vẻ mặt có chút buồn. Bà Hạ nhìn thấy con gái, cũng không hiểu chuyện gì, chắc có lẽ nó với Việt Anh lại giận nhau, mà bà không hề biết rằng Việt Anh sắp đính hôn với một cô gái khác mà cô gái ấy không phải là Kỳ Vy.
Kỳ Vy lên đến phòng, vội đóng cửa lại. Trên tay vẫn còn cầm chặt tấm thiệp, nó khẽ đặt xuống cái bàn học. Rồi ngồi xuống ghế và úp mặt xuống. Cũng có thể là nó đang khóc…
Đang úp mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng, tại sao nó lại không thể khóc được cơ chứ ? Việt Anh sắp có người con gái khác nhưng tại sao nó lại không thể khóc ? Tại sao không thể rơi được giọt lệ nào dù lòng nó đang nóng như lửa đốt, đau như kim châm.
Cũng không ai trong phòng nó cả, ngọai trừ… ngọai trừ một người…
Tuy ngòai mặt không muốn gặp Kỳ Vy nhưng sâu thẫm trong tâm An Phong vẫn luôn dõi theo nó, vẫn luôn lo lắng cho nó. Không biết chàng làm thế là đúng hay sai. Nhưng tất cả là đều làm theo những gì trái tim mình mách bảo.
Sau lưng nó An Phong đang ngồi đó, ngồi trên giừơng của nó. Ánh mắt khẽ đưa sang nhìn nữ nhân đang gục mặt khóc ở kia, mà lòng đau nhói chẳng khác nào chính mình bị tổn thương…
- Nàng thật ngốc… - An Phong khẽ thốt lên.
Thoáng nghe có tiếng nói sau lưng, Kỳ Vy giật mình ngồi dậy quay đầu lại, trong lòng hòai nghi đó chính là…
- An…An Phong ?... Là anh sao…
Khi nhìn thấy An Phong, nó cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác, vội dụi dụi mắt… Thật sự không biết phải nói thế nào, trong lòng cảm thấy có gì đó rất vui, một niềm vui không thể tả khi nhìn thấy chàng, chàng không còn giận nó nữa rồi sao ?
Thấy thái độ đó của Kỳ Vy, An Phong khẽ nhíu mày:
- Là ta thì làm sao ? – Trong câu nói của An Phong có chút giận lẫy, nhưng hàm chứa trong đó là sự quan tâm đối với Kỳ Vy. - Tại sao nàng lại đau khổ vì tên ấy chứ ? Giờ thì nàng thấy rồi đó, hắn đã có người con gái khác ở bên cạnh…
- Anh ấy không phải người như vậy, chắc chắn anh ấy bị ép…
Nghe đến đó, An Phong bắt đầu cảm thấy bực mình, đúng hơn là tức giận, nàng ta quả không hiểu chuyện gì cả, thật ngây ngô. Rõ ràng nàng ta đã có chồng vậy mà đầu óc cứ tơ tửơng đến nam nhân khác, quả thật chẳng coi An Phong ra gì:
- Nàng thôi đi, nàng thật cố chấp… Vốn dĩ đó là số mệnh đã định hắn như thế, nàng có thể thay đổi được số mệnh à ? Rồi có thể sau này hắn sẽ quên mất nàng thôi… Vã lại, nàng có thể ở lại Hạ Giới suốt đời sao ?
- Số mệnh… ? Làm sao lại như thế được… - Kỳ Vy tức giận đứng dậy, quả thật An Phong thật cố chấp - tôi không muốn nói với anh nữa… - Rõ ràng trong lòng khi nghĩ đến chuyện sẽ trở về Thiên Giới thì lại cảm thấy rất nuối tiếc, cảm thấy rất khó chịu. Thật sự không hề muốn trở lại Thiên Giới. Nhưng nếu không trở về, An Phong sẽ ra sao đây ? – Tôi không muốn nói với anh nữa
Nói rồi bật dạy đi thẳng đến mở cửa phòng đi ra. Nhìn Kỳ Vy tỏ thái độ như thế An Phong cảm thấy rất tức giận, không lẽ chỉ vì một tên nam nhân mà nàng ấy lại tỏ thái độ với chàng như thế sao ?
Không chấp nhận được, vội đi đến dang tay ra ngăn Kỳ Vy lại…
Kỳ Vy khựng lại, đưa mắt liết An Phong…
- Anh… anh làm gì vậy?
- Nàng lại muốn tránh mặt ta sao ? – An Phong nhíu mày, đôi mắt long lanh như viên ngọc trai đen ẩn chứa nỗi buồn vô hạng
- Tôi… - Nó ấp úng, vốn không hề có cái ý nghĩ tránh mặt An Phong, chỉ là nó cảm thấy không thể chấp nhận được sự thật khi trở về Thiên Giới.
- Sao nàng lại không nói ? – Rõ ràng nàng ta không thể nói mà, chắc chắn là như vậy rồi, nàng ta muốn tránh mặt chàng, nên mới tỏ thái độ như vậy.
- Không có gì, tôi muốn xuống nhà một chút thôi… - Vội gạt tay An Phong ra, nhưng An Phong một mực không bỏ tay ra…
Nàng ta quả thật hơi cố chấp, giằng co một hồi Kỳ Vy bắt đầu cảm thấy bực mình. Nhưng chợt An Phong đẩy nó ngã ra giừơng…
Kỳ Vy nhíu mày, cố vùng vẫy trong vòng tay cứng như thép nguội của An Phong…
- Bỏ tôi ra, anh làm gì vậy chứ…