Cô Dâu Bảy Tuổi Làm Dâu Âm Phủ

“Tô… Uy Long…”

Tôi dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang mơ màng của mình, vô thức bật lên một cái tên.

“Tô Uy Long, lại là Tô Uy Long! Em thật sự thích anh ấy rồi!”

Người nọ gằn từng chữ quát lên, dọa tôi sợ giật nảy người. Giọng nói này sao nghe quen thế! Chẳng lẽ là…

Người nọ nhào đến đè tôi nằm xuống, thở hổn hển. Từ hơi thở của anh ấy tỏa ra mùi rượu nồng nặc khiến tôi rất khó chịu. Tôi cựa quậy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ấy, giọng nói hơi bất mãn:

“Nhất Long! Anh làm cái gì đấy!”

Vừa nói tôi vừa lần mò tìm đến công tắc bật đèn lên. Bỗng bàn tay tôi truyền đến cảm giác bị ai đó nắm lấy, tôi hoảng sợ bước hụt một bước ngã nhào. Vài giây sau, tôi ngạc nhiên vì cơ thể mình vẫn chưa tiếp đất.

“Ầmmm” một tiếng kinh thiên động địa, ngoài trời đã nổi cơn mưa to gió lớn từ bao giờ. Một tia sét rạch ngang trời làm sáng bừng cả căn phòng, đủ để tôi nhìn kĩ hai bóng người trong phòng. Hai người họ đứng hai bên, kẹp tôi vào giữa.


Tô Uy Long vẫn giữ nguyên tư thế đỡ lấy tôi, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, ánh mắt đằng đằng sát khí, trông rất cuồng loạn, và khát máu. Mà người còn lại cũng với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng trông chật vật hơn Tô Uy Long rất nhiều.

Bảy ngọn nến trên bàn đột nhiên sáng bừng mà chẳng cần ai thắp. Tôi càng nhìn rõ biểu cảm của Nhất Long hơn. Chẳng còn vẻ gì ấm áp dịu dàng như trong ấn tượng của tôi về anh ấy nữa.

Người này hoàn toàn không phải người tôi từng thích nữa, quá xa lạ.

“Em trai của tôi, đừng có chọc tôi nổi điên.”

Tô Uy Long nhàn nhạt mở miệng nói, giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, tràn ngập hơi thở tang thương chết chóc. Nhất Long vẫn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai chúng tôi, ngập ngừng mãi chưa tiến lên.

Căn phòng đột nhiên im lặng đến quỷ dị, một giọng nói lí nhí vang lên:

“Linh Linh, anh sai rồi, là anh uống say hồ đồ…”

Tôi quay mặt đi, chẳng nói gì, trong lòng đau nhói. Xin lỗi hay tha thứ lúc này cũng đều vô ích cả. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi đã không còn thích anh ấy sâu đậm như trước nữa.

“Xưng hô cho đúng bối phận.”

Giọng nói lạnh lẽo của Tô Uy Long lại vang lên. Rõ ràng là hai người họ có ngoại hình giống hệt nhau, nhưng trên người Tô Uy Long lại có một thứ khí chất hoàn toàn áp đảo Nhất Long. Đó là khí chất của kẻ bề trên, của kẻ vương giả.

Tôi liếc nhìn chiếc nhẫn màu đen huyền bí trên tay mình. Nếu như người phụ nữ áo đỏ đó là Quỷ hậu, Tô Uy Long lại là con trai của bà ta, vậy thì…

Vậy thì anh ta chính là con trai của Quỷ vương, là người kế nghiệp vị trí Quỷ vương??? Còn tôi, tôi chính là người kế nghiệp vị trí Quỷ hậu? Cái suy nghĩ này khiến tôi rùng mình sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhất Long đứng đờ đẫn ở đó, biểu cảm trên mặt tràn ngập sự phẫn uất và không cam tâm. Thế nhưng một lúc sau anh ấy vẫn cúi gằm mặt lên tiếng:


“Xin lỗi, chị dâu.”

Hai chữ “chị dâu” được thốt ra, cũng là đánh dấu hai chúng tôi đã kết thúc thật rồi.

Nhất Long nói rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng, bóng lưng lủi thủi và cô đơn. Đi được vài bước, anh ấy chợt ngã quỵ xuống, miệng nôn ra một ngụm máu.

“Anh… anh làm sao thế…”

Tôi hoảng hồn chứng kiến Nhất Long ngã gục trên sàn, vừa định chạy đến đỡ anh ấy dậy thì cổ tay đã bị một bàn tay to lớn túm chặt.

“Tự làm tự chịu.”

Tôi mở to mắt nhìn biểu cảm thờ ơ của Tô Uy Long, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Dù gì hai người họ cũng là anh em ruột thịt, tại sao lại đối xử với nhau như kẻ thù không đội trời chung vậy?

“Anh… quá tàn nhẫn!”

Tôi nhìn Tô Uy Long bằng một ánh mắt thất vọng, giật tay anh ta ra, kiên quyết chạy đến đỡ Nhất Long dậy. Có lẽ động tĩnh quá lớn nên tất cả mọi người trong nhà cũng đã kéo đến đây.


“Có chuyện gì vậy? Nhất… Nhất Long!”

Mẹ Nhất Long lao đến như một cơn gió, hốc mắt ửng đỏ đau lòng đỡ lấy anh ấy.

“Làm sao lại ra nông nỗi này?? Người đâu! Mau gọi bác sĩ!”

[...]

Đêm nay là một đêm không ngủ đối với nhà họ Tô.

Bác sĩ riêng của nhà họ Tô đến khám cho Nhất Long, ông ta nói anh ấy uống rượu quá nhiều, viêm loét dạ dày rất nặng. Cha mẹ anh ấy lo sốt vó, còn tôi thì chỉ im lặng đứng một góc, trong lòng ân hận vô cùng.

Đúng là thời gian gần đây tôi chẳng có liên lạc gì với anh ấy. Lâu lắm anh ấy mới gọi cho tôi một lần, thì tôi lại tắt máy không nghe. Ai mà ngờ được, anh ấy lại ngày ngày tìm rượu mua say thế này. Hai bác Tô nói đã nửa tháng nay Nhất Long không về nhà rồi.

Nghĩ đến hành động tuyệt tình của Tô Uy Long với chính em trai ruột của mình, tôi càng thấy ghét anh ta hơn. Nhắc mới nhớ, từ lúc hai bác Tô xuất hiện, anh ta đã biến mất từ bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận