Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Mặc Diệu Lương đưa ánh mắt đặt trên người cô ta, khoé môi mỏng khẽ mở ra, nói: “Giám đốc Lâm, cô có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”

Lâm Tiêu Tương cắn cắn môi. Cô ta biết, cô ta năm lần bảy lượt quấy rối sẽ rất dễ khiến người ta biết cô ta có địch ý và bài xích đối với An Đình Đình, nhưng mà nếu như không nói thì kêu cô ta làm sao nuốt được cục tức này đây.

“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy series quảng cáo kỳ này không thể sử dụng người mới được.” Tiêu Quân nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch lên, anh có thể đoán ra được Lâm Tiêu Tương tìm đến đây chắc chắn là vì việc này.

Mặc Diệu Lương khẽ nhướng mày lên, nói: “Tại sao?”

“Bởi vì quảng cáo này rất quan trọng đối với *** Tháp, nó thậm chí còn trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng ta trong mười năm, thậm chí là hai mươi năm tới nữa, người mới không có kinh nghiệm, không thể thể hiện những ý tưởng thiết kế của *** Tháp chúng ta ra được.” Lâm Tiêu Tương nói.

“Vậy theo ý của cô thì nên làm thế nào?” Mặc Diệu Lương hỏi.

“Theo như tôi thấy, chúng ta vẫn nên tìm một số đại minh tinh tuyến một thì tốt hơn. Dù sao bọn họ cũng đã có một lượng fans lớn cố định rồi, điều này đối với hình tượng tự thân của bọn họ, hay là tương lai của *** Tháp mà nói thì đều có ích."

Lâm Tiêu Tương phân tích rõ ràng mạch lạc.

Mặc Diệu Lương không có nói gì, vùng trán thâm trâm nặng nề, khiến người ta không thể nhìn thấu được cảm xúc của anh ta.

Tiêu Quân nhướng mày lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tương, nhàn nhạt mà nói: “Giám đốc Lâm, tôi nhớ ra một chuyện. An Giai Kỳ hình như cũng là người mới, nhưng lại xảy ra những chuyện không ngờ này. Cái này cũng may là tổng giám đốc phát hiện kịp thời, cưỡng ép phong ba xuống. Nếu như không có ai phát giác ra mà trực tiếp bị truyền thông phanh phui, giám đốc Lâm, cô nghĩ *** Tháp sẽ phải đối diện với những chuyện gì?”

“Tôi...” Trước khi đến tuy Lâm Tiêu Tương đã viết xong nháp, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua điểm này.

Tiêu Quân cong cong khoé môi, tiếp tục nói: “Hay là do An Giai Kỳ là bạn của giám đốc Lâm, cho nên giám đốc Lâm đã mở cửa sau?”

“Không có!” Lâm Tiêu Tương dứt khoát phủ nhận.

Tiêu Quân cũng không nóng lòng bàn luận với cô ta, anh chỉ nhìn Mặc Diệu Lương một cái rồi lại nhàn nhạt nói: “Cô nói hay tôi nói đều không có tác dụng. Chuyện này là do tổng giám đốc định đoạt, tất cả đều phải xem ý của tổng giám đốc.”

Thế nhưng không đợi Lâm Tiêu Tương lên tiếng, anh lại mở miệng nói: “Giám đốc Lâm, cô năm lần bảy lượt chi phối đi ý tứ của tổng giám đốc, cô không sợ khiến cho tổng giám đốc bất mãn sao.”

Quả nhiên, Mặc Diệu Lương nghe vậy thì trên mặt liên lộ ra một thân sắc không vui nhàn nhạt.

Lâm Tiêu Tương đột nhiên kinh ngạc phát giác ra, bản thân mình cũng là quá nóng ruột rồi, trong lòng rối loạn cho nên mới để cho Tiêu Quân có cơ hội phản chiến.

“Tổng giám đốc, tôi...tôi không có ý này.” Cô ta cật lực làm dịu ngữ khí của mình, để cho thanh âm của mình nghe bình thường hơn, không có những cảm xúc khác.

“Kể từ khi *** Tháp được sáng lập, tôi đã giữ vai trò giám đốc của công ty chúng ta, tôi xem trọng *** Tháp như thế nào, tổng giám đốc và các vị ở đây đều rõ..."

Lâm Tiêu Tương lắp ba lắp bắp mà nói ra những thành tựu to lớn vĩ đại của mình.

Mấy vị quản lý cấp cao đều lộ ra thân sắc nghiêm trọng trên gương mặt, tất cả đều yên lặng.

Mà trên gương mặt của Mặc Diệu Lương lại có thần sắc thoải mái thư thái.

Duy chỉ có thần sắc của Tiêu Quân là bình tĩnh, không hề có chút dao động nào.

Cuối cùng, Mặc Diệu Lương gật gật đầu, ý bảo cô ta không cân nói tiếp nữa, sau đó anh nói: “Chuyện này đã quyết định rồi,không cân nói tiếp nữa”

Lâm Tiêu Tương nhìn thấy lối thoát nên cũng thuận thế bò xuống, không nói thêm điều gì khác nữa.

Trong phòng nghỉ, Tiêu Quân đưa cà phê vào tay của An Đình Đình.

An Đình Đình mỉm cười lịch sự với anh, rồi nhận lấy nhấp một ngụm

“Sợ không?” Tiêu Quân hỏi.

"Sợ gì cơ?”

“Ngày mai phải khởi quay rồi, ngay cả phỏng vấn cơ bản nhất cũng bỏ qua luôn.”

“Không sợ, chỉ là có chút...” An Đình Đình suy nghĩ rồi mỉm cười tự giễu, nói: “Có chút không dám tin thôi.”

Tiêu Quân bất giác cười phụt một cái: “Đây không phải là nguyện vọng mà con gái bọn em đều có sao. Nữ chính dưới ánh đèn sân khấu, công chúa trong mắt người khác, con cưng của làng giải trí.”

An Đình Đình cong khoé môi lên: “Tôi không có thiển cận như vậy."

Tiêu Quân nghe vậy thì đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

An Đình Đình khế thở dài một tiếng rồi nói: “Phó tổng giám đốc, tôi sở dĩ đồng ý nhận bộ phim này thực ra là có liên quan đến lòng tin của tôi. Tôi cần phải có đủ tỷ lệ xuất hiện trước đám đông thì mới có thể thực hiện chuyện mà tôi muốn làm”

Cô vốn không có nói thẳng thừng ra, giống như là trong đó vẫn còn ẩn giấu thứ gì nữa. Cho dù cô không có nói, nhưng người nghe ít nhiều cũng có thể hiểu được chút gì đó.

Tiêu Quân vẫn còn đang suy nghĩ gì đó, An Đình Đình đã đặt ly xuống, mỉm cười với anh một cái.

“Phó tổng giám đốc, tôi đi bận việc trước đây.” Nói xong, cô xoay người nhẹ nhàng rời đi.

Đôi mắt Tiêu Quân phản chiếu tấm lưng yếu ớt nhưng cứng cỏi đó...

Trong cái nắng gay gắt, có khoảng bốn năm chiếc xe hơi sang trọng cùng màu nghênh ngang đi đến trước cửa của tòa nhà *** Tháp.

Trong đó, một chiếc xe Ferrari màu đỏ là chói mắt nhất.

Cửa xe bị đẩy ra, một chân dài xinh đẹp cùng với đôi giày cao gót đỏ như lửa từ trong thò ra ngoài.

“Cô Sở, mời vào trong.” Nhân viên tiếp tân ở trong *** Tháp đã sớm nhận ra người đến là ai nên nhanh chóng từ trong chạy ra trước một bước để nghênh tiếp cô chủ nhà họ Sở.

Trên người Sở Huệ Nhu vẫn là một thân váy màu đỏ lửa, mái tóc dài xõa ngang vai đây quyến rũ, trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo mang thêm một chiếc mắt kính râm màu đỏ sẫm.

Một thân cao quy, một thân kiêu ngạo.

“Ừm” Cô ta nhàn nhạt đáp một tiếng rồi nhấc chân đi vào bên trong.

Đẳng sau có một đám vệ sĩ làm tuỳ tùng, sải bước đều theo sát ở phía sau, bước chân nhanh chóng.

Văn phòng tổng giám đốc.

Mặc Diệu Lương nghe thấy lời của thư ký thì gật đầu nói: “Ừm, tôi biết rồi, để cô ấy lên phòng nghỉ trên lầu đợi đi.”

"Vâng."

Sở Huệ Nhu nghe nói Mặc Diệu Lương còn có cuộc họp, tuy là không vui nhưng cũng chỉ đành yên tĩnh ngồi đợi.

Nhưng rất nhanh Mặc Diệu Lương đã đến phòng nghỉ, đương nhiên Lâm Tiêu Tương cũng đã nghe nói tin tức này nên đã cùng đi tới.

“Nhu Nhu.” Lâm Tiêu Tương bước vào cửa thì ôm một cái với Sở Huệ Nhu.

Sở Huệ Nhu buông cô ta ra, rồi quay đầu sang mỉm cười với Mặc Diệu Lương: “Anh Diệu Lương, anh đúng là người bận rộn a, ngay cả em muốn gặp anh cũng phải hẹn trước nữa.”

Mặc Diệu Lương thay đổi bộ dạng của một tổng giám đốc lạnh nhạt, cao cao tại thượng ở trong công ty thường ngày, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

“Anh còn không phải là đã cố gắng kết thúc cuộc họp sớm để đến đây sao? Anh không những sợ em, mà càng sợ em cáo trạng với bác Sở nữa, cộng thêm bác gái Sở, vậy thì anh tiêu rồi."

“Ha ha” Sở Huệ Nhu bị chọc cười, sau đó cô ta nghiêm túc nói: “Anh Diệu Lương, hôm nay em đến tìm anh là có chuyện.”

“Nói đi, anh biết em đến đây đột ngột là chắc chắn có chuyện”

“Vậy thì em nói thẳng luôn” Sở Huệ Nhu chớp chớp mắt, sau đó thì thay đổi bộ mặt nghiêm túc mà nói: “Em muốn làm nữ chính của series phim quảng cáo này của *** Tháp”

Mặc Diệu Lương nghe vậy, thân sắc trên mặt như là có chút biến động, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại sự bình tĩnh mà hỏi:

“Tại sao?”

Đôi mắt to của Sở Huệ Nhu chuyển động một cái, nói: “Dựa vào em là cô chủ của nhà họ Sở, với thân phận của em mà nhận cái quảng cáo này thì chắc chắn sẽ mang đến hiệu quả làm ít nhưng nhận nhiều cho tương lai của *** Tháp.”

Mặc Diệu Lương cười trêu nói: “Anh e là làm nhiều nhưng nhận ít thì có”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui