Kỳ Vy cố đẩy An Phong ra, đôi khi An Phong có những hành động khiến nó không hiểu được.
Nhưng chợt An Phong ôm lấy cổ nó và hôn lên môi nó…
Kỳ Vy thẫn thờ to mắt, trong phút chốc cảm giác trái tim đập loạn nhịp cả lên…
Và cảm giác như An Phong đang nói chuyện với nó bằng ý nghĩ : “ Cho dù nàng ở đâu, làm gì. Nhưng khi nàng cần giúp đỡ, ta sẽ luôn sẵn sàng có mặt để giúp đỡ nàng…! Và hãy nhớ rằng nàng phải trở về Thiên Giới khi hết thời hạn 3 tháng ở Hạ Giới”
Kỳ Vy như không còn phản ứng quyết liệt nữa nhưng rồi An Phong từ từ tan biết mất. Nó không thể hiểu được hành động lúc nãy của An Phong mang hàm ý gì, những rõ chắc là không phải trêu ghẹo như khi lúc nó vừa đặt chân lên Thiên Giới.
Chẳng hiểu sao khi An Phong biến mất, nó cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác có chút hối hận khi hành động với An Phong như vậy, nhưng nó không thể chấp nhận được sự thật này, nó thật sự không muốn rời xa ba mẹ và mọi người Và Việt Anh nữa…
Đôi môi vẫn còn cảm nhận rõ đôi môi lạnh giá của An Phong…
- An Phong, em xin lỗi… - Nó khẽ thốt lên, nứơc mắt tràn khỏi khóe mi…
…
Vài ngày sau, tại biệt thự nhà họ Dương…
Tất cả mọi người đang bận rộn để chuẩn bị cho lễ đính hôn của Việt Anh và Tuyết Ni…
Cả biệt thự được trang trí rất đẹp, biệt thự họ Dương hôm nay nhìn lung linh, đẹp như một tòa lâu đài…
Đáng ra là sẽ tổ chức ở nhà Việt Anh, nhưng sân nhà Việt Anh không đủ cho số lượng khách mời đông như vậy, nên đành chuyển sang biệt thự họ Dương tổ chức…
Kỳ Vy đặt chân đến trước cổng ngôi biệt thự, cái cổng to đùng ấy mét. Thoáng phút chốc thẫn thờ, bên trong khách mời dừơng như đã đến đông đủ, dù rằng chỉ mới 7h, trong khi đó giờ mời trong thiệp là 8h.
Đứng ở đây, nó cảm giác bản thân mình thật cô độc, nó không quen bất cứ ai ở đây cả, tất cả họ đều là người trong giới thựơng lưu, rồi khi những con người kia nhìn thấy nó liệu có tự hỏi tại sao một con bé rất rất tầm thừơng như nó tại sao lại có mặt ở đây ? Nó lại một lần nữa ngẫm nghĩ lại quyết định của mình, phải chăng nó đã sai khi đến đây…?
Có lẽ nó sẽ không nghĩ tiếp nữa, nó rất sợ mọi thứ diễn ra theo chiều hứơng tồi tệ, rồi không biết ba của Việt Anh có làm khó dễ nó hay không…
Nhưng không lẽ đã đến rồi lại đi như thế sao ? Nhưng tại sao chân nó lại nhích lên không được thế này, cảm giác đôi chân nặng hàng tấn không thể dở lên nỗi. Nhưng rồi cố lấy lại bình tĩnh, hít thật sâu…
Xung quanh nó, những cô nàng tiểu thư ăn mặc sang trọng đang lướt ngang qua nó và hình như họ đang nhìn nó bằng ánh mắt khinh thừơng, hoặc họ đang nói với nhau : “ Con bé đó làm gì ở đây vậy ? Nhìn chắc là không phải tiểu thư gì rồi…”
Thoáng chốc ý định đi bước vào cánh cổng vụt tắt, nó định quay lưng đi về nhưng chợt có ai đó đặt tay lên vai nó…
Kỳ Vy thoáng sững sờ ngước mặt lên, nó một lần nữa to mắt…
- An Phong…
An Phong khẽ nhếch miệng cười nhìn nó
Kỳ Vy tự hỏi tại sao An Phong lại đến đây…
- Thế nào ? Nàng ngạc nhiên đến vậy sao ?
Kỳ Vy vui mừng như chết đuối vớ được phao, nó mỉm cười lại nhìn An Phong, một nụ cười thật tươi…
Chợt có tiếng còi xe phía sau lưng, An Phong hỏang hồn nhanh tay đẩy Kỳ Vy sang một bên để tránh xe…
Chiếc ô tô đen tuyền lướt ngang qua An Phong và Kỳ Vy. Bất chợt nhìn vào ô cửa kính, Kỳ Vy nhìn thấy người ngồi bên trong không ai khác chính là Việt Anh.
Cũng khá ngạc nhiên, nhưng sực nhớ ra hôm nay là lễ đính hôn của anh ấy mà. Trong Việt Anh rất đẹp trai nhưng ánh mắt có vẻ đuộm buồn. Việt Anh hình như không nhìn thấy nó, đúng hơn là có vẻ không quan tâm đến mọi thứ diễn ra xung quanh...
Vẫn gương mặt đó nhưng tại sao nó cảm thấy Việt Anh với nó lại xa lạ đến vậy…
Nhưng rồi chiếc xe cũng nhanh chóng vụt khỏi tầm mắt của nó và thẳng tiến vào ngôi biệt thự…
Anh mắt Kỳ Vy rõ buồn, còn An Phong, chàng hiểu rõ hơn ai hết, chàng nhìn Kỳ Vy đau khổ như thế, chàng cũng không vui gì, giờ chỉ muốn ôm nàng vào lòng để nàng bớt đi sự đau khổ đang giày xé tâm can của nàng…